Leonardo nhìn qua sông, rủa thầm trong bụng: 'Chết tiệt, điều này vượt xa dự đoán của ta! Quân Ashville mạnh thật!'
Vũ khí của nhà Dart thực sự rất lợi hại, cách tổ chức tấn công thông thường không có cách nào chống lại. Việc thất bại trong hai đợt tấn công, mất đi một số lượng lớn kỵ binh tinh nhuệ đã ảnh hưởng lớn đến sĩ khí của phe hầu tước. Những người sống sót đang sợ hãi, không thể tiến lên phía trước.
"Mẹ kiếp! Không ngờ lũ chó chết đó lại có vũ khí mạnh như vậy! Quỷ tha ma bắt hắn đi, gã Alviss Dart đó!"
Dòng suy nghĩ của Leonardo bị ngắt bởi tiếng quát của Hầu tước Richard. Ông ta không còn giữ được bình tĩnh, chửi thề liên tục. Bởi vì hầu tước không thể chấp nhận việc một gia tộc nam tước nhỏ bé lại có thể đẩy lùi các cuộc tấn công của những hiệp sĩ trứ danh gia tộc Anjou. Hơn thế nữa, hàng trăm hiệp sĩ đã bỏ mạng, giáng một đòn mạnh vào tinh thần của binh sĩ.
"Hầu tước, chúng ta nên rút lui để củng cố lực lượng, nếu trận chiến tiếp tục, tổn thất của chúng ta sẽ tăng lên." Một thuộc cấp mặt tái mét đề xuất với hầu tước.
"Im đi! Đồ ngu! Chúng ta vẫn chưa hết hy vọng đâu! Kế hoạch của Wilhem là tấn công chúng từ phía sau, giết sạch lũ tay mơ đó trong một trận cận chiến. Và lúc đó chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta!"
"Nhưng sẽ ra sao nếu họ bị cản lại... hoặc quá chậm trễ..."
"Đừng có nói linh tinh, Wilhem là chỉ huy đáng tin cậy nhất của ta, không đời nào hắn lại thua lũ tạp nhap đó được! Hãy cứ chờ xem!"
"...Vâng, thưa ngài."
Sự chắc chắn của Hầu tước không khiến những thuộc cấp thấy an tâm hơn, đơn giản vì những chiến thuật của quân Ashville hết sức quái lạ. Tuy Wilhem là một chỉ huy tài ba và giàu kinh nghiệm, họ cũng không dám chắc anh ta sẽ đối phó với kẻ thù điên rồ này như thế nào.
Quân Anjou đang hoang mang, và Leonardo thì cũng không biết phải nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Đúng lúc này thì có một tin tức báo về như cơn mưa rào mùa hạ, xoa dịu bớt cái đầu nóng của Hầu tước.
Thông báo nói rằng có khói lửa bốc lên từ phía bên kia sông, xa phía đằng sau hàng phòng tuyến của quân địch.
"A, tín hiệu đấy! Chắc chắn là cánh quân của Wilhem đã phá hủy hậu phương của địch."
Marquis reo lên, mỉm cười đắc ý khi nhìn thấy làn khói, điều ông ta chờ đợi từ lâu, nhưng Leonardo thì hơi nghi ngờ điều đó.
"Liệu có phải Wilhem không? Ngài nên xác nhận lại cho chắc chắn."
Hầu tước cau mày, không hài lòng khi thấy Leonardo dội gáo nước lạnh vào niềm tin tưởng của ông ta. Sự nóng vội đã làm lu mờ lí trí của hầu tước, khiến ông ta không còn suy xét cẩn thận nữa. Nhưng chỉ tin vào những gì mà ông ta đang chờ đợi.
Tuy vậy thì Hầu tước vẫn miễn cưỡng sai trinh sát xác nhận. Sau khi họ tiếp cận quan sát tình hình bên kia sông thì lập tức báo về.
"Thưa ngài, hàng phòng tuyến của chúng đã rút lui, để nơi đó trống không, ngổn ngang vật dụng! Chắc chắn chúng đang gặp rắc rối từ phía sau! Vì vậy, chúng ta nên tận dụng cơ hội này truy kích."
"Tốt, phái những hiệp sĩ tiến lên, và cả bộ binh nữa! Vượt sông và tiêu diệt toàn bộ lũ khốn Ashville!"
"Vâng thưa ngài!"
Hầu tước cười lớn đến mức không thể ngậm miệng, thời cơ để cho lũ Ashville một bài học đã đến. Dù có vũ khí mạnh mẽ thì Alviss Dart vẫn chỉ là một tên nhãi ranh, không thể so sánh về kinh nghiệm với các chỉ huy Anjou được. Lần này, không chỉ phản công, ông ta sẽ thừa thằng tiêu diệt lãnh địa Ashville luôn.
...
"Hỏa cầu!"
Cuộc tấn công của bộ binh Anjou đang diễn ra. Các pháp sư đang thoải mái niệm phép, phá hủy hàng phòng tuyến thứ nhất, sau khi không còn sự đe dọa từ những vũ khí tầm xa của quân nhà Dart. Những mảnh hàng rào nổ tung, sau đó họ thi triển ma pháp hệ thổ, dùng đất đá san lấp các công sự, tạo đường tấn công vào phe địch.
Hiệu quả từ những vũ khí ma pháp của nhà Luwich đang phát huy tác dụng. Chúng được thiết kế chuyên biệt cho đội công binh, mở đường qua những công sự phòng ngự của đối phương. Chẳng mấy chốc họ đã sắp tiếp cận được những ngọn đồi thấp, nơi đặt hàng phòng tuyến cuối cùng của quân Ashville. Tuy nhiên...
"Hả? Chẳng phải thế này im lặng một cách kỳ lạ sao?" Một chiến binh bối rối.
"Có lẽ chúng đã bị giết bởi cuộc tấn công từ phía sau? Hoặc là bỏ chạy hết?"
"Dù sao đi nữa, chúng ta phải chiếm lấy vị trí, vì vậy hãy tiến lên!!"
'ẦM!!'
Thình lình, một tiếng nổ lớn vang lên khiến tất cả giật mình, từ phía bờ sông phía sau lưng họ, một lượng khói lớn bốc lên, tạo thành một bức tường khói trắng khổng lồ, ngăn cản đường rút lui về bên kia sông.
"Cái, cái gì thế!??"
Trong lúc quân Anjou còn kinh ngạc, những bóng đen tròn như quả cầu từ trên trời bay tới, thẳng về phía họ.
"Hả, cái gì vậy!?"
"Cái quái gì thế!? Mau tránh ra!"
Binh lính hốt hoảng, chạy khỏi đội hình và cố gắng né tránh, nhưng không thể thoát khỏi. Những quả cầu kim loại rơi xuống đất và vỡ tung, gây ra những vụ nổ kinh hoàng, những người lính đứng gần đấy bị thổi bay, thân thể nát bét không còn hình người.
"Đó là cái bẫy! Rút lui! Rút lui!"
Nhận ra điều đang diễn ra, họ kinh hoàng tìm đường tháo chạy. Nhưng đã quá trễ. Những tiếng hô xung trận của của quân Ashville vang lên ầm ĩ từ phía trên, họ nhất loạt đứng dậy từ trên đồi, súng chĩa vào quân Anjou bên dưới, lưỡi lê sáng lóa và sát khí ngùn ngụt.
"Khai hỏa, tiêu diệt quân hầu tước!"
"Bắn!!!"
Tiếng nổ, tiếng súng, tiếng gào thét hỗn loạn, tiếng đạn găm vào thịt, tạo thành một bản hòa tấu ghê rợn trên chiến trường.
Một lò sát sinh đang diễn ra, quân Ashville từ trên đồi nã súng, bắn pháo, tiếng nổ rầm trời, đòn công kích mạnh mẽ đến mức quỷ thần cũng phải khiếp sợ. Binh lính Anjou không còn hồn vía mà chống trả, quân lính bỏ chạy ném cả vũ khí, sĩ quan rời bỏ vị trí, lo cứu lấy mạng của mình...
"Chết tiệt, đó là cái bẫy, Hầu tước!" Leonardo, người đứng ở bên kia sông cùng Hầu tước, gào lên.
"Sao...sao lại có thể..."
Hầu tước Richard sốc nặng trước cảnh tượng đang diễn ra, ông ta đứng chết trân tại chỗ không còn tin vào mắt mình. Đội quân tinh nhuệ đáng tự hào của ông ta như đang bị ném vào hố lửa sâu thăm thẳm của hỏa ngục, không có cơ hội nào trốn thoát.
Điều may mắn duy nhất là Leonardo đã ra sức ngăn cản khi Hầu tước muốn đích thân xông lên để chiếm lấy vinh quang, nếu không thì giờ đây Hầu tước và anh ta đã nằm trong cái rọ chết chóc mà quân Ashville giăng ra rồi. Mồ hôi Leonardo toát ra như tắm khi nghĩ đến thảm cảnh đó.
"Đây là ác mộng... phải không? Đây không thể là sự thật được... Những chiến binh của ta..." Hầu tước lẩm bẩm như người mất trí, đôi mắt thất thần.
"Các người, còn đứng đó làm gì! Nhanh, hộ tống Hầu tước, quay lại Einbach!"
Leonardo hét lên với những cận vệ của hầu tước, cũng đang sững sờ chết đứng. Anh ta lo ngại quân Ashville sẽ thừa thắng mà chẳng mấy chốc vượt sông.
"À...vâng!"
"Hầu tước, chúng ta đi thôi, nơi này nguy hiểm lắm!"
Những cận vệ xốc nách Hầu tước, kéo chủ nhân của mình lên ngựa trốn thoát. Họ chạy trối chết về phía thị trấn Einbach, với nỗi kinh hoàng tột độ ám ảnh phía sau lưng.
Leonardo, cưỡi trên lưng một con ngựa, quay lại nhìn về phía dòng sông Emerald, nghiến răng tức tối:
"Ngươi giỏi lắm, tử tước Alviss Dart. Nhưng chuyện này sẽ không dừng lại ở đây đâu, giờ ta đã nắm được thông tin về những vũ khí của ngươi. Rồi chúng ta nhất định sẽ có cách khắc chế chúng!"
Nói xong, anh ta thúc ngựa, hướng thẳng về phía Đông, không quay lại Einbach cùng Hầu tước, mà trở lại vương đô, nơi phe phái của anh đang tập hợp.