Để Charlotte lại trong căn phòng, tôi bước ra khỏi cửa, gọi những hiệp sĩ đang đứng canh gác trước đó lại:
"Hans, anh hãy huy động thêm lính canh, không được để người trong đó rời khỏi đây, hiểu chưa?"
"Vâng, tôi hiểu rồi." Hans ngạc nhiên trước vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, nhưng nhanh chóng tuân lệnh.
"Còn Jean!" Tôi quay sang người bên cạnh.
"Vâng, lãnh chúa."
"Ngay lập tức rà soát xung quanh đây, xem có kẻ nào khả nghi không! Nhưng cố gắng đừng đánh động mọi người."
"Đã rõ!"
Sở dĩ tôi thận trọng là để đề phòng trường hợp có kẻ nào đó theo dõi Charlotte đến đây. Sau khi dặn dò kỹ càng bọn họ, tôi bước qua căn phòng nơi Carolina đang làm việc. Chuyện quan trọng này không thể giấu cô ấy được, tốt hơn là thành thật ngay từ đầu và cùng nhau tìm cách giải quyết.
"Vậy đó, Carolina, em nghĩ chúng ta nên làm gì tiếp theo?"
Tôi đã thuật lại toàn bộ mọi chuyện, Charlotte đang ở trong lãnh thổ và sự thật là cô ta đã chạy trốn khỏi hôn sự.
Carolina nhìn tôi chằm chằm một lúc, không có vẻ gì là dao động, trước khi trả lời:
"Hay là đào một cái hố và chôn cô ta xuống đó! Sẽ không ai phát hiện ra."
"Carolina..."
Carolina bật cười, "Em chỉ đùa thôi, cùng là phụ nữ, em cũng có chút lòng cảm thông với cô ta mà."
"Cảm ơn em."
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ cô ấy có lòng bao dung lớn hơn tôi tưởng.
"Đúng là chúng ta đang gặp rắc rối, nhưng đồng thời cũng có mặt tốt đúng không?" Carolina chợt nói.
"Em nghĩ vậy sao?"
"Đúng vậy. Giữ Charlotte ở đây, cuộc hôn nhân giữa nhà Anjou và nhà Maine sẽ bị phá hỏng, đó là kịch bản tốt nhất mà chúng ta đang mong đợi. Và khi cần thiết, cô ta có thể được sử dụng làm con tin."
Nghĩ lại thì đúng như thế thật, điều này xảy ra là ngoài dự tính của gia tộc Maine. Chúng tôi phải tận dụng triệt để thời cơ này.
"Anh hiểu rồi, nhưng chúng ta sẽ phải che giấu thông tin về Charlotte, nếu để lộ ra, họ có thể cho rằng ta bắt cóc cô ấy và ngay lập tức phát động một cuộc chiến."
"Không sao đâu, chỉ cần ngụy trang cẩn thận! Em có một ý tưởng!"
"Ý tưởng gì?"
"Rồi anh sẽ thấy. Hãy quay trở lại và gặp Charlotte đã nào!"
Mười lăm phút sau, trong phòng thí nghiệm của Sandro.
"Hiiiiê, cô đang làm gì vậy, Carolina!"
Carolina đang khóa chặt tay Charlotte từ phía sau, cô ta sợ hãi vùng vẫy nhưng không thể thoát được.
"Yên lặng nào, sẽ xong ngay thôi mà. Sandro, lấy thứ đó ra đây!"
"Được rồi, thật đúng lúc, có ngay vật thí nghiệm!"
Sandro thong dong bước tới, tay cầm một lọ thuốc có màu sắc kỳ lạ.
"Vật thí nghiệm?" Vẻ mặt Charlotte càng hoang mang hơn nữa vì không biết chuyện gì sắp xảy ra.
"Này, này, thứ này có ổn không vậy?" Tôi nghệt ra, lo lắng nhìn bọn họ.
"Không biết nữa? Đây là lần đầu tiên tôi chế tạo loại thuốc này."
Nhà nghiên cứu thiên tài nở một nụ cười rất đáng quan ngại, sau đó mở nắp lọ thuốc, một mùi hương khó chịu xộc lên làm tôi phải nhăn mặt.
Charlotte nhìn tôi với ánh mắt van xin.
"Làm ơn, cứu tớ với, Alviss!"
"Xin lỗi nhé, nhưng tôi không thể chống lại Carolina..." Tôi đảo mắt đi chỗ khác.
"Tàn nhẫn quá!"
"Phu nhân, giữ cô ta cho chắc nhé!" Sandro cầm lọ thuốc tiếp cận Charlotte.
"Êeeeeee, không!"
Một lát sau, Charlotte ngồi bệt xuống sàn, thở hổn hển. Mái tóc màu xanh của cô ta đã chuyển sang màu nâu, do tác dụng của thứ thuốc của Sandro.
"Thành công rồi!" Sandro đánh tay một cách đắc thắng. "Hiệu quả đến ngay tức thì!"
"Tốt lắm, như vậy sẽ không ai nhận ra cô ta nữa!" Carolina nắm lấy cằm Charlotte, cười nói. "Từ giờ trở đi, cậu là Ciel, đúng không?"
"Vâng..." Charlotte không còn khả năng chống lại, cô ta thì thầm yếu ớt.
"Và cậu sẽ là phụ tá, làm việc dưới trướng của tôi, Ciel!"
"Cái gì?"
"Cậu không thể ngồi đó và không làm gì cả. Nơi duy nhất có thể được ăn ba bữa mà không phải lao động là trong ngục tối, có hiểu không?"
"Vâng, tôi hiểu rồi." Charlotte mặt biến sắc, gật lia lịa.
"Vậy tôi sẽ sắp xếp công việc cho cậu."
Nhìn họ trao đổi, tôi thấy hơi lo ngại, để Carolina tiếp quản có ổn không? Cô ấy thường có xu hướng thống trị người khác, đúng như bản chất của một nữ phản diện.
"Mà đừng có nghĩ tới việc phản bội chúng tôi, nếu làm như vậy, tôi sẽ tự tay xử lí cậu!" Carolina mỉm cười lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Charlotte.
"Hiểu chưa?"
"Vâng, vâng." Charlotte rùng mình.
"Tốt! Bây giờ, đi theo tôi! Hãy làm việc."
Charlotte vội vàng đứng dậy và đi theo Carolina.
"Carolina, đừng có làm quá nhé!" Tôi lo lắng nói với theo.
"Em hiểu mà, cứ yên tâm!"
Thế là xong, tôi buông lỏng hai vai nhẹ nhõm, hy vọng điều này sẽ ổn. Cũng vừa vặn thì chúng tôi đang thiếu nhân lực trình độ cao. Nếu tôi nhớ không lầm thì học lực của Charlotte cũng thuộc top 10 học viện, có lẽ cô ta sẽ giúp ích được cho Carolina.
"Nhân tiện, lãnh chúa!"
Trong khi đang nghĩ ngợi linh tinh, Sandro đứng bên cạnh chợt gọi tôi.
"Gì vậy?"
"Thứ ngài yêu cầu tôi làm đã hoàn thành, nhưng còn phải thử nghiệm thực tiễn, có lẽ sẽ tốn nhiều thời gian."
"À, ý cậu là phân bón cho cây lương thực đó hả?"
Đây là việc hệ trọng bậc nhất bên cạnh sản xuất vũ khí, đất đai của lãnh địa Ashville không màu mỡ cho lắm, tuy tôi đã cho khai hoang thêm nhưng trong nhất thời khó đáp ứng nổi nhu cầu của dân số đang tăng. Chưa kể tôi cũng cần tích trữ lương thực chuẩn bị cho chiến tranh nữa. Hiện tại tôi vẫn nhập lúa mì từ những nơi khác, nhưng tốt hơn hết vẫn phải tăng khả năng tự chủ lương thực. Vũ khí có mạnh mẽ cách mấy cũng chẳng có ý nghĩa gì nếu người sử dụng chúng không có sức chiến đấu.
Lí do mà tôi muốn trì hoãn việc đối đầu với phe hoàng gia cũng là vì vấn đề lương thực, trong một chiến dịch chớp nhoáng thì miễn cưỡng đủ dùng. Nhưng về lâu dài thì những lãnh địa màu mỡ như Anjou sẽ chiếm lợi thế lớn trước chúng tôi.
Tuy nhiên muốn sử dụng thành quả nghiên cứu của Sandro cũng phải đợi khi vụ mùa hiện tại kết thúc. Giá mà có cách nào áp dụng cải cách nông nghiệp bằng phân bón nhanh hơn thì...
Ồ! Đúng rồi!
Tôi bỗng sực nhớ ra một chuyện.