(Trước đó vài tuần)
Charles, con trai công tước Maine, dẫn đầu phái đoàn đến Anjou để bàn chuyện hôn sự. Đây là chuyện hệ trọng đối với phe phái của hoàng gia, trọng trách này được giao cho con trai công tước đích thân đàm phán. Nếu hôn sự này thành công, đó sẽ là sự bổ sung lực lượng rất đúng lúc cho họ.
Charles đang than vãn trong lòng, thái tử và thái tử phi xem như vô dụng, gia tộc Maine đành phải tự lực cánh sinh mà giải quyết mọi chuyện. Dù sao anh cảm thấy may mắn khi nhà vua vẫn còn minh mẫn mà trao quyền quyết định vào tay nhà Maine, nếu để thái tử chỉ đạo thì e rằng phe hoàng gia sẽ không còn cơ hội chiến thắng nào mất.
Và chắc chắn, thái tử Sirius vốn không thích những điều như hôn nhân sắp đặt, hơn nữa Charlotte lại là em họ của thái tử, nên anh ta nhất định sẽ phản đối đến cùng.
"Chào mừng, chào mừng. Xin mời vào."
Đối diện Charles là hầu tước Richard Anjou. Đó là một người đàn ông tầm tuổi trung niên, trông thô kệch, râu ria bờm xờm, gương mặt đầy những vết rỗ là tàn tích của một căn bệnh trong quá khứ.
"Vinh hạnh được gặp! Hầu tước Anjou."
Charles rủa thầm trong bụng, anh không muốn em gái mình cưới một người đàn ông xấu xí như vậy. Nhưng vì thiếu thốn đồng minh nên gia tộc Maine không còn cách nào khác.
"Ngài Charles. Vậy là công tước Maine đã quyết định gả tiểu thư Charlotte cho tôi?"
"Đúng vậy, chúng tôi rất vui mừng. Và công tước hy vọng sau hôn lễ, ngài có thể trở thành đồng minh của chúng tôi, gia tộc Maine sẽ rất vinh dự cùng ngài chiến đấu."
Hầu tước cười lớn, "Tốt! Nếu tiểu thư sinh cho tôi một đứa con trai làm người thừa kế, mối liên kết giữa hai nhà sẽ càng bền chặt!"
"Ha ha, đúng vậy..."
Charles ngoài mặt tươi cười, nhưng trong lòng đang sôi sục tức giận. Gã đàn ông này xem em gái anh chỉ như công cụ để sinh đẻ hay sao, thật không thể chấp nhận được.
"Và..." Hầu tước Richard đột nhiên thay đổi chủ đề.
"Về mỏ đá ma thuật. Hoàng gia có thể đảm bảo sẽ công nhận quyền khai thác mỏ ở phía bắc Anjou, và biến nó thành tài sản vĩnh viễn của gia tộc Anjou không?"
"À! Về chuyện này, công tước có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Lãnh thổ Ashville, đó là khu vực chiến lược quan trọng đối với phe hoàng gia. Vì vậy, cha tôi hy vọng rằng, trong trường hợp xảy ra chiến tranh, các ngài sẽ tấn công lãnh thổ Ashville trước."
"Hừm! Nhưng nhiều năm nay, chúng tôi và Ashville không có tranh chấp gì cả."
Charles thầm nghĩ, người đàn ông này đúng là một con lợn tham lam, chỉ muốn quyền lợi mà không muốn bỏ công sức gì cả.
"Hầu tước, gia tộc Dart đang tăng cường lực lượng, đó sẽ là sự uy hiếp đằng sau lưng ngài. Công tước hy vọng ngài có thể ra tay trước, loại bỏ gia tộc Dart."
"Thật sao?"
"Đúng vậy, hẳn ngài cũng nghe nói đến tân lãnh chúa của Ashville rồi?"
"Ừm, tôi cũng có nghe nói. Hắn là con rể và là một đồng minh đắc lực của công tước Partria."
"Đúng vậy. Hắn ta tuy còn trẻ nhưng có năng lực rất lớn, chắc chắn hắn sẽ không chỉ an phận ở lãnh địa nhỏ bé Ashville."
"Ừm, nhưng..."
Thấy hầu tước còn do dự, Charles bồi thêm:
"Vả lại, lãnh địa của ngài đang có mọi thứ hắn cần."
"Lãnh địa của tôi ư?"
"Đúng vậy! Mỏ ma thạch ở phía bắc, cùng những cánh đồng màu mỡ ở phía nam. Hãy suy nghĩ kỹ đi, hầu tước. Đâu là mục tiêu gần nhất của gia tộc Dart mà lại có những tài nguyên mà bọn họ cần?"
"Ồ, ra vậy! Tôi hiểu rồi!" Hầu tước như sực tỉnh, mặt lộ vẻ hoang mang.
"Đúng vậy, cách duy nhất là ngài phải phủ đầu ngay khi hắn chưa kịp xây dựng lực lượng, kẻo sau này hối hận không kịp! Sau đó, ngài sẽ có cả Ashville, cùng với mỏ đá ma thuật phía Bắc, gia tộc Anjou sẽ trở nên thịnh vượng mãi mãi."
"Hmm, được rồi! Tôi sẽ làm việc đó!" Công tước miễn cưỡng gật đầu, có vẻ như ông ta đã nghe bùi tai.
"Cảm ơn, Hầu tước."
"Ha ha ha, không cần cảm ơn, điều này là vì lợi ích của vương quốc, hi vọng nhà Maine sẽ tiếp tục ủng hộ tôi."
"Xin hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ thực hiện thỏa thuận."
"Ngài Charles, khi nào tôi sẽ được gặp cô dâu tương lai của mình, quý cô Charlotte?"
"Vâng, vâng, chắc chắn rồi. Em gái tôi sẽ đến trong tháng tới."
"Tuyệt vời, tôi đang rất mong đợi!"
"Vâng, hy vọng ngài sẽ chiếu cố cho em gái tôi."
"Đúng vậy, đương nhiên, tôi đã từng thấy qua nàng, quả là một mỹ nhân."
Biểu hiện thô bỉ hiện lên trên mặt hầu tước. Trái tim Charles tràn ngập cảm giác tội lỗi. Anh không muốn em gái mình kết hôn với người đàn ông đó, nhưng anh không thể làm gì được.
Bởi vì gia đình, hoàng gia, vương quốc, nhân dân và tương lai đang bị đe dọa, Charlotte phải cưới hầu tước. Tâm trí Charles tràn ngập những suy nghĩ về em gái mình, anh không biết lão ta sẽ làm gì với Charlotte.
'Anh xin lỗi, Charlotte.'
Thầm cầu nguyện trong lòng, Charles mong những điều tốt lành sẽ đến với em gái mình.