Charlotte, một quân cờ quan trọng của công tước Maine nhằm lôi kéo đồng minh chống lại chúng tôi, giờ lại đang ngồi chiễm chệ trong căn phòng này. Rất may là tôi đã cho các cảnh vệ lui hết nên hiện tại không có ai khác ở đây ngoài chúng tôi.
"Vậy cô đến đây làm gì? Tiểu thư Charlotte." Tôi cố giữ thái độ bình tĩnh và hỏi cô ta.
Charlotte tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói:
"Tớ trốn nhà đi đấy! Cha tớ muốn gả tớ cho hầu tước Richard Anjou, nhưng ai lại muốn lấy ông ta chứ!"
"Làm thế nào mà điều đó xảy ra được..."
Bỏ trốn? Charlotte không muốn kết hôn với hầu tước Anjou thì có thể hiểu được. Nhưng bỏ trốn thì chẳng phải quá manh động sao? Nếu việc này lộ ra thì, có thể gây ra hệ lụy xấu hơn tôi tưởng.
"Điều này đơn giản thôi, chỉ cần giả trang như anh trai tớ, người thừa kế nhà công tước, lính gác sẽ cho tớ đi qua dễ dàng mà không gặp vấn đề gì. Sau đó, thì chỉ cần nhập bọn với một đoàn thương nhân và theo họ đến đây."
Thế mà cũng được à? Đúng là không ai ngờ. Vì các thương nhân đến lãnh địa của tôi rất nhiều nên khó mà rà soát hết được.
"Alviss, cậu biết không, hầu tước Anjou là một lão râu rậm, tham lam bần tiện, và còn thô lỗ đúng như mong đợi từ các quý tộc biên cảnh quê mùa! Không thể tin được cha tớ muốn tớ lấy ông ta..."
Tôi đâu có hỏi. Mà tôi cũng là quý tộc biên cảnh đấy nhé. Cô ta nói mà không uốn lưỡi bảy lần trước khi nói à! Thật ngạc nhiên là Charlotte đến được tận đây mà không lộ tẩy.
"Vậy tại sao cô lại đến đây? Đến nơi xa xôi này? Không phải đến nhà một người họ hàng sẽ ổn hơn sao?"
"Họ hàng? Họ sẽ nhanh chóng tìm ra tớ thôi. Chỉ có nơi này là họ chắc chắn không ngờ tới!"
Tôi không hiểu tư duy kỳ lạ của Charlotte, cô ta thà tin tưởng vào một kẻ địch còn hơn là người nhà sao? Hoặc là đầu óc cô ta quá đơn giản, chỉ nghĩ tôi như một người bạn cũ. Nhưng điều này vô tình lại gây rắc rối lớn cho chúng tôi.
Tôi lắc đầu, "Không được, chuyện này thật quá liều lĩnh, hãy quay lại đi!"
"Không! Tớ sẽ không quay lại! Alviss, giúp tớ với! Hãy để tớ ở lại đây."
Charlotte đứng dậy, bước tới định nắm lấy tay tôi nhưng tôi đã kịp rụt lại.
"Đừng có ngốc nữa! Cô có biết tình hình hiện nay ra sao không vậy!" Tôi giữ khoảng cách với cô ta và gằn giọng.
Charlotte sững người, đôi mắt cô ta dao động.
"Tớ cũng có nghe nói rồi. Phe hoàng gia đang muốn liên minh với nhà Anjou để chống lại nhà Partria."
"Đúng vậy. Nói cách khác, cô đang muốn nương nhờ ở nhà kẻ địch của mình đấy! Hãy suy nghĩ về hậu quả, nếu cô ở đây, có thể kích động ngay lập tức một cuộc chiến, điều này rất nguy hiểm!"
Mặt Charlotte tái nhợt, cô ấy nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ.
"Nhưng nếu trở về thì tớ sẽ phải kết hôn với một người đàn ông gấp đôi tuổi. Tớ thà chết cũng không muốn điều đó..."
Tôi không nói nên lời. Cô ta cứng đầu hơn tôi nghĩ. Nếu không xử lí ổn thỏa thì rất rắc rối.
Điều duy nhất tôi có thể làm là...
"Nếu cô đã muốn như vậy..."
Rút khẩu súng ngắn của mình ra, tôi không do dự chĩa thẳng vào đầu Charlotte.
"Alviss! Cậu..." Charlotte tròn mắt kinh ngạc.
"Xin lỗi. Đây là vì lợi ích của lãnh địa chúng tôi, tôi nhất định phải diệt trừ nguồn gốc mang đến nguy hiểm."
"..."
BANG!!!
Tôi bóp cò.
"A..."
Charlotte giật mình mở mắt ra nhìn tôi đầy sợ hãi. Viên đạn tôi vừa bắn ra đã ghim xuống đất và để lại một lỗ trên nền nhà.
Tôi thở dài, đặt khẩu súng trở lại vào bao.
"Từ bây giờ, cô là Ciel, một viên chức văn phòng, Charlotte Maine chưa bao giờ đến đây, hiểu không?"
Charlotte ngạc nhiên, rồi cô như sực tỉnh, nhận thức được điều gì vừa diễn ra.
"Alviss, cảm ơn! Cảm ơn!" Vẫn còn hơi run rẩy, cô ta liên tục cám ơn tôi.
"Cô có thể ở lại đây, nhưng cần phải hành xử cẩn thận! Đừng để lộ ra bất cứ sơ hở gì! Tôi sẽ bảo người của tôi chuẩn bị một chỗ ở cho cô."
"Vâng, rất cám ơn cậu!"
"Còn một chuyện quan trọng nữa!" Tôi liếc nhìn xung quanh, làm một vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Vâng?"
"Đừng có hành xử thân mật trước mặt tôi, nếu Carolina mà thấy thì cô biết hậu quả như thế nào rồi đấy."
"A!" Charlotte sực nhớ ra, sau đó gật đầu lia lịa.
Tôi thở dài lần nữa, tại sao việc này lại xảy ra. Giờ tôi buộc phải giải thích điều này cho Carolina, hy vọng cô ấy sẽ không nổi giận.