Kết Hôn Cùng Nàng Phản Diện Trong Thế Giới Otome Game

Chương 31: Kế vị






Sau một hành trình dài, cuối cùng chúng tôi đã về tới lãnh địa Ashville. Khỏi phải nói thì cũng biết mọi người ngạc nhiên như thế nào thì tôi đã trở thành tử tước, một danh hiệu mà có khi phải phấn đấu qua vài thế hệ mới đạt được.

Cảm giác được tề tựu với gia đình thật là khó tả. Quê nhà của tôi là ở Ashville, mong muốn của tôi là xây dựng một gia đình hạnh phúc cùng với Carolina ở đây. Một thị trấn nhỏ đang được hình thành xung quanh tòa nhà mà chúng tôi mới xây. Đây là trụ sở chính của doanh nghiệp nhà Dart. Bên trong tôi đã cho xây dựng những văn phòng, nhà kho và phòng thí nghiệm, đầy đủ những vật tư cần thiết.

"Ồ, trông hoành tráng hơn là tôi nghĩ đấy!" Sandro trầm trồ nhìn quanh tòa nhà.

"Tôi được nhà công tước tài trợ mà, cũng không thua cơ sở tại học viện đâu."

Trong lúc cậu ta tò mò dò xét khắp nơi, tôi cho người dỡ đống đồ đạc của Sandro chuyển vào trong và sắp xếp chỗ ở cho cậu ta.

"Sandro, cậu sẽ tạm thời ở đây, bên cạnh phòng thí nghiệm số 2, được chứ?"

"Càng tốt, tôi chỉ cần chỗ ngủ thôi, sống gần phòng thí nghiệm thì càng đỡ mất thì giờ đi lại."

Sandro đồng ý rất nhanh, dường như không quan tâm mấy đến nơi ăn chốn ở. An ninh trong tòa nhà này cũng tốt hơn bên ngoài, luôn có các cảnh vệ canh chừng, điều này cũng tốt cho chúng tôi.

"Được rồi, vậy tôi sẽ vào phòng thí nghiệm một chút!" Nói rồi, Sandro băng băng bước vào phòng.

"Không cần gấp như vậy, chúng ta mới trải qua một hành trình dài, cứ nghỉ ngơi đi đã!"

"Ngồi không trên xe ngựa cả tuần là quá đủ rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian!"

Chà, quả là một con người nhiệt huyết với khoa học. Hy vọng cậu ta sẽ giúp ích cho chúng tôi nhiều điều trong tương lai.

Tạm thời xong chuyện của Sandro, bây giờ cũng đến lúc tôi phải nhìn nhận nghiêm túc việc tiếp quản Ashville rồi. Tôi chuẩn bị tinh thần sẵn sàng và bước vào văn phòng nam tước, gặp cha của mình.

"Chào con trai, từ chuyện ở vương đô mà cha nghe con kể, chúng ta sẽ gặp rất nhiều rắc rối, phải không?"

Cha ngồi thẳng lưng, thái độ nghiêm túc cho thấy ông cũng đoán được lí do mà tôi đến đây.

"Vâng thưa cha, tại vương đô, đã có nhiều chuyện đã xảy ra. Tình hình có thể đe dọa đến lãnh địa của chúng ta... Con sẽ cần một chiến lược quyết liệt, cải tổ toàn diện hơn."

Trước nay, tôi không quá thể hiện mình trước mọi người. Tuy vậy, hiện tại điều đó không cần thiết nữa. Vụ việc ở vương đô đã đưa tên tuổi tôi được biết đến rộng rãi, tôi không cần phải ẩn mình nữa. Ngược lại, tôi cần một vị thế chính thức để có thể trực tiếp làm việc với các đồng minh.

"Cha hiểu rồi, cha đã chờ điều này từ rất lâu rồi."

Cha đặt tay lên vai tôi, nói bằng giọng trầm ấm.

"Alviss, cha đã làm hết nhiệm vụ của mình rồi, giờ cha giao lại cho con. Tương lai của gia tộc từ nay nằm trong tay con cả đấy!"

"Vâng, cảm ơn cha. Con sẽ không phụ lòng mong đợi của cha, sẽ không làm hổ danh dòng tộc của mình!"

"Cha tin chắc con sẽ làm được! Nào, bây giờ hãy tổ chức một bữa tiệc thôi!"

Ngày hôm sau, một bữa tiệc lớn được tổ chức để ăn mừng danh hiệu quý tộc của tôi. Tất cả những hiệp sĩ trong lãnh địa đã tập hợp tại đây, cùng với rất nhiều người dân thị trấn.

Gia đình chúng tôi ngồi tại một bàn tiệc ở vị trí trung tâm. Cha mẹ tôi ngồi cạnh nhau, kế bên là tôi và Carolina. Bên dưới là hai chiếc bàn dài của các hiệp sĩ, là những người quản lí các điền trang khắp lãnh địa. Việc họ tề tựu đông đủ tại đây nghĩa là có một sự kiện quan trọng sắp diễn ra, mọi người đều hiểu như vậy.

"Được rồi, đến lúc rồi, Alviss."  Ngay giữa bữa tiệc, cha đưa mắt ra hiệu cho tôi.

"Vâng, thưa cha."

Nói rồi, ông đứng dậy, hắng giọng vài lần trước khi lớn tiếng tuyên bố trước mặt những hiệp sĩ và dân chúng.

"Tất cả mọi người, hãy nghe đây... Ta có một chuyện quan trọng cần thông báo."

Mọi người đang vui vẻ chè chén liền im bặt, tập trung vào lời nói của cha tôi. Ông ngưng lại trong giây lát, đợi mọi người chăm chú nghe rồi nói tiếp.

"Kể từ hôm nay, ta, nam tước Alphiss Dart sẽ chính thức nghỉ hưu, nhường lại danh hiệu cho con trai duy nhất của ta, Alviss Dart!"

Mọi người nghe vậy liền vỗ tay nhiệt liệt, như đã chờ đợi giây phút này từ lâu.

Tiếp đó, tôi bước lên phía trước, đứng cạnh cha mình trước đám đông bên dưới. Cha đeo chiếc nhẫn có con dấu của nam tước vào ngón tay tôi, kế bên chiếc nhẫn tử tước. Điều này có nghĩa là giờ đây tôi đã có hai tước hiệu đồng thời.

"Xin chúc mừng chúa tể Alviss, chúng tôi xin dâng cho ngài thanh kiếm và lòng trung thành của mình."

Hans và Jean, hai người họ nhanh chóng quỳ một bên gối trước tôi và bày tỏ lòng trung thành. Theo sau hai người đó, tất cả những hiệp sĩ còn lại cũng thực hiện việc tương tự.

Sau khi hoàn tất những nghi thức đó, người xướng ngôn cất cao giọng:

"Tân nam tước Alviss là người đã đem lại sự phồn vinh cho lãnh địa Ashville chúng ta. Cầu xin Chúa trời ban cho ngài sức khỏe và bảo vệ ngài khỏi mọi hiểm nguy để dẫn dắt chúng ta mãi mãi!"

Vừa dứt lời, những hiệp sĩ, nông dân, thợ thủ công, và nhiều tầng lớp khác đồng loạt đưa cao tay lên trời hô vang.

"Nam tước Alviss muôn năm!"

"Muôn năm!"

Tôi nhìn xuống dân chúng, cảm nhận được sức nặng của nghĩa vụ được đặt lên đôi vai mình. Tất cả sự kỳ vọng của họ, tôi phải đáp ứng, nếu không nó sẽ nhanh chóng biến thành lời oán trách. Tim tôi đập nhanh, hơi thở khô khốc, trong khoảng khắc này tôi cuối cùng cũng đã hiểu gánh nặng mà cha mình đã từng trải qua.

"..."

Bàn tay tôi bỗng được nắm lấy nhẹ nhàng. Tôi quay sang, thấy Carolina đang đứng cạnh tôi, mỉm cười dịu dàng. Cô ấy nói gì đó mà tôi không thể nghe rõ vì tiếng ồn của đám đông. Nhưng trái tim tôi hiểu rất rõ điều cô ấy muốn truyền đạt.

Đúng vậy! Tôi không đơn độc. Tất cả gánh nặng, trách nhiệm, niềm vui, nỗi buồn, tôi và Carolina sẽ chia sẻ cùng nhau, bởi vì chúng tôi là vợ chồng. Đồng hành với nhau, chúng tôi sẽ vượt qua tất cả.

 Tinh thần phấn chấn đã trở lại. Tôi nắm lấy tay Carolina, bước lên phía trước, vẫy tay đáp lại những lời hoan hô vang dội  của dân chúng.