Kết Hôn Cùng Nàng Phản Diện Trong Thế Giới Otome Game

Chương 30-2: Giao đoạn




Vài ngày sau lễ cưới hoàng gia, vương đô đã trở lại nhịp sống bình thường như trước. Trong một căn phòng tại cung điện, Thái tử Sirius cùng Thái tử phi Claria, con trai đội trưởng ngự lâm Albert, con trai pháp sư trưởng Leonardo, và con trai công tước Charles, những người sẽ là rường cột tương lai của vương quốc đang tụ họp.

Thái tử đang lớn tiếng chất vấn hiệp sĩ Albert:

"Albert! Tên Alviss Dart đó là thế nào vậy? Chẳng phải hắn học cùng khóa với chúng ta sao? Ta chưa từng biết đến hắn ta."

Albert, trông phờ phạc và thiếu tự tin sau trận thách đấu thảm bại, rụt rè nói:

"Thưa điện hạ. Hắn vốn là con trai của một gia tộc nam tước bình thường thôi, khi ở học viện cũng chẳng có gì nổi trội. Nhưng không hiểu sao hắn lại bất ngờ sử dụng những ma pháp rất kỳ lạ."

Thái tử nghe vậy rất tức tối, anh không thể tin Albert, một thuộc hạ ưu tú của mình lại có một thất bại đáng xấu hổ như vậy trước một gã vô danh.

"Ai bảo cậu tự ý thách đấu với hắn! Bây giờ mọi người đều biết phe phái nhà Partria có thực lực mạnh thế nào, làm sao họ có thể tin tưởng vào hoàng gia nữa!"

"Tôi rất xin lỗi, thưa điện hạ..." Albert cúi đầu hối lỗi. Với tư cách người sẽ phục vụ vị vua tương lai, sai lầm này là không thể chấp nhận được.

Leonardo Luwich khoanh tay, khịt mũi cười khẩy.

"Albert, đó là hậu quả khi cậu quá chủ quan khinh địch, một chiến binh ma thuật phải biết chiến đấu bằng cái đầu nữa, hiểu không?"

Leonardo là một pháp sư thiên tài, một viên ngọc quý của vương quốc, tuy nhiên thái độ trịch thượng của anh ta thì khó mà khiến người khác ưa được.

Albert nghiến răng tức giận trước lời chế giễu của Leonardo, nhưng cứng họng không phản bác được lời nào, sau khi thất bại một cách muối mặt như vậy.

"Và, phe phái của chúng ta suy yếu không chỉ vì nguyên nhân đó, xem xem, trong tiệc cưới, hai người đã làm gì? Khiến các quý tộc địa phương mích lòng không phải ý hay đâu!" Leonardo tiếp tục chỉ trích cả thái tử và thái tử phi.

"Hả, là do tôi ư?" Claria mở to mắt ngạc nhiên. "Nhưng, tôi chỉ ..."

"Leonardo! Cậu đang muốn nói điều gì, cậu tính đổ lỗi cho cả ta và Claria ư!" 

Thái tử nóng nảy phản bác. Vốn được ca ngợi là một hoàng tử tài năng, anh không bao giờ chịu nhận lỗi sai về mình, cho rằng đó là phong thái cần thiết của một vị vua tương lai.

"Quý tộc địa phương là những con sói đói, luôn chực chờ cắn xé quyền lực của hoàng gia. Ta không thích phải nhún nhường với những kẻ như vậy!"

"Dù là vậy, hoàng gia vẫn cần sự ủng hộ của họ, hoặc chí ít là sự trung lập trong việc chống lại nhà Partria, hay ngài tính tay không bắt giặc ư?" Leonardo mỉa mai.

"Chuyện đó..."

Charles, con trai công tước Maine, và cũng là em họ của thái tử, đang im lặng nãy giờ, chợt lên tiếng:

"Đủ rồi, cuộc họp này không phải để bắt lỗi nhau, chuyện đã xảy ra rồi có nói cũng chẳng ích gì. Điều quan trọng là chúng ta sẽ phải đối phó thế nào?"

Charles là người bình tĩnh nhất trong bọn họ. Anh ta cũng là người thường hòa giải cho cả nhóm khi xảy ra xích mích.

"Thôi được rồi, vậy trước tiên chúng ta phải xác nhận rõ ràng tình hình." 

Thái tử thở dài mệt mỏi. Lùm xùm quanh chuyện cưới xin và xích mích với các quý tộc làm anh ta như kiệt sức.

"Trước tiên, nhà Partria không nghi ngờ gì là kẻ phản diện số một của vương quốc chúng ta."

Mọi người bắt đầu chăm chú nghe thái tử diễn thuyết.

"Theo ước tính thì gần 30% quý tộc địa phương là thuộc phe phái của nhà Partria. Họ là một mối đe dọa lớn với quyền lực của hoàng gia. Không chỉ như vậy, công tước Marion Partria rất có thể đang nhăm nhe ngai vàng nếu phụ vương ta không may qua đời. Báo cáo chỉ ra rằng, công tước đang tuyển mộ rất nhiều binh lính, nếu cứ để mặc ông ta muốn làm gì thì làm, chẳng mấy chốc vương quốc sẽ sụp đổ dưới tay ông ta, dân chúng sẽ lầm than!"

"Thật là quá quắt."

"Với tư cách là những người tiếp quản vương quốc trong tương lai, chúng ta không thể cứ đứng yên ngồi nhìn! Chúng ta sẽ tiêu diệt nhà Partria và đem lại bình yên cho vương quốc!"

Thái tử Sirius siết chặt nắm đấm, thể hiện quyết tâm cao độ. Claria rụt rè đưa tay.

"Và, Claria, em có điều gì muốn nói?" Thái tử hỏi.

"Em nghe nói, những quý tộc địa phương sử dụng rất nhiều nông nô, chúng ta nên giải phóng cho họ."

Charles nhìn vị thái tử phi, cau mày. Anh không thể tin cô ta lại đưa ra một đề xuất như thế vào thời điểm này.

"Thái tử phi điện hạ! Đó không phải là một ý kiến hợp thời. Gần như tất cả quý tộc trong vương quốc đều sử dụng nông nô, nếu cố  gắng phá bỏ hệ thống này thì e rằng hoàng gia sẽ bị họ lật đổ trước tiên."

"Nhưng, nhưng mà... nếu có sự ủng hộ của người dân, chẳng phải chúng ta sẽ có thể chiến thắng bất kỳ thế lực nào sao?"

Charles nhăn mặt, cố gắng diễn giải một lần nữa cho vị thái tử phi non nớt kinh nghiệm.

"Không, không, nông nô không phải là tất cả người dân! Có rất nhiều tầng lớp trong xã hội! Và thực quyền nằm trong tay tầng lớp hiệp sĩ quý tộc, những người nắm giữ tài sản và vũ khí..."

"Charles! Claria nói đúng đấy! Hoàng gia tồn tại là vì người dân! Chỉ cần dân chúng ủng hộ, những quý tộc địa phương chẳng là cái gì cả!" Thái tử ngắt lời Charles, bênh vực vợ mình mạnh mẽ.

"Điện hạ, cảm ơn ngài đã hiểu em!" Claria mỉm cười rạng rỡ nhìn chồng mình.

"Không đâu Claria, chính trái tim nhân hậu của em sẽ thay đổi cả vương quốc này!"

Nghe họ huyên thuyên, Charles lắc đầu thở dài, anh tự hỏi tại sao những người ngây thơ như vậy lại là thái tử và thái tử phi. Chỉ riêng chuyện đối phó với nhà Partria đã nan giải rồi, họ còn tính biến tất cả quý tộc địa phương thành kẻ địch sao? Anh và gia tộc Maine đang tích cực làm việc đằng sau hậu trường để níu kéo chút quyền lực cho hoàng gia, thế mà họ ở đây mơ tưởng những chuyện viển vông không thực tế.

Chưa hết, còn tên Alviss Dart đó, anh ta đã nhờ em gái mình là Charlotte thăm dò hắn, nhưng kết quả chẳng thu được gì. Suy nghĩ của hắn bí ẩn như cái cách hắn đột ngột xuất hiện vậy.

Cuối cùng cuộc họp cũng chẳng đi đến đâu cả, mỗi người một phách, cứ thế này liên minh sẽ tan rã như nắm cát thôi. Thở dài thườn thượt, Charles cảm thấy bi quan cho số phận của hoàng gia cũng như gia tộc của mình.