Bốn ngày đầu tiên, hành trình trở về nhà diễn ra bình yên. Nhưng đến ngày thứ năm, một chuyện bất ngờ đã xảy đến. Tại một con đường mòn hẻo lánh xuyên qua rừng núi, một toán cướp đã phục kích đoàn xe của chúng tôi. Chúng đã hạ cây chặn đường và bao vây xung quanh.
"Mau hạ vũ khí, xuống xe và giao nộp tất cả hàng hóa, không thì đừng trách bọn ta độc ác!" Một gã có vẻ như kẻ cầm đầu hét lên.
Hans và Jean, hai hộ vệ cưỡi ngựa đi trước xe, quay lại hỏi chúng tôi. Trông họ khá bình tĩnh, như mong đợi từ những cựu lính đánh thuê.
"Chúng ta sẽ làm gì đây thưa cậu chủ? Giết hết bọn chúng chứ?"
Tôi nhìn ra ngoài, xác nhận có khoảng gần hai mươi tên cầm đủ loại vũ khí, gồm mã tấu, giáo mác và cung nỏ. Không có tên nào đeo vũ khí ma pháp, có nghĩa là không có ma pháp sư trong số chúng. Đây có lẽ không phải sát thủ của phe đối địch, chỉ là một lũ cướp bình thường thôi, tôi nghĩ bụng.
"Được rồi, hai người hãy bảo vệ Carolina và Sandro, để tôi xử lí bọn chúng."
Tôi chuẩn bị vũ khí và mở cửa xe ngựa. Nhưng Carolina đã kéo tay tôi lại.
"Không được, anh và em đã thề sẽ luôn sát cánh bên nhau mà, Alviss!"
"Nhưng mà..."
Tôi chưa kịp ngăn cản thì cô ấy đã lao ra trước. Vũ khí ma thuật đeo trên cánh tay của Carolina được kích hoạt trong nháy mắt.
"Lôi điện!"
Tia sét của Carolina phóng tới, càn quét qua đội hình của toán cướp.
Bọn cướp chưa kịp phản ứng thì đã có ba bốn tên bị điện giật cháy xém. Mặt bọn chúng tái xanh đầy kinh hoàng.
"Chết tiệt! Chúng có ma pháp sư đấy, mau bắn tên!"
"Cẩn thận, Carolina!" Tôi chạy đến bên cạnh cô ấy, sẵn sàng kích hoạt ma pháp phòng vệ.
"Không sao đâu, Alviss!"
Tuy nhiên những mũi tên đã không thể chạm đến chúng tôi, chúng khựng lại giữa không trung. Những mảnh kim loại ở đầu mũi tên bị ảnh hưởng bởi lực từ của Carolina và mất đi động lượng của chúng. Ma pháp này đã được phát triển dựa theo gợi ý của tôi. Vì ma pháp đặc trưng của Carolina là điều khiển dòng điện, điều đó có nghĩa rằng cô ấy cũng có thể kiểm soát lực từ.
"Đảo ngược!" Carolina lạnh lùng phất tay.
Tức thì lực từ đảo chiều, những mũi tên quay ngược lại nơi chúng bắn ra với vận tốc thậm chí còn lớn hơn ban đầu, xuyên qua cơ thể lũ cướp trong sự kinh hãi của chúng.
Tôi chớp thời cơ, rút súng triệt hạ từng tên một. Những tiếng la hét thảm thiết vang lên khi cuộc thảm sát diễn ra một chiều, những thân hình đổ gục xuống như cây chuối mà không có cơ hội chống trả.
Tôi hít sâu một hơi, thở nặng nhọc, những mạch máu trong người tôi đang căng ra. Giết người là chuyện tôi không mấy quen thuộc. Tuy vậy, vì bọn chúng đã dám tấn công Carolina, tôi sẽ không nương tay cho những kẻ này.
"Rút lui, rút lui mau lên! Bọn chúng là quái vật!" Những tên còn lại kinh hoàng tìm đường tháo chạy, cứ như đang nhìn thấy một loại ma thú khủng khiếp nào đó vậy.
Nếu để bọn chúng chạy thoát, chúng có thể hại thêm những người vô tội khác. Hoặc tệ nhất là kéo thêm đồng bọn đến. Tuy hơi tàn nhẫn, nhưng không thể để tên nào sống sót được. Dù sao thì tôi vốn không phải là người theo chủ nghĩa công lý nhân đạo.
Tôi đuổi theo và ném tạc đạn, tiêu diệt một số lượng lớn nữa. Nhìn đồng bọn chết không toàn thây, những tên sống sót chạy trối chết, quăng cả vũ khí.
Trong khi đang phân vân không biết có nên đuổi theo bọn chúng quá xa không thì bỗng nhiên, từng tên một ngã gục trong chớp mắt. Dường như chúng bị trúng một loại ma pháp kỳ lạ nào đó.
Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, và phát hiện một tên lạ mặt đội mũ trùm đầu màu xanh đang đứng tít trên một cành cây. Thân hình gã cũng được giấu kín trong áo choàng.
"Ngươi là ai!" Tôi hét lên, giương súng về phía gã.
"Bình tĩnh nào ngài Dart! Tôi thuộc nhà Partria, nhiệm vụ của tôi là trợ giúp các ngài."
Không hề hoảng hốt, gã lộn nhào và đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng như một con mèo, cúi đầu cong người một cách hoàn hảo trước tôi.
"Tôi là Green Hood, thuộc hạ của gia tộc Partria. Rất vinh hạnh được diện kiến ngài."
Đợi Carolina đến gần nhìn kỹ hắn ta và xác nhận danh tính, tôi mới hạ súng xuống.
"Xin lỗi đã thô lỗ với anh, nhưng tôi phải cảnh giác."
"Không đâu, đó là điều có thể hiểu được."
Gã Green Hood này có vẻ là một cao thủ đây, hắn bám theo chúng tôi từ vương đô đến tận đây mà không cần phương tiện gì cả. Sau đó là đến ma pháp kỳ lạ mà hắn sử dụng. Quả nhiên thế lực của nhà Partria là không thể xem thường.
"Vậy những người trong đội của anh cũng ở gần đây sao, Green Hood?" Carolina hỏi.
"Vâng thưa tiểu thư. Xin cứ an tâm tiếp tục cuộc hành trình và giao việc này cho chúng tôi giả quyết!"
"Tốt lắm, đừng lúc nào lơ là cảnh giác."
"Vâng! Thuộc hạ đã rõ!"
Nói rồi Green Hood nhảy về phía sau và biến mất trong rừng cây sâu thẳm, như thể tan biến trong màu xanh của cây cỏ.
Vậy những lời công tước Partria nói là không phải nói chơi, thực sự luôn có một đội quân bí mật luôn theo sát bảo vệ chúng tôi. Tôi cảm thấy an tâm hơn, những cũng hơi khó chịu khi luôn có người kè kè theo dõi.
Tôi và Carolina bèn quay lại xe để tiếp tục cuộc hành trình. Sandro thò đầu ra cửa sổ cười toét miệng.
"Này, hai người mạnh thật đấy, những ma pháp đó thật đáng kinh ngạc."
Hans và Jean nhún vai, đưa hai tay như thể bất lực.
"Hai người này là trường hợp dị biệt rồi, tôi đã từng gặp nhiều những tên quái vật trên chiến trường, nhưng điều này vẫn vượt xa thường thức."
"Có lẽ những hộ vệ như chúng ta sẽ sớm thất nghiệp thôi."
"Mọi người nói quá rồi, vẫn còn những kẻ địch mạnh hơn tôi rất nhiều."
Tôi lắc đầu, như vậy vẫn chưa đủ. Tôi cần mạnh mẽ hơn nữa, mạnh hơn để bảo vệ Carolina và gia tộc của mình. Tương lai sẽ là những tranh đấu quyết liệt, tôi cần phải chuẩn bị cho lúc đó. Nắm tay của tôi dường như đang vô thức siết lại.
"Carolina?"
Tôi ngạc nhiên, cô ấy bỗng ôm chầm lấy tôi.
"Anh không cần phải gánh vác mọi việc một mình đâu."
"Sao em lại nói vậy?" Tôi bối rối.
Cô ấy ngước lên, đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Alviss, em đã nói từ đầu rồi, em không phải kẻ yếu ớt, em cũng muốn bảo vệ người mình yêu!"
"..."
"Em đã nhận từ anh quá nhiều rồi, nên ít nhất, xin hãy dựa vào em những lúc cần thiết, làm ơn..." Lời nói của cô ấy tràn đầy sự thống thiết.
Tim tôi đau nhói, từng lời của Carolina khiến tôi nhận ra, cô ấy cũng quan tâm đến tôi biết nhường nào. Vì quá yêu quý vợ mình mà tôi luôn muốn bảo bọc Carolina. Nhưng tôi đã không nghĩ cô ấy cũng sẽ lo lắng cho mình như vậy.
"Anh xin lỗi... Carolina"
Tôi vòng tay ôm chặt Carolina, bày tỏ sự hối tiếc.
"Ổn mà, từ nay anh có thể dựa vào em nhiều hơn."
"Anh hứa!"
Carolina mỉm cười dịu dàng, xoa nhẹ má tôi. Rồi đôi môi cô ấy từ từ áp sát, đặt lên tôi một nụ hôn ấm áp.