Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 636






CHƯƠNG 636: MẤT ĐI RÕ RÀNH RÀNH

Trên đường đến bệnh viện Nam Tự, Cảnh Liêm Uy cũng chỉ im lặng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ân Thiên Thiên như thế.

Thừa Phó Lân đang lái xe, Cát Thành Phong thì đang nói chuyện điện thoại, ngay cả điện thoại của Cảnh Liêm Uy cũng không ngừng reo lên, điện thoại của Ân Thiên Thiên cũng thế!

Đột nhiên, Ân Thiên Thiên cảm thấy chỉ mấy phút ngắn ngủi trôi qua sao thế giới lại thay đổi lớn như thế?

Cô cầm điện thoại trong tay, không hề nghe máy, bên nhà họ Ân có Ân Thiên Tuấn ở đó, cô không lo lắng, còn lại chỉ có phóng viên và… Đổng Khánh.

Đổng Khánh vẫn luôn không ngừng gọi điện thoại, nhưng Ân Thiên Thiên đều không định nghe máy.

Hai người bọn họ cũng đâu có quan hệ gì, đúng không?

Cảnh Liêm Uy thì nghe mấy cuộc điện thoại, những những gì anh nói Ân Thiên Thiên không hiểu lắm, cũng không định hỏi, lúc này cô rất cố gắng muốn làm rõ suy nghĩ của mình, mới không đến mức thật sự khiến Liên Mẫn đạt được mục đích!

Cảnh Liêm Uy cúp điện thoại xong còn chủ động gọi cho mấy người, lời nói cực kỳ nghiêm túc.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc xe dừng lại trước cửa Nam Tự, Ân Thiên Thiên gần như muốn xuống xe theo bản năng, lại phát hiện Cảnh Liêm Uy bên cạnh không hề nhúc nhích, không nhịn được dừng lại nhìn qua, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng đều là nghi ngờ.

Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong cũng không xuống xe, chỉ lo lắng quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ba, chân không thoải mái sao? Nếu không chúng tôi đi vào khám với mợ chủ nhé?”

Thừa Phó Lân nói đến đây, Ân Thiên Thiên mới giật mình, từ sau khi Cảnh Liêm Uy bắt đầu nhận trị liệu đã vì lý do của thuốc mà ngồi trên xe lăn. Hôm nay đột nhiên đứng lên cô cũng không chú ý đến, có lẽ đã quen với dáng vẻ hào hoa phong nhã của anh, cho nên không nghĩ đến chỗ nào không đúng.

Cô xoay người đối mặt với Cảnh Liêm Uy, rút tay mình về, đột nhiên cúi đầu bắt đầu nghiêm túc mát xa hai chân anh.

Cho dù ai ngồi xe lăn đã lâu, chân cũng sẽ suy thoái một chút, muốn đứng lên đi đường một lần nữa cũng không phải chuyện dễ dàng.

Cảnh Liêm Uy duỗi tay nắm lấy tay Ân Thiên Thiên, đau lòng gọi một tiếng: “Thiên Thiên…”

Ân Thiên Thiên cúi đầu nhanh chóng ngắt lời anh, nhưng vẫn tiếp tục động tác trong tay quyết đoán nói: “Em không cần đi khám một mình, em muốn anh đi với em, em biết anh có thể đứng lên, bây giờ chỉ là mệt thôi, em đợi anh…”

Dứt lời, khoé miệng của Cảnh Liêm Uy cũng mang theo ý cười.

Nói thật, vừa mới xuống xe lăn đã như thế, chân của anh thật sự hơi không chịu nổi, nhưng dưới tình huống thế này, anh cũng không thể ngã xuống được, Ân Thiên Thiên là tất cả của anh, sao anh nỡ để cô thua thiệt chứ?

Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng mát xa cho Cảnh Liêm Uy, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Tình hình như bây giờ, nếu anh không ở bên cạnh em, anh cũng biết là em sẽ không chịu đựng được mà, cho nên em muốn anh ở bên cạnh em, được không?”

Cho dù đang hỏi Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi như thế, trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.

Nói thật, vào khoảnh khắc nhìn thấy Liên Mẫn nắm lấy tay cô đâm dao vào bụng mình, khi máu tươi chảy lên tay cô, khi thấy Liên Mẫn cứ thể ngã xuống trước mặt mình, Ân Thiên Thiên thật sự rất sợ, sợ tới mức như mất đi ba hồn sáu phách, nhưng tất cả đều trở nên tốt hơn khi Cảnh Liêm Uy xuất hiện…

Cô biết, chỗ dựa của cô đã trở về rồi…

Nghe thấy lời của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy hơi nghiêng người về phía trước, duỗi tay nâng cằm Ân Thiên Thiên lên, để cô nâng mắt nhìn mình, hốc mắt hơi đỏ khiến anh nhìn đến đau lòng, môi mỏng đến gần, Cảnh Liêm Uy cứ thế không chút do dự hôn lên, rất nhẹ rất dịu dàng, không mang theo chút dục vọng nào, cũng tràn đầy yêu thương.

“Sau này, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Sự cố chấp đơn giản, cũng là lời hứa của Cảnh Liêm Uy với cô.

Ân Thiên Thiên cong môi gật đầu, chưa bao giờ cảm thấy mình may mắn như vậy…

Đợi đến sau khi Cảnh Liêm Uy hồi phục, người đàn ông tao nhã kia vẫn nắm tay Ân Thiên Thiên bước xuống xe như cũ, đi từng bước vào trong bệnh viện Nam Tự, mà Liên Mẫn cũng đúng lúc được đưa đến đây, lại thêm tin tức mới đưa lên khiến chuyện này trở nên ầm ĩ…

Quan hệ của bác sĩ khoa phụ sản và Cảnh Liêm Uy cũng không tệ, không hỏi gì nghiêm túc kiểm tra cho Ân Thiên Thiên.

Đây là lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy đi khám thai với Ân Thiên Thiên, nhưng tình trạng không tốt lắm.

“Đứa nhỏ bị doạ sợ, cảm xúc của mẹ dao động quá lớn, khống chế một chút.” Bác sĩ nhẹ giọng nói, trong lời nói đều là sự quan tâm chân thành, nhìn Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy nói tiếp: “Khoảng thời gian này đừng để quá mệt mỏi, lúc có thể nghỉ ngơi tốt nhất là nên nghỉ ngơi, cục cưng rất kiên cường, có thể yên tâm.”

Nghe thấy lời này, Ân Thiên Thiên mới hoàn toàn yên tâm.

Cảnh Liêm Uy rũ mắt nhìn Ân Thiên Thiên, trong đôi mắt phượng đều là ý cười.

Cảnh sát nhỏ luôn đợi bên cạnh hơi thở phào nhẹ nhõm, lén gửi tin nhắn cho Đội trưởng Trần.

Cháu trai quý của nhà họ Cảnh, ai dám trêu vào chứ?

Cùng lúc đó, cuối cùng luật sư La cũng cực kỳ lo lắng chạy về từ thành phố bên cạnh…

Trong cục cảnh sát.

Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn ngồi yên, đối diện là Đội trưởng Trần áp lực như núi.

Đội trưởng Trần nhìn Cảnh Liêm Uy và luật sư La phía sau Ân Thiên Thiên, cảm thấy mèo lớn uy phong là mình trước đây đã lập tức biến thành con chuột nhỏ…

“Mợ ba, xin hỏi là cô làm Liên Mẫn bị thương sao?” Đội trưởng Trần cẩn thận hỏi, thỉnh thoảng còn phải chú ý sắc mặt của người phía sau, tậm trạng đó khỏi phải nói có bao nhiêu khó chịu. Vấn đề đầu tiên còn chưa có được đáp án đã có cảnh sát nhỏ đến nói với ông ta người thừa kế của nhà họ Đổng đến…

Lúc này, Đội trưởng Trần nhìn Ân Thiên Thiên suýt chút ngã ra khỏi ghế…

Ha ha, nhân vật nhỏ như ông ta không chịu nổi giày vò như vậy đâu!

“Thiên Thiên!” Đổng Khánh vội vàng gọi, phía sau cũng mang theo luật sư của nhà họ Đổng nhanh chóng đi tới, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng!

Ân Thiên Thiên nhìn anh ta, hơi gật đầu im lặng, bây giờ mọi thứ đều không còn quan trọng với cô nữa.

Đổng Khánh vừa đi vào đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đứng một bên, ánh mắt vô thức nghi ngờ nhìn hai chân anh, nhưng nghĩ đến chuyện của Ân Thiên Thiên bên trong bèn phủi đi suy đoán của mình, bây giờ chuyện của Ân Thiên Thiên là quan trọng nhất.

Đội trưởng Trần nhìn rất nhiều nhân vật lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình lập tức đổ mồ hôi lạnh, cấp trên không dám nhận nên ném cho ông ta, nhưng có trời mới biết ông ta cũng đâu dám tuỳ ý làm ra chuyện gì chứ, chỉ là bên ngoài còn có rất nhiều phòng viên đang đợi nữa.

Vào lúc Đội trưởng Trần còn đang suy nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào, đột nhiên có tiếng còi vang dội mang theo hơi thở lưu manh vô lại vang lên, lại khiến người ta cực kỳ chấn động.

“Này, làm gì mà đông người thế?” Mạc Tà cà lơ phất phơ đứng dựa vào cửa, hơi nghiêng người, đồng phục cảnh sát trên người nhìn qua cực kỳ đẹp trai phi phàm.

Đã lâu không gặp, Ân Thiên Thiên suýt chút cũng không nhịn được nhìn anh ta rất lâu.

Khoé miệng của Mạc Tả còn mang theo ý cười, dáng vẻ kia giống hệt với nét xấu xa của “Diêm Vương” lúc đầu nhìn thấy vậy.

“Ân Thiên Thiên, cô đừng cứ nhìn chằm chằm tôi mãi, người đàn ông của cô sẽ tìm tôi gây chuyện đấy.” Lời nói đùa vừa vang lên, bầu không khí trong phòng lập tức tốt hơn rất nhiều, Mạc Tả để tay vào túi quần đi tới, nghiêng người dựa trên bàn trước mặt Ân Thiên Thiên, đôi chân thon dài hơi bắt chéo, duỗi tay lấy tài liệu trên bàn Đội trưởng Trần xem thử: “Chậc chậc chậc, đây là chuyện gì thế, sao cô lại gặp loại người này vậy?”

Ân Thiên Thiên thấy anh ta xem bản ghi chép tình trạng của mình, trong lòng hơi bồn chồn.

“Cục trưởng.” Lúc này Đội trưởng Trần mới lấy lại tinh thần lập tức đứng lên chào, chỉ cảm thấy có phải hôm nay là ngày cuối cùng của mình không, sao tất cả mọi người lại đến đông đủ thế?

Mạc Tà hơi gật đầu, nghiêm túc nhìn bản ghi chép của Ân Thiên Thiên, vừa xem vừa hỏi: “Cô và Liên Mẫn có quan hệ gì?”

“Tôi và cô ta không có quan hệ gì cả, chỉ là cô ta từng là bác sĩ trợ lý dưới tay Cảnh Liêm Uy, cho nên có gặp nhau mấy lần.” Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn trả lời, hoàn toàn không chú ý đến cảnh sát nhỏ ở bên cạnh đang nhanh chóng ghi chép nội dung nói chuyện.

Ngay cả luật sư La và luật sư Đổng Khánh dẫn đến cũng lên tinh thần nghiêm túc lắng nghe.

“Cô biết chuyện cô ta mang thai không?” Mạc Tả tiếp tục hỏi, mỗi một vấn đề đều rất quan trọng.

“Biết, trước đó cô ta gọi điện thoại đến nói với tôi.” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng trả lời, sau đó nói tiếp: “Cô ta nói, đứa nhỏ là của Cảnh Liêm Uy.”

Mạc Tả hơi nhướng mày, cười như không cười nâng mắt nhìn thoáng qua Cảnh Liêm Uy đứng bên cạnh.

Cảnh Liêm Uy bất đắc dĩ mím môi.

“Con dao kia là của ai?” Mạc Tả đóng tài liệu trong tay lại, nhìn cô hỏi.

“Là của Liên Mẫn.” Cô tiếp tục trả lời, trải qua một khoảng thời gian, bây giờ cô có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Ok, vậy cứ thế đi.” Dứt lời, Mạc Tả đã đứng lên mỉm cười nhìn cô nói: “Khoảng thời gian này cô đừng đi xa, có gì cần chúng tôi sẽ mời cô đến hỗ trợ điều tra bất cứ lúc nào, bây giờ luật sư của cô có thể làm thủ tục bảo lãnh.”

Nghe xong, luật sư La nhanh chóng tiến lên bắt đầu thủ tục, luật sư Đổng Khánh dẫn đến chậm một bước lập tức trừng một cái, sau đó cũng ngoan ngoãn lùi về sau.

Mạc Tả ném tài liệu cho Đội trưởng Trần, nhìn Cảnh Liêm Uy và Đổng Khánh nghiêm túc dặn dò: “Bây giờ bắt đầu điều tra vụ án này, xuất xứ của con dao, vân tay phía trên, góc độ và độ cong máu bắn ra, còn có người chứng kiến tình huống ở hiện trường lúc đó nữa, tôi muốn biết hết tất cả! Bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ tự mình phụ trách vụ án này.”

Đội trưởng Trần thở phào nhẹ nhõm một hơi, “vâng” một tiếng rất có khí phách!

Ân Thiên Thiên biết ơn nhìn Mạc Tả!

Cảnh Liêm Uy hơi cong môi nở nụ cười rất nhạt, nhưng trong đôi mắt cũng tràn đầy ý cảm ơn.

Đổng Khánh thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng đưa mắt nhìn sang Ân Thiên Thiên, lại phát hiện cô đang nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy không hề dời mắt…

Đổng Khánh chua xót, hơi mím môi, im lặng xoay người rời đi.

Sau khi làm thủ tục xong, Cảnh Liêm Uy mới dẫn Ân Thiên Thiên rời khỏi cục cảnh sát, cũng không dẫn cô về nhà họ Cảnh mà đưa về nhà họ Ân…

Ân Thiên Thiên ngồi trên xe nhìn nhà họ Ân cách đó không xa, trong lòng hơi khó chịu.

Bọn họ ly hôn rồi, cô bây giờ thậm chí còn không thể công khai trở về nhà họ Cảnh.

Cảnh Liêm Uy cúi người hôn nhẹ lên môi Ân Thiên Thiên, bàn tay to lớn sờ khuôn mặt cô, nhẹ giọng nói: “Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, khoảng thời gian này đừng ra ngoài, anh muốn đi mấy ngày, không ở thành phố T.”

Nghe thấy lời này, Ân Thiên Thiên ngạc nhiên nâng mắt nhìn anh.