Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 635






CHƯƠNG 635: PHÓNG VIÊN VÂY QUANH

Trong nháy mắt, những tiếng chất vấn liên tục đổ ập về phía bọn họ.

Cảnh Liêm Uy duỗi tay ôm chặt Ân Thiên Thiên, không hề để cô đối mặt với những lời lẽ chua ngoa của đám phóng viên lúc này!

— Cậu ba Cảnh, xin hỏi cậu sẽ xử lý chuyện của cô Ân thế nào?

— Cậu ba Cảnh, xin hỏi nhà họ Cảnh sẽ ra mặt che chở cho cô Ân sao?

— Cậu ba Cảnh, xin hỏi cô Ân ghen tị như với đứa con của anh trong bụng cô Liên như thế, anh thấy thế nào?



Bảo vệ đen mặt chặn lại đám đông mãnh liệt trước mặt, nhưng hôm nay không biết vì sao mà phóng viên lại đến rất đông, cứ liên tục nhiều thêm, xe vây quanh cổng Nhã Uyển cũng ngày càng nhiều.

Đôi mắt phượng trở nên nặng nề, Cảnh Liêm Uy nhíu mày đưa mắt nhìn phóng viên trước mặt, không nói một lời.

Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong nhanh chóng tiến lên, trên mặt hai người là vẻ nghiêm túc chưa từng thấy, đưa mắt nhìn nhau, Thừa Phó Lân bắt đầu chỉ huy các bảo vệ cố gắng giữ gìn tình huống hiện trường, Cát Thành Phong cũng nhanh chóng gọi xe cứu thương. Vì bác sĩ trong Nhã Uyển lúc trước đều bị đuổi đi rồi, bây giờ chỉ còn lại Điền Vinh không dùng được, hoàn toàn không có cách nào.

Liên Mẫn nằm trên mặt đất, máu dưới thân càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, nhưng lúc này, người phụ nữ khi nãy còn cầu xin để Ân Thiên Thiên thả cô ta đi vào tránh né Kha Tiềm, lại nhẫn tâm cảm nhận con của mình mất đi như thế, nằm dưới đất nhìn chằm chằm Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy…

— Cậu ba Cảnh, các người cứ thế trơ mắt nhìn mạng sống của cô Liên trôi đi trước mắt sao?

— Cậu ba Cảnh, cậu làm như vậy không sợ nhà họ Cảnh vì cậu mà bị mọi người chỉ trích ư?

— Cậu ba Cảnh, cậu và cô Ân đã ly hôn, lý do ly hôn là vì đứa nhỏ trong bụng cô Liên ư?



Vấn đề của phóng viên càng cố chấp hơn, cũng dần dần quên đi ý muốn chỉ cần có được tin giật gân ban đầu, chuyển sang nhằm vào Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên!

Vào khoảnh khắc Cảnh Liêm Uy đi xuống từ trên xe đã định sẵn anh và Ân Thiên Thiên đã bị trói trên cùng một con thuyền rồi!

Từ đầu đến cuối Cảnh Liêm Uy đều không nói một câu, đối mặt với vấn đề của phóng viên cũng chỉ rũ mắt nhìn thoáng qua Liên Mẫn nằm dưới đất, sâu trong đôi mắt phượng đều là ý cười châm chọc!

Tiếng còi cảnh sát đột nhiên vang lên, từ xa đến gần, càng ngày càng gần!

Ân Thiên Thiên vùi trong lòng Cảnh Liêm Uy không nhịn được run rẩy, sắc mặt tái nhợt, tay nhỏ bé còn liên tục vỗ về bụng mình, sợ đứa nhỏ vì sự thay đổi cảm xúc của cô mà xảy ra chuyện gì!

Bàn tay to nhẹ vỗ về mái tóc của Ân Thiên Thiên, im lặng an ủi cô, nhưng ở nơi Ân Thiên Thiên không nhìn thấy, Cảnh Liêm Uy cũng hơi híp mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm hướng cảnh sát tiến đến.

Cảnh sát?

Ha, đúng là chuẩn bị đủ chu đáo đấy!

Lúc này Điền Vinh cứ đứng ngoài cửa sắt, xuyên qua vệ sĩ nhìn vào trong như thế.

Đưa mắt ngỡ ngàng nhìn Liên Mẫn dưới đất, lại nhìn Ân Thiên Thiên đang không ngừng run rẩy, ánh mắt đầy áy náy!

Một người phụ nữ có thai như Ân Thiên Thiên, cô còn sợ Liên Mẫn làm hại đến con mình nữa, sao có thể sẽ chủ động làm hại Liên Mẫn được?

Lúc này, Liên Mẫn đã cứng rắn sử dụng hành động của mình cắt đứt rõ ràng mọi chuyện giữa mình và Điền Vinh!

Bên kia, xe cảnh sát vừa đến đã khiến tình hình thay đổi!

Phóng viên quay chụp như phát điên, đuổi theo người hỏi, dáng vẻ kia giống như thú dữ đã lâu không thấy máu, cho nên lúc này cực kỳ đói khát vậy, vẻ mặt cũng trở nên hơi dữ tợn!

Đội trưởng tiến lên, nét mặt cực kỳ nghiêm túc, vừa đến đã chuẩn bị cho người dọn dẹp hiện trường.

“Đội trưởng Trần, có phải nên lấy chứng cứ không? Cứ phá hỏng hiện trường như thế, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì không tốt đâu.” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói, âm thanh cứ nện trong không khí như thế, nặng nề đến lòng người cũng khẽ run rẩy!

Đội trưởng Trần dẫn đầu lập tức vẫy tay cho cấp dưới làm việc, chụp ảnh, bảo vệ hiện trường, đương nhiên cũng có người nhanh chóng bế Liên Mẫn lên đưa đến trên xe cấp cứu.

Liên Mẫn bị cảnh sát bế lên, đưa mắt nhìn thoáng qua Ân Thiên Thiên, đột nhiên khóc lóc nói: “Ân Thiên Thiên, nếu con tôi không còn nữa, chắc chắn tôi sẽ không tha cho cô!”

Nghe thấy lời này, thân thể của Ân Thiên Thiên cũng cứng đờ, rất lâu không lấy lại tinh thần!

Cảnh Liêm Uy nghiêm túc nhìn cô ta, tiếp tục an ủi người phụ nữ trong lòng.

Nghe thấy lời của Liên Mẫn xong, phóng viên lại sôi trào đuổi theo cáng giường nâng cô đi, dồn dập mà… hưng phấn.

— Cô Liên, xin hỏi những lời cô nói là thật sao? Cô sẽ tố cáo cô Ân à?

— Cô Liên, xin hỏi cô định tố cáo với tội mưu sát không thành ư?

— Cô Liên, xin hỏi cô có tính toán gì không?



Liên Mẫn với khuôn mặt tái nhợt không nói một lời, cứ nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên vẫn trốn trong lòng Cảnh Liêm Uy cách đó không xa như thế, căm hận đến móng tay cũng đâm trong lòng bàn tay!

Đợi đến khi Liên Mẫn bị mang đi, phóng viên lập tức thay đổi mục tiêu đến Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, vẫn hùng hổ như trước.

— Cô Ân, xin cô nói một câu được không? Cô có cảm thấy hối hận vì hành động của mình không?

— Cô Ân, bây giờ cô đang mang thai, cho dù ngồi tù cũng sẽ không lâu lắm, có phải vì thế nên cô mới ra tay với cô Liên không?

— Cô Ân, nhà họ Cảnh là vì cô ghen tị không nhường nhịn người khác nên mới đuổi cô đi sao?



Vấn đề liên tục kéo đến, tuy Ân Thiên Thiên vùi trong lòng Cảnh Liêm Uy, nhưng nghe thấy lời như thế cũng cảm thấy tức giận, người cũng đang run rẩy!

Sau sự khiếp sợ, có Cảnh Liêm Uy bên cạnh, Ân Thiên Thiên cũng dần tỉnh táo lại, nhưng tạm thời vẫn không thể đối mặt với đám phóng viên ào ào kéo đến như thế!

Đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy nhìn một vòng xung quanh, hơi híp mắt im lặng.

Đội trưởng Trần nhìn Cảnh Liêm Uy, liếm môi mình tiến lên, xoa hai tay nói: “Cậu ba Cảnh, có thể phải phiền cô Ân theo chúng tôi đến cục cảnh sát điều tra!”

Lời nói vang lên, sắc mặt của Cảnh Liêm Uy cũng trở nên nặng nề hơn!

Vừa nghe thấy ba chữ “cục cảnh sát”, Ân Thiên Thiên nuốt mạnh một ngụm nước miếng, cắn chặt môi mình.

Xảy ra chuyện như vậy, cô hiểu rõ nhất định phải đến cục cảnh sát một chuyến!

Bàn tay to của Cảnh Liêm Uy còn đang vỗ nhẹ lên tóc cô, mang theo cưng chiều và tin tưởng!

Chóp mũi hơi chua xót, Ân Thiên Thiên suýt chút khóc thành tiếng!

Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên im lặng, đội trưởng Trần cũng không chắc lắm. Nhưng sau lưng có nhiều phóng viên đang nhìn như thế, ông ta nào dám làm việc không theo thứ tự chứ? Chỉ đành kiên trì tiếp tục nói: “Cô Ân, phiền cô theo chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến.”

Má Dương vừa cầm một cái áo khoác đi ra từ trong phòng ngủ đã gặp phải chuyện như thế, lúc đó cũng cực kỳ sợ hãi, trong lòng hơi hối hận sao lúc đó lại khuyên Ân Thiên Thiên thả Liên Mẫn đi vào. Lúc này áo khoác cầm trong tay cũng hơi mất tự nhiên, vội vàng đi về đổi một cái áo khác nhanh chóng đưa cho Ân Thiên Thiên, ánh mắt tràn đầy áy náy!

“Cô chủ, xin lỗi.” Má Dương nhỏ giọng nói, lo lắng nhìn Ân Thiên Thiên.

Ân Thiên Thiên không nói gì, Cảnh Liêm Uy duỗi tay nhận lấy áo khoác tỉ mỉ mặc lên cho cô, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong nhanh chóng ra hiệu cho các bảo vệ, cả hiện trường lập tức thay đổi. Các bảo vệ lập tức tiến lên, mở cổng sắt lớn ra tịch thu hết thiết bị ghi hình trong tay phóng viên, bất kỳ ai cũng không có cách nào đưa ảnh của Ân Thiên Thiên lúc này ra, động tác đơn giản thô bạo nhưng cũng sẽ không làm hại đến người khác, chỉ là có hơi kịch liệt thôi!

— Cậu ba Cảnh, xin hỏi anh có ý gì? Là đang xâm phạm quyền lợi của phóng viên chúng tôi sao?

— Cậu ba Cảnh, anh có biết làm thế chúng tôi có thể tố cáo anh không?

— Cậu ba Cảnh, anh là muốn bảo vệ vợ trước đến cùng ư?



Có phóng viên kích động đến liên tục đặt câu hỏi, nếu là trước đây ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, chứ đừng nói là hỏi ra vấn đề kia, ngay cả bây giờ nói ra cũng khiến người xung quanh cảm thấy khó tin, ngạc nhiên đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích!

Nhưng cho dù thế, Cảnh Liêm Uy cũng không có ý ra lệnh cho các bảo vệ dừng lại, mãi đến khi tất cả các thiết bị ghi hình đều không thể đưa tin của Ân Thiên Thiên lúc này ra ngoài, anh mới dắt tay cô xoay người từng bước rời đi.

Các phóng viên thấy Cảnh Liêm Uy đột nhiên lạnh mặt thì cũng không dám nói gì nữa, cứ ngơ ngác nhìn bọn họ từng bước đi ra, còn không nhịn được nhường ra một con đường.

Đội trưởng Trần nhanh chóng đuổi theo, Cảnh Liêm Uy dắt Ân Thiên Thiên đến bên chiếc Range Rover, mở cửa hàng ghế sau để cô lên xe. Đội trưởng Trần thấy thế thì nôn nóng, vội vàng tiến lên muốn nói gì đó, Cát Thành Phong đã nhỏ giọng lễ phép nói một câu: “Đội trưởng Trần, bây giờ mợ ba nhà tôi đang mang thai, cảm xúc không được ổn định, cậu ba của tôi muốn dẫn cô ấy đến bệnh viện Nam Tự khám, sau đó sẽ đích thân đưa cô ấy đến chỗ ông, nếu ông lo lắng thì có thể đi theo chúng tôi.”

Nghe Cát Thành Phong nói thế, Đội trưởng Trần cũng không cười nổi nữa!

Về tình về lý thật sự nên làm vậy, nhưng bây giờ sau lưng ông ta là một đám người đang nhìn đấy!

Cát Thành Phong cũng hiểu nỗi lo của Đội trưởng Trần, hơi đưa mắt nhìn qua phóng viên phía sau, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Có chuyện gì, cậu ba của tôi nói rồi, nhà họ Cảnh chịu trách nhiệm!”

Nghe thấy lời này, Đội trưởng Trần yên tâm hơn, các phóng viên phía sau cũng đều hơi ngừng thở.

Nhà họ Cảnh…

Sao bọn họ lại quên mất chuyện này chứ?

Khi nãy nếu không phải Cảnh Liêm Uy tịch thu thiết bị ghi hình của bọn họ, đoán chừng bây giờ bọn họ đã mất việc rồi? Lúc trước cả nhà họ Cảnh đã huy động nói không cho phép đưa tin về nhà họ Cảnh, cấp trên cũng đã từng nghiêm túc dặn dò bọn họ, bây giờ nếu không phải chuyện này thật sự rất lớn, sao bọn họ có thể quên mất được?

Cảnh Liêm Uy nhìn Đội trưởng Trần gật đầu, lần đầu tiên nể mặt người ta như thế!

Đội trưởng Trần vừa mừng vừa lo chào lại, sau đó lập tức nói: “Được được, chúng tôi tin tưởng nhân phẩm của cậu ba Cảnh, hơn nữa mợ ba còn đang mang thai nữa, không thể làm lớn chuyện được…”

Nói xong lại cười ha hả, nhưng vẫn bất đắc dĩ phái một cảnh sát nhỏ đi theo bọn họ, chỉ vì để cho người khác xem.

Buồn cười, nếu ở thành phố T có ai dám nghi ngờ người nhà họ Cảnh, không phải là tự tìm đường chết sao?

Lên xe, Cảnh Liêm Uy duỗi tay nắm lấy tay Ân Thiên Thiên im lặng an ủi, Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong nhanh chóng lên xe, Range Rover và đoàn xe trùng trùng điệp điệp phía sau cứ nhanh chóng rời khỏi hiện trường như thế, nhưng phía sau vẫn không tránh được một vài phóng viên đuổi theo…