Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 637






CHƯƠNG 637: MÙI VỊ KHÁC THƯỜNG

Cảnh Liêm Uy mỉm cười tham lam nhìn cô, chưa bao giờ cảm thấy tồn tại của Ân Thiên Thiên đã quan trọng đến khắc sâu vào trong xương tuỷ như lúc này: “Ở nhà họ Ân có nhiều người tiện chăm sóc em hơn, anh đưa Tiểu Mỹ đến đây, cô ta biết chút võ có thể đề phòng Ân Tinh giúp em, em chăm sóc mình cho tốt, hai ngày nữa anh sẽ về.”

Ân Thiên Thiên gật đầu, hơi không nỡ.

Cảnh Liêm Uy nhìn cô với ánh mắt sáng rực, đột nhiên nghiêng người về phía trước, hôn cô một cái rồi nói: “Đợi anh về, sau khi chuyện này trôi qua, chúng ta sẽ kết hôn lại.”

Một câu khiến khoé miệng Ân Thiên Thiên vô thức cong lên, đột nhiên cảm thấy còn êm tai hơn lời cầu hôn của anh.

Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới cảm thấy ảnh hưởng của chuyện Liên Mẫn đem lại cho cô đã giảm đi nhiều.

Cảnh Liêm Uy cười, nhẹ nhàng sờ má cô rất lâu, cứ không nỡ để cô đi xuống.

Ân Thiên Thiên duỗi tay nắm lấy bàn tay đang tuỳ ý trên khuôn mặt mình của anh, nhẹ giọng dặn dò: “Anh đi đến đó phải chăm sóc tốt cho mình, đừng lo lắng chuyện bên này, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, đừng ép mình, cứ từ từ thôi.”

“Ừm.” Cảnh Liêm Uy gật đầu thoả mãn, lần đầu tiên bị người khác càm ràm như thế nhưng lại cảm thấy vui vẻ.

Cuối cùng, Ân Thiên Tuấn trong nhà cũng không đợi được nữa, đi ra cửa đứng, Ân Thiên Thiên lập tức ngoan ngoãn xuống xe, nói tạm biệt với Cảnh Liêm Uy rồi đi qua.

Cảnh Liêm Uy ngồi trên xe, mãi đến khi Ân Thiên Thiên vào nhà rất lâu mới dặn dò Thừa Phó Lân lái xe rời đi.

Nhà họ Ân.

Ân Thiên Thiên vừa trở về, Lý Mẫn đã bưng canh gà lên bồi bổ cho cô, Ân Bách Phú đau lòng nhìn cô, sau khi thấy bụng của Ân Thiên Thiên mới thở phào một hơi.

Đợi cô ăn canh xong, bọn họ chắc chắn cô không sao mới để cô về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Ân Thiên Thiên vừa rời khỏi, Ân Bách Phú đã bực bội vỗ bàn hỏi Ân Thiên Tuấn: “Ân Tinh đâu?”

Ân Thiên Tuấn nhíu mày nói: “Con bé đi đến bệnh viện với Kha Tiềm rồi.”

“Đốn mạt!” Ân Bách Phú gầm lên một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía phòng của Ân Thiên Thiên, sợ làm cô sợ, nhưng cơn giận trong lòng vẫn không thể tiêu tan: “Cuối cùng Ân Tinh này muốn làm gì? Cuối cùng nó có biết nó họ gì không?”

Người già rồi sẽ dần rất quan tâm người trong nhà, hơn nữa sau khi cảm nhận được nỗi đau mất con, Ân Bách Phú và Lý Mẫn càng quý trọng cuộc sống bây giờ hơn.

Ân Thiên Tuấn mãi không kết hôn, Ân Tinh thì hoàn toàn không thể trông cậy, bọn họ muốn hưởng thụ cảm giác ôm cháu chỉ có thể dựa vào Ân Thiên Thiên thôi. Bây giờ Cảnh Nhan Hi lớn rồi cũng không ở thành phố T, hoàn toàn không còn cách nào, đứa nhỏ trong bụng Ân Thiên Thiên thì bị giày vò đến suýt mất luôn, đương nhiên Ân Bách Phú phải tức giận rồi.

“Bây giờ lập tức tìm nó về cho ba!” Ân Bách Phú tức giận ra lệnh cho Ân Thiên Tuấn, sau đó nói: “Lần này nó về thì nhốt trong nhà cho ba, không có sự cho phép của ba không cho đi đâu cả! Không dạy dỗ nó đàng hoàng thật sự không biết trời cao đất rộng rồi!”

Dứt lời, Ân Bách Phú phất tay áo bỏ đi, dáng vẻ kia rõ ràng là rất tức giận!

Ân Thiên Tuấn ngoan ngoãn nghe lời đi tìm người, nhưng Kha Tiềm này rất giỏi trốn, Ân Tinh đi theo anh ta thật sự không thể nhanh chóng tìm thấy được, khiến Ân Thiên Tuấn muốn sứt đầu mẻ trán.

Vào lúc Ân Thiên Tuấn đang tìm Ân Tinh, lại không cần thận nhìn thấy ba anh em nhà họ Cảnh ở bên ngoài, vô thức đi theo sau lưng bọn họ vào một quán ăn, lợi dụng lúc không có nhân viên phục vụ bèn đứng trước cửa nghe tiếng nói chuyện bên trong.

Đây là lần đầu tiên Ân Thiên Thiên làm ra chuyện như vậy.

“Chỗ chị đã từ chối hết tất cả khách hàng có lui tới với nhà họ Đổng rồi.” Cảnh Thiên Ngọc nhỏ giọng nói, sắc mặt hồng hào, lại hơi nhíu mày nhìn Cảnh Liêm Uy nói: “Chuyện từ chối nhà họ Đổng chúng ta có thể làm, nhưng chuyện của Thiên Thiên, em đã nghĩ kỹ nên xử lý thế nào chưa?”

Cảnh Liêm Uy bình tĩnh ngồi đối diện, không hề nôn nóng chút nào.

Cảnh Liêm Bình nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Sản nghiệp đứng tên anh cũng đang từ chối nhà họ Đổng, tiếp tục như vậy không bao lâu nữa chuyện này sẽ trở nên ầm ĩ, Liêm Uy, đừng nói em muốn dùng chuyện này đè chuyện của Thiên Thiên xuống nhé?”

Đây cũng không phải chuyện không có khả năng, chắc chắn sẽ có nhiều người theo dõi vấn đề phát triển kinh tế của thành phố T hơn.

Nhưng sử dụng cách này khiến nhà họ Cảnh và nhà họ Đổng đối đầu với nhau có phải hơi quá không? Nói không chừng đến lúc đó còn không giấu được chuyện Cảnh Liêm Uy bị bệnh.

Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc lo lắng nhìn Cảnh Liêm Uy, đều đang chờ đợi câu trả lời của anh.

Cảnh Liêm Uy uống một ngụm nước, Cát Thành Phong bên cạnh đưa thuốc cho anh, anh dứt khoát uống xuống, sau đó nói: “Cho dù dùng chuyện của nhà họ Đổng và nhà họ Cảnh đè xuống cũng không đè được, suy cho cùng Thiên Thiên vẫn sẽ bị ảnh hưởng.”

Cảnh Liêm Bình nhướng mày nói tiếp: “Đúng, đến lúc đó cho dù người khác đăng tin ra hay là bị đào ra, Thiên Thiên đều sẽ bị ảnh hưởng, sự theo đuổi điên cuồng của người thừa kế nhà họ Đổng cũng là một đả kích với Thiên Thiên.”

Cảnh Thiên Ngọc gật đầu, bây giờ cô ấy cũng không dám nói gì, vì chuyện của Thiên Thiên hôm nay, khí áp của nhà họ Cảnh thấp đến đáng sợ!

Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ đều ngồi trong nhà im lặng, chau mày không biết đang nghĩ gì.

“Vậy chuyện của Thiên Thiên nên đè xuống thế nào đây?” Cảnh Liêm Bình nhỏ giọng hỏi, đầu óc liên tục suy nghĩ, vô thức đưa mắt nhìn về phía Cảnh Liêm Uy. Thật ra trong mắt bọn họ, cách đơn giản nhất là Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Chỉ có vậy, nhà họ Cảnh sẽ không bị kéo xuống nước, và chắc chắn Đổng Khánh sẽ tìm cách cứu Thiên Thiên, nhà họ Cảnh cũng nhẹ nhàng hơn.

Cảnh Liêm Uy không nói gì, chỉ im lặng ngồi yên ở đó, ngón tay thon dài cầm tách trà hơi xoay tròn.

Sao anh có thể không hiểu suy nghĩ của bọn họ chứ, nhưng cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không làm thế.

Ân Thiên Thiên là người của anh, anh sẽ tự bảo vệ!

Có vài lời người nhà không tiện nói, nhưng trong lòng đều hiểu.

Cảnh Liêm Uy đứng lên, chỉ nói một câu: “Mọi người chỉ cần từ chối nhà họ Đổng giúp em là được, chuyện khác em sẽ tự xử lý!

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy đã muốn rời khỏi, Cảnh Thiên Ngọc và Cảnh Liêm Bình im lặng nhìn nhau.

Từ chối nhà họ Đổng rất đơn giản, chỉ là ít đi mấy đơn hàng mà thôi, nhưng sau đó thì sao?

Ân Thiên Thiên là giết người không thành đó.

Ân Thiên Tuấn thấy Cảnh Liêm Uy muốn đi ra thì đứng sang một bên, đợi khi thấy Cảnh Liêm Uy rời đi bèn nhanh chóng đuổi theo, cứ lái xe đi theo anh như thế, cũng không biết là muốn làm gì.

Chiếc Range Rover lái trước mặt Ân Thiên Thuấn đột nhiên dừng lại.

Đưa mắt nhìn qua, đây là chỗ dừng chân trên cầu, còn không hiểu mình muốn làm gì, Cát Thành Phong trên ghế lái đằng trước đã đến đây gõ cửa sổ xe của anh ấy, nhẹ giọng nói: “Cậu Ân, cậu ba mời anh lên xe.”

Thấy Cát Thành Phong cười cực kỳ lễ phép trước mặt, lại nhìn chiếc Range Rover đằng trước, cuối cùng Ân Thiên Tuấn vẫn xuống xe đi tới. Còn Cát Thành Phong thì lên xe của Ân Thiên Tuấn, dù sao bên ngoài rất lạnh, anh ta ở trong đây cũng ấm áp hơn được một chút.

Cảnh Liêm Uy ngồi trên ghế sau, Ân Thiên Tuấn thì không lên ghế sau, chỉ ngồi vào ghế lái nhìn chằm chằm anh qua kính chiếu hậu, hai người đàn ông không ai nói một câu.

Rất lâu sau đó, Ân Thiên Tuấn mới nói trước: “Chuyện của Thiên Thiên, cậu định làm thế nào?”

Chuyện vừa xảy ra, bây giờ tin tức vẫn chưa bắt đầu lan truyền với quy mô lớn, nhưng đợi đến sáng mai lại khác.

Tin tức này đủ để làm chấn động cả thành phố T!

Mợ chủ trước của nhà họ Cảnh giết người không thảnh?

Nghĩ thôi cũng thấy khủng bố và đáng sợ…

Hơn nữa hiện trường có nhiều người như vậy, còn có người đã không hề để tâm tung tin ra ngoài, bọn họ cũng không thể trắng trợn nói rõ cấm phóng viên hay truyền thông, trong chốc lát có một cảm giác bị khống chế hoàn toàn.

Ân Thiên Tuấn hơi há miệng định nói chuyện thì điện thoại chợt reo lên, thấy là số điện thoại của bên bệnh viện, anh ấy không chút do dự mở loa, người trong điện thoại chỉ nói một câu: “Cậu Ân, đứa nhỏ của Liên Mẫn mất rồi, bây giờ thân thể suy yếu ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, tuyên bố sẽ không bỏ qua cho cô Ân.”

Nghe thấy lời này, Ân Thiên Tuấn theo bản năng nâng mắt nhìn Cảnh Liêm Uy ở đằng sau, Cảnh Liêm Uy thì chỉ nhíu mày tỏ vẻ nằm trong dự đoán.

Cúp máy, Ân Thiên Tuấn nhìn Cảnh Liêm Uy, chờ đợi đáp án trước đó.

Cảnh Liêm Uy lại nói: “Anh, khoảng thời gian này em phải ra ngoài một chuyến, đến thành phố M, có lẽ một tuần mới có thể trở về, anh chăm sóc Thiên Thiên giúp em.”

Nghe thế, Ân Thiên Tuấn gần như muốn nổi nóng, xoay người tức giận nói với Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy, con mẹ nó cậu điên rồi đúng không? Bây giờ Thiên Thiên thế này cậu còn muốn rời khỏi thành phố T? Có phải tất cả người nhà họ Cảnh của cậu đều muốn đi? Có phải lại muốn cô lập Thiên Thiên như lúc trước khi mới con bé gả qua không?”

Nhắc đến chuyện này, Ân Thiên Tuấn lại hận không thể đánh Cảnh Liêm Uy một trận, nhưng ai bảo bây giờ anh là bệnh nhân chứ, hoàn toàn hết cách.

Cảnh Liêm Uy nâng mắt nhìn Ân Thiên Tuấn, đột nhiên nở nụ cười: “Anh, em còn đợi trở về kết hôn lại với Thiên Thiên nữa, anh nghĩ em sẽ làm chuyện ngu ngốc như vậy trước lúc đó sao?”

Ân Thiên Tuấn còn chưa hết giận, nhưng cũng không kích động như khi nãy nữa, chỉ nghi ngờ nhìn anh.

Nhà họ Cảnh và nhà họ Đổng đối đầu cũng không thể đè chuyện này xuống được, thế Cảnh Liêm Uy muốn dùng chuyện gì đè xuống?

Cảnh Liêm Uy nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ, khoé môi cong lên, nhưng đôi mắt phượng lại cực kỳ lạnh lẽo nói: “Có vài chuyện, có vài người chỉ có thể tự mình ra tay mới được, không phải sao?”

Cảnh Liêm Uy anh muốn bảo vệ Ân Thiên Thiên thì nhất định phải tự mình ra tay!

Dùng thân thể khoẻ mạnh, dùng vòng ôm mạnh mẽ, dùng chỗ dựa kiên cố!

Ân Thiên Tuấn còn muốn nói gì đó, điện thoại của Cảnh Liêm Uy chợt reo lên, thấy là luật sư La gọi đến, anh ấy cũng im lặng, chỉ ra hiệu Cảnh Liêm Uy mở loa, nghe thấy luật sư La nói: “Cậu ba, cô Liên bên kia muốn tố cáo mợ chủ, chúng ta cần làm thế nào?”

Luật sư La nghiêm túc nói, chuyện này muốn nói dễ xử lý hay không dễ xử lý cũng được, xem nên làm thế nào mà thôi!

Cảnh Liêm Uy cong môi, đột nhiên cười giễu cợt một tiếng nói: “Trong một tuần tôi rời đi, Liên Mẫn muốn chơi thế nào các anh cứ chơi với cô ta như thế, bây giờ cô ta muốn chơi trò pháp luật thì tôi sẽ chơi với cô ta…”

Giọng nói nhẹ nhàng vang vọng trong xe, nhưng Ân Thiên Tuấn có thể cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của Cảnh Liêm Uy đang rất tệ!

Tệ đến gần như có thể giết người!

Trong nháy mắt, chuyện Cảnh Liêm Uy bị bệnh xuất hiện trong đầu Ân Thiên Tuấn khiến anh nhíu chặt mày!

“Tố cáo Liên Mẫn xúc phạm danh dự của tôi, con của cô ta không phải của tôi!”

Dứt lời, Ân Thiên Tuấn như nghe thấy mùi vị của máu tanh!