Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 529






CHƯƠNG 529: SỰ HOANG TƯỞNG CỦA ĐÀO NINH

Đào Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Ân Thiên Thiên như vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi, nhưng cuối cũng vẫn không nói ra.

Kéo Đào Ninh lại, Ân Thiên Thiên khẽ nói: “Đào Ninh, mấy ngày này tay cậu bị thương, sinh hoạt sẽ không được thuận tiện, hay là, tớ đi đến chỗ cậu ở mấy ngày để chăm sóc cho cậu?”

Vừa nghe thấy vậy, Đào Ninh có chút vui mừng, nếu như Ân Thiên Thiên đến ở với cô, vậy thì rất nhiều chuyện sẽ dễ dàng thực hiện được.

Ân Thiên Thiên vừa nói xong, sắc mặt của mấy người ở đó đều thay đổi, duy nhất có Cảnh Liêm Uy chỉ hơi nâng mí mắt lên, nhưng vẫn không nói gì, Cảnh Liêm Bình cau mày muốn lên tiếng từ chối, Đào Ninh lại nhanh hơn anh ấy một bước nói: “Được, cũng lâu rồi chúng ta không ở cùng nhau, đúng lúc nhân cơ hội này để nói chuyện với nhau….”

Nói xong, Đào Ninh thản nhiên nhìn về phía Cảnh Liêm Uy, anh đứng ở đó không còn giọt máu nào, dường như đã bị dọa sợ, mà bộ dạng của anh như thế này chỉ khiến Đào Ninh càng quyết tâm đưa Đào Ninh đi! Cảnh Liêm Uy sợ hãi, điều đó có nghĩa là anh cũng không chắc về bệnh tình của mình.

Quay người lại, Đào Ninh kéo Ân Thiên Thiên lên xe, thậm chí còn không thèm nói với Cảnh Liêm Uy một câu.

Ân Thiên Thiên sững sờ một lúc, mặc dù trong lòng cảm thấy áy náy với Đào Ninh, nhưng vẫn có chút luyến tiếc Cảnh Liêm Uy, sau khi lên xe, quay đầu lại nhìn Cảnh Liêm Uy, thân hình thon dài cô đơn đứng ở đó, trái tim Ân Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy đau nhói, hơi mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng Đào Ninh vẫn như cũ thúc giục Cảnh Liêm Bình lái xe….

Chiếc xe càng lúc càng xa, Ân Thiên Thiên cứ như vậy nhìn Cảnh Liêm Uy dần dần biến mất trong tầm mắt của mình, trong lòng có sự hoảng sợ không thể giải thích được….

Sắc mặt của anh xấu như vậy, có phải là tức giận rồi?

Quay đầu lại nhìn thấy Cảnh Liêm Bình đang lái xe, đột nhiên Ân Thiên Thiên cảm thấy lời nói lúc nãy của mình có chút vội vàng.

Cảnh Liêm Bình ở đây, cô đi đến nhà của Đào Ninh làm gì?

Bất đắc dĩ, trên đường đi Ân Thiên Thiên bắt đầu suy nghĩ làm thế nào mới có thể giải quyết chuyện này một cách thỏa đáng, nhưng ai biết được sau khi Cảnh Liêm Uy đưa bọn họ đến dưới căn hộ của Đào Ninh lại không xuống xe.

Đào Ninh ngạc nhiên đưa mắt nhìn anh, vẻ mặt đầy sự khó hiểu, nhưng Cảnh Liêm Bình chỉ lấy một điếu thuốc, châm lửa hút một hơi, sau đó mới quay đầu lại nhìn bọn họ nói: “Mấy ngày này đã có Thiên Thiên ở bên cạnh em, anh không có gì phải lo lắng, đúng lúc công ty có chuyện gấp, hai người các em cứ ở với nhau đi, lúc anh qua sẽ gọi điện thoại cho em.”

Nói xong, Cảnh Liêm Bình cũng không nói gì nữa, đạp ga, Đào Ninh sững sờ khi nhìn thấy chiếc xe đột nhiên đi xa.

Cảnh Liêm Bình làm sao vậy?

Ân Thiên Thiên cũng sững sờ, còn cho là mình ở đây đã làm phiền bọn họ, rất lâu vẫn chưa khôi phục lại được, nhưng Đào Ninh vẫn không quan tâm quá nhiều, chỉ kéo Ân Thiên Thiên đi vào nhà, trên đường đi hai người vừa nói vừa cười, lúc này Ân Thiên Thiên cũng không nói ra được câu muốn rời đi….

Cảnh Liêm Bình lái xe rất nhanh, lấy điện thoại ra gọi cho Cảnh Liêm Uy.

“Em đang ở đâu?” Lên tiếng nói trước, trong giọng nói của Cảnh Liêm Bình mang theo một chút trầm thấp và phiền muộn.

Một người không chuyên như anh còn có thể nhìn ra Đào Ninh đang giả vờ, Cảnh Liêm Uy không nhìn ra sao? Nhưng anh không chỉ nhìn ra, còn ngoan ngoãn xin lỗi cô ấy? Chấp nhận sự chế giễu của Đào Ninh?

Không phải anh ấy không biết bây giờ Đào Ninh đang có thành kiến với Cảnh Liêm Uy, thậm chí từ sáu năm trước Đào Ninh đã có thành kiến với Cảnh Liêm Uy, cô ấy luôn cảm thấy một người đàn ông lãnh đạm như Cảnh Liêm Uy không hợp với Ân Thiên Thiên, cũng không chỉ nhắc đến một lần ở trước mặt anh ấy, nhưng chuyện tình cảm sao có thể nói được là thích hợp hay không thích hợp chứ, cảm giác đúng thì tất cả đều thích hợp, cảm giác không đúng, tất cả đều không thích hợp!

Anh ấy biết Đào Ninh không thể chấp nhận được chuyện Cảnh Liêm Uy bị bệnh tâm thần, nhưng không phải bọn họ đang nghĩ cách sao? Tại sao cứ trực tiếp kết án tử hình cho bọn họ, thậm chí còn ngăn cản bọn họ ở bên nhau?

“Em đang ở bệnh viện.” Cảnh Liêm Uy trả lời, trong giọng nói không có một chút thay đổi nào.

“Em cứ đợi ở đó, anh sẽ qua ngay.” Nói xong, Cảnh Liêm Bình cúp điện thoại, đi thẳng đến bệnh viện Nam Tự.

Trong khoa xương khớp của bệnh viện Nam Tự, Cảnh Liêm Uy đang được băng bó, một vị bác sĩ lớn tuổi đeo một cặp kính có gọng vàng nhìn Cảnh Liêm Uy, không khỏi cười nói: “Bác sĩ Cảnh, cậu cũng có lúc bị thương sao? Thật sự lạ nha….”

Cảnh Liêm Uy cười khổ, không nói gì.

Mấy ngày trước, lúc tổ chức tang lễ cho Ân Nhạc Vy, sau khi Ân Bách Phú ra tù, nhà họ Ân cũng không có nhiều người, rất nhiều chuyện đều do anh và Ân Thiên Tuấn làm, bao gồm cả việc chuyển những vật nặng, một bác sĩ cầm dao phẫu thuật như anh cũng có lúc như vậy, vì không cẩn thận nên khiến cánh tay bị thương, vẫn luôn tự mình chữa trị không đến bệnh viện kiểm tra, nhưng ai biết được đã gần khỏi rồi, hôm nay vừa chạm vào đã trở lại như lúc trước….

Không nói đến chuyện xương bị tổn thương chữa trị rất chậm, cũng rất đau, nhưng bây giờ dường như Cảnh Liêm Uy không cảm nhận được, cứ để mặc bác sĩ băng bó.

“Mấy ngày này cẩn thận một chút, đừng chạm vào.” Bác sĩ băng bó xong khẽ giọng dặn dò.

Cảnh Liêm Uy mặc áo lên che đi cánh tay bị thương của mình sau đó gật đầu, đúng lúc này Cảnh Liêm Bình đến, nhìn vết thương của anh, cau mày, quay đầu lại hỏi bác sĩ tình hình cụ thể.

Sau khi rời khỏi bệnh viện Nam Tự, hai anh em ngồi trên xe, không ai nói câu nào.

Cảnh Liêm Bình hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, khói thuốc lượn lờ, từ cửa xe bay ra ngoài, Cảnh Liêm Uy ngồi ở ghế phụ lái trầm mặc không nói gì, rất lâu sau cũng lấy một điếu thuốc từ chỗ Cảnh Liêm Bình từ từ hút.

Cảnh Liêm Bình kéo hàm dưới, quay đầu nhìn anh, khẽ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Không cẩn thận va phải.” Trả lời qua loa, Cảnh Liêm Uy bây giờ không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì, sau đó mới hỏi một câu: “Thiên Thiên….đến nơi rồi?”

Cảnh Liêm Bình nhìn Cảnh Liêm Uy, đột nhiên không nói lên lời, rất lâu sau mới buồn phiền ừ một tiếng.

Cảnh Liên Uy đột nhiên thở phào, dựa vào ghế, tay phải không bị thương kẹp điều thuốc đặt kên cửa xe, để mặc nó cháy, rất lâu rất lâu sao mới lên tiếng: “Anh, nếu như anh là em, anh sẽ làm như thế nào?”

Cảnh Liêm Bình cũng dựa vào ghế, tâm tư đột nhiên bay đi rất xa: “Anh là em, nếu như anh là em, có thể….sẽ từ bỏ, cô ấy xứng đáng có được một người đàn ông tốt hơn, nhân lúc bây giờ vẫn còn trẻ, hoàn toàn có thể tái hôn, không phải sao?”

Trong xe rất im lặng, hai người không ai nói gì.

Sau mấy giây trầm mặc, Cảnh Liêm Bình tiếp tục nói: “Tiếc là, chúng ta không thể đảo ngược lại, cách làm của anh không thích hợp với em, không phải sao? Thiên Thiên cũng không phải là Đào Ninh, cô ấy lựa chọn như thế nào, có lẽ trong lòng em rõ hơn ai hết, không phải sao?”

Nói xong, Cảnh Liêm Uy vứt điếu thuốc trong tay đi, khởi động xe, quay đầu nói với anh: “Khoảng thời gian này về nhà đi, một mình ở M thành không phải không tiện sao?”

“Không, em vẫn nên quay về M thành.” Cảnh Liêm Uy mỉm cười từ chối, khẽ nói: “Bây giờ mẹ đang có thành kiến với Thiên Thiên, nếu như biết em bị thương, không biết sẽ nghĩ như thế nào, vì vậy đừng nói với mẹ.”

Cảnh Liêm Bình mím chặt môi, rất lâu sau cũng không nói gì, nhưng cuối cùng vẫn chở anh về M thành.

Thấy Cảnh Liêm Uy sắp biến mất khỏi tầm mắt, Cảnh Liêm Bình đột nhiên gọi anh lại, nói một câu: “Liêm Uy, chuyện của Đào Ninh em đừng để ý, cô ấy chỉ….”

“Ừ, yên tâm đi.” Không đợi Cảnh Liêm Bình nói hết, Cảnh Liêm Uy đã mỉm cười đồng ý.

Phong thái của Cảnh Liêm Uy anh từ trước đến giờ chưa từng dạy anh đi tính toán với phụ nữ, cho dù người phụ nữ kia muốn chia rẽ gia đình anh cũng như vậy….

Ban đêm, trong căn hộ nhỏ của Đào Ninh, Cảnh Thiên Ngọc đã bị Cảnh Liêm Bình đón về nhà, mấy ngày này ở đây chỉ có Đào Ninh và Ân Thiên Thiên, điều này đối với Đào Ninh mà nói đúng là không tệ.

Ân Thiên Thiên nấu cơm xong, gọi Đào Ninh ra ăn cơm, lợi dụng lúc mình bị thương mà làm nũng với Ân Thiên Thiên.

Hai chị em ngồi ở bàn ăn câu được câu không nói chuyện với nhau, nói từ những chuyện lúc còn nhỏ đến những chuyện lúc học đại học, còn nói về những thay đổi trong mấy năm hai người chia cách, sau khi ăn cơm xong, Ân Thiên Thiên mang hoa quả ra, hai người lại ngồi trên sofa tiếp tục nói chuyện.

“Thiên Thiên, tớ phát hiện gần đây Cảnh Liêm Uy rất thích tức giận, có đúng không?” Cắn một miếng táo, Đào Ninh khẽ hỏi.

Ân Thiên Thiên ôm gối ôm, mí mắt hơi rủ xuống, trong đầu vẫn là dáng vẻ cô đơn cuẩ Cảnh Liêm Uy lúc rời đi ở bệnh viện, trả lời: “Vẫn ổn mà, có thể là vì gần đây ở bệnh viện khá bận rộn.”

“Thật sao?” Đào Ninh nghi ngờ hỏi, tiếp tục nói: “Tớ nhớ trước đây anh ta không tùy tiện ăn giấm chua như vậy, bây giờ ai cũng ăn giấm chua, quả thật là nam nữ đều không tha mà….”

Ân Thiên Thiên nhếch khóe miệng, mỉm cười không nói gì.

Đào Ninh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: “Cậu biết không, tớ nghe nói trong khoảng thời gian hai người đi Anh, nữ bác sĩ trẻ tuổi ở bệnh viện của bọn họ thường đi lang thang dưới nhà của cậu, hỏi thăm những người xung quanh khi nào thì Cảnh Liêm Uy về….”

Ân Thiên Thiên nghe thấy vậy, cau mày, nhưng một lúc sau lại rất thoải mái, nói: “Có lẽ là bác sĩ Liên, có thể là có chuyện gì muốn hỏi anh ấy, ở trong bệnh viện bọn họ là quan hệ hợp tác.”

Đào Ninh sững sờ một lúc, sau đó cũng không nói gì nữa, có một số thứ cô ấy cần phải thực hiện từng bước một, không thể quá vội vàng!

Sau đó, hai người nói chuyện rất lâu mới quay về phòng để nghỉ ngơi, đợi đến tận khi Đào Ninh ngủ say, Ân Thiên Thiên mới lấy điện thoại ra gọi cho Cảnh Liên Uy, điện thoại vừa được kết nối đã có người nhận máy.

“Liêm Uy….” Nhẹ nhàng gọi một câu, Ân Thiên Thiên rõ ràng có chút vui vẻ với tốc độ này.

“Ngại quá, mợ ba, tôi là Liên Mẫn.” Đột nhiên, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Liên Mẫn mà đã rất lâu cô chưa gặp, giọng nói trong trẻo lại ấm áp, nhưng lại khiến cả người Ân Thiên Thiên có chút run rẩy: “Bác sĩ Cảnh đang tắm rửa, không tiện nhận điện thoại của cô, cô có chuyện gì sao? Lát nữa tôi sẽ giúp cô nói lại.”

Ân Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, tức giận ném điện thoại lên giường, mà điện thoại cũng đã cúp máy!

Liên Mẫn!

Sao cô lại quên mất ở trong khoa ngoại còn có một nhân vật như vậy chứ?

Tắm rửa? Muộn như vậy, Cảnh Liêm Uy tắm rửa ở đâu? Ở nhà hay ở bệnh viện? Tại sao Liên Mẫn lại ở bên cạnh anh? Từ lúc nào khi Cảnh Liêm Uy tắm rửa còn phải có một người bên cạnh?

Cơn tức giận trong lồng ngực không thể hình dung được, khuôn mặt nhỏ bé của Ân Thiên Thiên đã tái nhợt! Cộng thêm những lời mà hôm nay Đào Ninh nói, suýt nữa thì cô cứ như vậy mà xông đến bệnh viện của Cảnh Liêm Uy!

Ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, Ân Thiên Thiên nằm trên giường với một tâm trạng rất phức tạp, cuối cùng mất ngủ cả đêm….