Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 530






CHƯƠNG 530: CẬU CÓ CHUYỆN GÌ GIẤU TỚ

Sáng sớm hôm sau, lúc Đào Ninh thức dậy, nhìn thấy quầng thâm ở mắt của Ân Thiên Thiên đột nhiên bị dọa sợ, vội vàng hỏi cô bị làm sao, có phải là không vui khi ở đây.

Ân Thiên Thiên chỉ nói: “Không sao, chỉ là bây giờ mình có chút quen giường, vì vậy buổi tối không ngủ được.”

Đào Ninh gật đầu bày tỏ mình đã hiểu, quay người đi theo Ân Thiên Thiên vào phòng bếp, làm một số việc nhẹ giúp cô làm bữa sáng, hai người nói rất nhiều chuyện, giống như năm đó ở trong trường đại học.

Đào Ninh ừa ăn vụng những món mà Ân Thiên Thiên làm, vừa vô ý hỏi: “Thiên Thiên, cậu định tuyệt giao với Đổng Khánh sao? Có lẽ chỉ là nói đùa đúng không? Bạn bè nhiều năm như vậy mà….”

“Đào Ninh.” Ân Thiên Thiên vừa bận rộn với công việc trên tay, vừa ngắt lời cô ấy, nói: “Tớ không biết bây giờ cậu và Đổng Khánh có chuyện gì, tớ cũng không biết tại sao bây giờ cậu lại ủng hộ cậu ta như vậy, nhưng tớ vẫn muốn để cậu biết, chuyện tớ tuyệt giao với cậu ta không phải là nói đùa, tớ nói sau này làm hai người xa lạ thì chính là hai người xa lạ, nếu như có thể tớ cũng hi vọng sau này trước mặt tớ cậu đừng nhắc đến cậu ta, tớ thật sự không muốn biết bất kỳ chuyện gì liên quan đến cậu ta….”

Đào Ninh sững sờ một lúc, rất lâu sau cũng không nói gì, chỉ nhìn cô mà không nói gì.

Ân Thiên Thiên mang món rau cuối cùng lên, bưng món ăn đã làm xong ra ngoài, Đào Ninh vội vàng đi theo.

“Thực ra, tớ cảm thấy cũng không nghiêm trọng đến mức đấy, dù sao cậu ấy cũng đã từng….” Đào Ninh vẫn cố gắng giải thích cho Đổng Khánh, cho dù thế nào, giữa cô ấy và Đổng Khánh cũng được xem như là có tình nghĩa từ lâu, sao có thể dễ dàng để mất đi một người bạn chứ?: “Không phải cậu ấy đối xử với cậu rất tốt sao? Hơn nữa, cậu ấy đối xử với cậu….”

Một tiếng va chạm nhẹ vang lên, Ân Thiên Thiên đặt bát đũa trong tay xuống, đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngước mắt lên nhìn Đào Ninh ở phía đối diện.

Cánh tay phải vẫn bị băng bó, Đào Ninh lúng túng đặt chiếc thìa trong tay xuống, có chút áy náy nhìn Ân Thiên Thiên không nói gì.

Khẽ cau mày, Ân Thiên Thiên nhìn cô ấy một lúc lâu, sau đó đột nhiên hỏi: “Đào Ninh, có phải cậu có chuyện gì giấu tớ?”

“Không có, tớ không có chuyện gì muốn nói với cậu.” Vội vàng phủ nhận, rõ ràng Đào Ninh đang vô cùng lo lắng.

Ân Thiên Thiên nhìn cô ấy, đột nhiên trở nên trầm mặc, sau đó mới nói: “Đào Ninh, hai chúng ta quen nhau đã lâu như vậy, tớ hiểu cậu là người như thế nào, ngược lại, cậu cũng hiểu tớ là người như thế nào, cậu có chuyện muốn nói với tớ không, tớ chỉ cần nhìn qua là biết, lúc trước tớ không chắc chắn, nhưng bây giờ tớ chắc chắn, Đào Ninh cậu có chuyện giấu tớ.”

Lời nói vừa rơi xuống, sắc mặt Đào Ninh đột nhiên có chút thay đổi.

Đôi khi, quá quen thuộc chính là như thế nào, không cẩn thận tất cả đều sẽ bị lộ ra.

Ân Thiên Thiên cũng không ăn bữa sáng nữa, nhìn chằm chằm vào Đào Ninh ở phía đối diện đang vụng về cầm chiếc thìa lên bắt đầu ăn cơm: “Đào Ninh, tớ không biết cậu đang giấu tớ chuyện gì, nhưng tớ biết, chuyện đó có liên quan đến Cảnh Liêm Uy, nếu như trước đây cậu chưa từng can thiệp vào cuộc sống của tớ, bây giờ sao lại đột nhiên nói những chuyện liên quan đến Cảnh Liêm Uy ở trước mặt tớ chứ? Cậu cũng không kêu tớ đến chỗ cậu trong khi đã có Cảnh Liêm Bình, Đào Ninh, rốt cuộc cậu muốn nói với tớ điều gì?”

Khuôn mặt Ân Thiên Thiên tràn đầy sự nghi ngờ nhìn Đào Ninh, và cô đang đợi.

Nhưng Đào Ninh chỉ yên tĩnh ăn cơm, không nói một câu nào, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Một lúc lâu sau, Ân Thiên Thiên nản lòng, cầm bát đũa lên nói với cô ấy: “Được rồi, cậu không muốn nói thì thôi vậy, nhưng có một ngày cậu cũng sẽ nói ra, bây giờ cứ như vậy đi, tớ sẽ ở đây ba ngày, ba ngày sao tớ sẽ về nhà, đến lúc đó cậu nhớ gọi Cảnh Liêm Bình về để chăm sóc cậu, còn có công việc mấy ngày này ở phòng làm việc tớ sẽ lo liệu, cậu đừng lo lắng.”

Đào Ninh nghe thấy những lời Ân Thiên Thiên nói, bây giờ chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, không có một lời phản bác.

Lúc Ân Thiên Thiên đi vào phòng bếp rửa bát, Đào Ninh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi người nhà họ Cảnh nói ra, cô ấy không dám nói ra, Cảnh Liêm Bình cũng nói bệnh tình của Cảnh Liêm Uy không nghiêm trọng, bây giờ cô ấy nói ra không phải là tìm cái chết sao? Thậm chí những chuyện cô ấy đang làm chẳng qua cũng là hi vọng sau này Ân Thiên Thiên không hãm sâu vào nữa, một người thần kinh có làm ra chuyện gì cũng có thể không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì về mặt phát luật.

…..

Hai ngày này, Ân Thiên Thiên và Đào Ninh không nói về những chuyện đó nữa, Đào Ninh không dám nhắc đến Đổng Khánh cũng không dám nhắc đến Cảnh Liêm Uy, vì vậy hai ngày này hai người họ trải qua khá dễ dàng, mỗi ngày đều ăn cơm, nói chuyện, đưa người bệnh Đào Ninh ra ngoài đi dạo, mua một chút đồ, sống vô cùng thoải mái.

Ân Thiên Thiên dường như đã quên mất sự tồn tại của cuộc điện thoại kia, sống rất thoải mái và tự do.

Cứ như vậy đến tận khi Ân Thiên Thiên rời khỏi nhà của Đào Ninh, Đào Ninh rất không nỡ kéo tay cô không muốn buông ra, Ân Thiên Thiên cảm thấy buồn cười an ủi cô ấy, sau khi thấy thời gian không còn sớm nữa, Ân Thiên Thiên bày tỏ muốn rời đi, Đào Ninh đột nhiên lên tiếng nói với cô một câu rất nghiêm túc: “Thiên Thiên, khoảng thời gian này cậu hãy chú ý đến Cảnh Liêm Uy một chút.”

Nói xong, Ân Thiên Thiên ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn cô ấy, nhưng Đào Ninh lại không nói gì, quay người đi lên tầng, mà Ân Thiên Thiên sững sờ rất lâu mới quay người rời đi…..

Buổi chiều, một mình Đào Ninh ngồi ở trong nhà, lúc nghe thấy tiếng khóa cửa mới hoàn hồn lại.

“Anh về rồi?” Nhảy cẫng lên, tâm trạng của Đào Ninh rõ ràng rất tốt, mấy ngày không gặp, cô ấy rất nhớ người đàn ông này, nghiêng người qua, Đào Ninh muốn đưa tay ra lôi kéo anh: “Mấy ngày nay anh đi đâu thế, sao không có một chút tin tức nào vậy?”

Cảnh Liêm Bình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ấy, nhưng chỉ nghiêng người qua tránh sự đụng chạm của cô ấy, sau đó nhìn chằm chằm vào cô, rất lâu cũng không nói gì.

Rõ ràng nhận ra được thái độ của Cảnh Liêm Bình, Đào Nình đứng thẳng người, ngước mắt lên nhìn anh, không nói gì.

Đột nhiên, sự im lặng lan tỏa cả căn phòng, dường như có điều gì đó đã bắt đầu thay đổi giữa hai người.

Đào Ninh nuốt nước bọt, nhìn thấy Cảnh Liêm Bình như thế này đột nhiên có chút sợ hãi, bước lên trước một bước, đưa tay ra kéo vạt áo của anh, khẽ hỏi một câu: “Cảnh Liêm Bình, anh sao vậy?”

Cảnh Liêm Bình rủ mắt xuống nhìn cô, ánh mắt anh lướt từ khuôn mặt cô đến vết thương vẫn đang được băng bó trên cánh tay cô, đột nhiên thở dài, nghiêng người qua kéo góc áo của mình từ trong tay cô ra, trong đầu đều là hình ảnh lúc nhăn nhó lúc tươi cười của Đào Ninh.

Đào Ninh bị dọa sợ đến mức không hiểu chuyện gì, mới có mấy ngày không gặp, sao Cảnh Liêm Bình lại thành ra như thế này?

Từ khi cô ấy quay lại bên cạnh anh ấy, lúc nào anh không thấp giọng dỗ dành cô, không nghĩ cách để nuông chiều cô, không chiều cô đến mức vô pháp vô thiên chứ, nhưng bây giờ, đột nhiên lại làm sao?

Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Cảnh Liêm Bình, Đào Ninh mím chặt môi không nói gì, lúc này đột nhiên cô hiểu ra, trước đây anh nuông chiều cô như vậy, chẳng qua là vì anh yêu cô, vì vậy anh sẵn sàng cho cô mọi thứ mà cô muốn, cho dù là cái gì, chỉ cần cô muốn đều có thể, sở dĩ cô cao cao tại thượng như vậy, không quan tâm đến anh như vậy, chẳng qua chỉ là vì sự nuông chiều của anh mà thôi….

Nói trắng ra, phụ nữ đều ỷ vào được cưng chiều mà kiêu ngạo, cô chính là một ví dụ điển hình.

Cảnh Liêm Bình cưng chiều cô, cô lại cho là bản thân mình như thế nào cũng được, nhưng cô chưa từng nghĩ đến, nếu như có một ngày Cảnh Liêm Bình không cưng chiều cô nữa, cô cũng chỉ là một Đào Ninh không có Cảnh Liêm Bình mà thôi…

Cảnh Liêm Bình lùi lại một bước, nhìn Đào Ninh, đột nhiên lên tiếng: “Anh đến thu dọn ít quần áo, khoảng thời gian này chúng ta hãy yên tĩnh lại…”

Một câu nói khiến cả người Đào Ninh đều ngẩn ra, hoàn toàn không phản ứng kịp, nhìn anh ấy đi vào phòng bắt đầu thu dọn quần áo.

Cô ấy nhìn quần áo của anh ấy ở bên cạnh quần áo của cô ấy, nhìn anh ấy lấy từng bộ quần áo lót từ trong chiếc tủ nhỏ của cô ấy ra, giống như đoạn tuyệt quan hệ, rời khỏi cuộc sống của cô ấy, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, bước lên phía trước, kéo cánh tay của anh hỏi: “Cảnh Liêm Bình, anh có ý gì? Anh có ý gì?”

Cảnh Liêm Bình quay đầu lại nhìn cô ấy, trong mắt tràn đầy sự không nỡ, cũng tràn đầy sự đau lòng dành cho cô, nhưng anh ấy thật sự không có cách nào để Đào Ninh tiếp tục làm như vậy, nếu như cứ tiếp tục như vậy sẽ có một ngày bọn họ không thể đi tiếp được nữa.

Khẽ thở dài, Cảnh Liêm Bình nhìn cô ấy, khẽ nói: “Đào Ninh, gia đình của anh chính là như vậy, anh là con trai cả của nhà họ Cảnh, là anh trai của Cảnh Liêm Uy, anh không có cách nào nhìn vợ của mình làm hại cậu ấy, em có hiểu không?”

Chỉ một câu nói Đào Ninh đã hiểu ra, anh không tán thành cách làm của cô ấy.

Cảnh Liêm Bình nhìn cô, đôi mắt tràn đầy sự đau lòng, đưa tay ra ôm cô vào lòng, nói: “Đào Ninh, Liêm Uy bị bệnh, nhưng tại sao em không nhìn thấy sự cố gắng của chúng ta, không nhìn thấy sự cố gắng của cậu ấy chứ? Em nói em bị thương, nhưng ngay cả một người không chuyên như anh cũng có thể nhìn ra chuyện em bị thương là giả, cậu ấy là một bác sĩ khoa ngoại có thể không nhìn ra sao? Nhưng tại sao, cậu ấy vẫn xin lỗi em chứ?”

Đào Ninh bị Cảnh Liêm Bình ôm trong lòng, nước mắt bất giác rơi xuống.

“Đào Ninh, tất cả những điều cậu ấy làm chẳng qua là vì cậu ấy yêu Thiên Thiên mà thôi, cũng giống như anh yêu em…” Cảnh Liêm Bình nói, giọng nói nhẹ nhàng, cúi đầu hôn lên tóc cô: “Nói thật, anh thật sự không nghĩ là Đổng Khánh có điểm nào tốt hơn Liêm Uy mà khiến em phải giúp cậu ta như vậy, Đào Ninh, đồng ý với anh, khoảng thời gian này hãy suy nghĩ thử xem, nghĩ xem đâu mới là điều tốt nhất cho bọn họ, được chứ?”

Đào Ninh khóc rất nhiều, cả người không khỏi co giật, đưa tay lên kéo vạt áo của anh ấy ấp úng nói: “Nhưng, em thật sự không muốn bên cạnh Thiên Thiên có một quả bom nổ chậm, cô ấy đã rất khổ rồi, em không muốn sau này cô ấy còn phải khó khăn như vậy….”

“Đào Ninh, em ở bên cạnh anh phải chịu đựng nhiều khổ sở như vậy, em có cảm thấy khó chịu không?” Cảnh Liêm Bình đột nhiên hỏi một câu, sau đó lại nói: “Sự đau khổ của cô ấy em có biết là gì không? Em không phải là cô ấy, em không biết điều cô ấy muốn nhất là gì, thứ mà cô ấy không thể mất đi là gì, không phải sao? Đào Ninh, bình tĩnh lại, đừng bị căn bệnh kia dọa sợ, thử suy nghĩ xem, điều Thiên Thiên muốn là gì….”

Một câu nói lại khiến cho Đào Ninh không kiềm chế được mà khóc nức nở, bàn tay đang nắm vạt áo của anh ấy cho dù thế nào cũng không muốn buông ra.

Cảnh Liêm Bình buông cô ra, rủ mắt xuống nhìn vạt áo đang bị kéo của mình, trong mắt lóe lên ý cười, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Đào Ninh, buông anh ra….”

Anh ấy không nói còn tốt, vừa nói xong Đào Ninh lại càng nắm chặt hơn, vội vàng ngước mắt nhìn anh, không muốn buông ra, lo lắng nói: “Cảnh Liêm Bình, không phải anh nói là anh yêu em sao? Vậy tại sao anh lại muốn rời đi, không được đi, anh đi rồi em không thể nghĩ thông được!”

Bá đạo lại xinh đẹp, Cảnh Liêm Bình nhìn cô gái nhỏ trước mặt, không kiềm chế được nhếch khóe miệng nở một nụ cười, Đào Ninh lại kéo đầu anh xuống, khuôn mặt hơi đỏ lên….