Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 528






CHƯƠNG 528: KHỔ NHỤC KẾ

Trước đây anh chưa bao giờ sợ hãi như vậy, theo bản năng Cảnh Liêm Uy muốn đuổi kịp, nhưng bước chân ở dưới chân anh rõ ràng rất phù phiếm, một người đàn ông cao hơn 1m8 suýt nữa thì không thể đứng vững, nên anh đã đâm mạnh vào cây cột ở bên cạnh, đến mức nhân viên của khách sạn phải lên để dìu anh, nhưng Cảnh Liêm Uy chỉ đưa tay ra vẫy vẫy, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào hình bóng xinh đẹp bước đi mà không quay đầu lại….

Muốn rời đi sao?

Muốn rời đi sao, nếu như sau khi cô biết được anh bị tâm thần hoang tưởng cũng sẽ không ở lại bên cạnh anh đúng không?

Đôi mắt phượng đỏ hoe, Cảnh Liêm Uy hơi há miệng thở dốc, nhìn chằm chằm vào cô….

Anh thật sự sẽ để cô rời đi như vậy sao?

Hai tay nắm chặt lại, ánh mắt Cảnh Liêm Uy nhìn bóng lưng của Ân Thiên Thiên ngày càng kiên định, cuối cùng vẫn nhấc đôi chân dài của mình lên, không chút do dự đuổi theo…

Ân Thiên Thiên bắt một chiếc xe taxi chuẩn bị lên xe, đột nhiên cổ tay bị ai đó kéo nhẹ, cả người không tự chủ được quay lại, bên tai truyền đến âm thanh cửa xe taxi bị đóng lại, rất nhanh tài xế đã lái xe rời đi, mà cô lại rơi vào một vòng tay quen thuộc….

“Cảnh Liêm Uy, anh đang làm gì vậy?” Ân Thiên Thiên bất mãn hét lớn, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của anh, lúc này trong lòng cô rất thất vọng với những hành động gần đây của anh: “Anh buông em ra, em muốn đi thăm Đào Ninh!”

Cảnh Liêm Uy ôm cô vào lòng, cho dù cô có vùng vẫy như thế nào cũng không buông ra, chỉ ôm cô như vậy, hít thở bầu không khí có sự tồn tại của cô…

“Thiên Thiên, Thiên Thiên…..” Cảnh Liêm Uy thì thào, giống như sự kích động vừa mất đi lại lấy lại được.

Ân Thiên Thiên hoàn toàn không nhận thấy sự thay đổi trong tâm trạng của anh, chỉ tiếp tục đưa tay đẩy anh ra.

Cô không muốn người bạn thân nhất của mình và người đàn ông mà mình yêu nhất có bất hòa, bây giờ ý kiến của Đào Ninh với Cảnh Liêm Uy vốn đã rất lớn, nếu như sau này tiếp tục như vậy, cô bị kẹp ở giữa sẽ rất khó xử, nhưng dù sao Cảnh Liêm Uy cũng là đàn ông, trong tiềm thức cô cho là Cảnh Liêm Uy nên lùi một bước, nên mới làm như vậy….

“Cảnh Liêm Uy, cái tên điên này!” Ân Thiên Thiên giãy giũa nhưng vẫn không thoát khỏi vì vậy cũng bĩnh tĩnh lại, chỉ đưa tay ra chống lên ngực anh, lớn tiếng nói: “Anh lại tức giận cái gì, sao có thể động chân động tay với Đào Ninh? Cô ấy lại không làm gì, chỉ nói mấy câu bất mãn với anh mà thôi, anh sẽ mất một miếng thịt sao? Anh là đàn ông, có cần nhỏ mọn như vậy không!”

Cảnh Liêm Uy ôm cô, trong đôi mắt phượng nỗi buồn đang lan ra, chỉ nghe cô nói mà không nói một lời nào.

“Lúc ở Anh cũng như vậy, người ta không phải cố ý va vào em, anh lại làm ra bộ dạng như muốn giết người vậy!” Ân Thiên Thiên bất mãn tiếp tục nói, khoảng thời gian này tố chất thần kinh của Cảnh Liêm Uy trong khoảng thời gian này thật sự khiến cô cảm thấy có chút mệt mỏi,vốn dĩ cô cho là trở về nước sẽ tốt hơn một chút, nhưng bây giờ xem ra càng trở nên tồi tệ hơn: “Giống như dáng vẻ này của anh, sau này có phải em không thể có bạn bè, không thể nói chuyện với người khác, không thể tiếp xúc với ai ngoại trừ anh! Cảnh Liêm Uy, anh đừng bá đạo như vậy! Em biết trong lòng anh không vui, không thích Đổng Khánh, nhưng không phải là em đã nói rõ ràng với cậu ta rồi sao? Tại sao ngay cả Đào Ninh anh cũng không bỏ qua chứ?”

Nghe thấy những lời nói của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy hít một hơi thật sâu, sự ủy khuất trong lòng không thể nói thành lời.

Anh không hề quan tâm đến suy nghĩ của Đào Ninh, cũng không quan tâm Đào Ninh nói gì với cô, cho dù Đào Ninh nói với cô chuyện liên quan đến bệnh tình của anh, anh cũng không lo lắng như vậy, bởi vì anh biết, nếu như Ân Thiên Thiên biết chắc chắn sẽ hỏi anh! Sao anh có thể quan tâm đến việc Đào Ninh nói những lời không hay về anh chứ, điều duy nhất anh để ý chính là cô có vô tình bị thương hay không….

Nhưng, Ân Thiên Thiên lại không cảm nhận được sự quan tâm của anh.

Ân Thiên Thiên nói rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối Cảnh Liêm Uy lại không nói một câu nào, đột nhiên khiến cô cảm thấy không vui, có lẽ chính là sự nuông chiều sau khi có người yêu mà trở nên kiêu ngạo.

Tức giận đưa tay lên đẩy Cảnh Liêm Uy ra, Ân Thiên Thiên lùi về sau một bước, nhìn anh chằm chằm nói: “Cảnh Liêm Uy, anh nên đi xin lỗi Đào Ninh! Bất luận thân phận của cô ấy là chị dâu của anh hay là bạn tốt của em, cho dù chỉ là một người lạ, anh cũng không nên làm như vậy!”

Cảnh Liêm Uy rủ mắt xuống nhìn cô, không phản đối, chỉ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Cơn giận trong lòng của Ân Thiên Thiên tan biến đi rất nhiều sau khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, lúc này hai người mới lên xe đi đến bệnh viện, trên đường đi không ai nói gì, mà từ đầu đến cuối Cảnh Liêm Uy chỉ cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô.

Câu hỏi đó có lẽ chỉ là một lời nói bất chợt mà thôi, cô không nghi ngờ, cũng không nghĩ như vậy, nhưng cô đã biết sự tồn tại của căn bệnh này, vì vậy có một ngày nào đó, cô sẽ liên tưởng đến anh….

Cảnh Liêm Uy lái xe bằng một tay, tay còn lại vẫn không kiềm chế được duỗi ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, Ân Thiên Thiên cũng không giãy ra, ngoan ngoãn để mặc cho anh nắm…

Bệnh viện.

Đào Ninh ngồi trên giường bệnh, hai tay chống lên giường một cách rất tự nhiên, cau mày nhìn Đổng Khánh đứng trước mặt.

“Đào Ninh, cậu?” Đổng Khánh kinh ngạc nhìn cô ấy, trên mặt hiện lên sự không thể tin được, chỉ vào cánh tay vốn dĩ không bị gì của cô hỏi: “Đó là lý do cậu không đến bệnh viện Nam Tự?”

Khuôn mặt Đào Ninh hơi đỏ lên, thậm chí còn mang theo một chút xấu hổ.

Đúng vậy, cô ấy cố tình làm vậy, cô ấy không bị thương, cô ấy cố tình khiến Thiên Thiên cãi nhau với Cảnh Liêm Uy, không chọn Nam Tự cũng là vì Nam Tự là thiên hạ của Cảnh Liêm Uy, cô ấy sẽ không ngu ngốc đến mức đến đó để bị người ta vạch trần, nên cô ấy đã chọn bệnh viện nhỏ ít được biết đến này.

Sau khi sững sờ một lúc, Đổng Khánh quay người lại, không nói gì, Đào Ninh lại lên tiếng: “Đổng Khánh, cậu kêu bác sĩ đến giúp tớ băng bó một chút, ít nhất tớ cũng phải nhìn ra có vấn đề gì đó mới được, Thiên Thiên rất nhanh sẽ đến…..”

Đổng Khánh ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô, có chút không thể tin được hỏi: “Cậu còn tiếp tục?”

Đào Ninh ngước mắt lên nhìn anh ta, trong lòng đột nhiên nôn nóng nói: “Không tiếp tục sao? Cậu cũng định bỏ qua sao? Sau này có một ngày chúng ta nhận được tin tức Ân Thiên Thiên biết được bệnh tình của Cảnh Liêm Uy, cậu ấy vẫn ngốc nghếch ở lại bên cạnh chăm sóc anh ta, sau đó đột nhiên chúng ta nhận được một chuyện gì đó rất bi thảm?”

Khẽ thở dài, Đào Ninh quay đầu đi, không nhìn anh ta nữa.

Sao cô ấy có thể không biết đoạn tình cảm của Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy không hề dễ dàng, nhưng cô ấy phải làm sao?

Thiên Thiên là bạn thân của cô ấy, lúc còn học đại học, hai người bọn họ đã ủng hộ, giúp đỡ nhau trải qua mọi chuyện, thậm chí trong mấy ngày sau khi Ân Thiên Thiên quay lại, cô ấy ở nhà họ Cảnh cũng không biết mình đã vì cô mà cố gắng làm rất nhiều chuyện, không phải sao?

Cô ấy biết Cảnh Liêm Uy là một người đàn ông tốt, anh hoàn toàn có thể cho Ân Thiên Thiên một cuộc sống vô lo vô nghĩ, thậm chí anh còn yêu Ân Thiên Thiên hơn bất kỳ ai, nhưng cô ấy không thể chấp nhận, không thể chấp nhận việc Ân Thiên Thiên cả ngày đều ở bên cạnh một người bị bệnh tâm thần! Không ai biết với tình trạng bệnh của Cảnh Liêm Uy lúc nào anh sẽ làm ra những chuyện không thể giải thích được, không phải sao?

Bây giờ, trước khi những chuyện đó xảy ra cô phải cắt đứt đoạn tình cảm của hai người bọn họ, có cái gì không đúng sao?

Đổng Khánh nhìn cô trầm ngâm một lúc, cuối cũng vẫn lặng lẽ quay người đi tìm bác sĩ.

Một là quan tâm đến Ân Thiên Thiên, một là muốn chiếm giữ Ân Thiên Thiên….

…..

Lúc Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đến bệnh viện, Đào Ninh đã băng bó xong và đang nằm trên giường, Đổng Khánh đang nói gì đó với bác sĩ, trông có vẻ không quá nghiêm trọng, nhưng dù sao trong khoảng gian này cũng ảnh hưởng đến cuộc sống của Đào Ninh.

Ân Thiên Thiên lo lắng chạy đến, giọng nói tràn đầy sự áy náy hỏi cô ấy: “Đào Ninh, cậu không sao chứ? Bác sĩ nói thế nào?”

Sắc mặt của Đào Ninh có chút tái nhợt, cười với cô nói: “Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, cậu đừng cãi nhau với Liêm Uy.”

Nói xong, đôi mắt Đào Ninh mang theo thâm ý nhìn Cảnh Liêm Uy.

Đối với chuyện chồng mình làm Đào Ninh bị thương, trong lòng Ân Thiên Thiên vô cũng bất an, vội vàng xin lỗi: “Đào Ninh, xin lỗi, Liêm Uy anh ấy quá kích động, làm cậu bị thương….”

Đào Ninh khẽ lắc đầu, không hề để ý nói: “Không sao, chẳng qua anh ấy quá lo lắng cho cậu, nhưng ngay cả một người phụ nữ như mình mà cũng ăn giấm chua, Thiên Thiên Cảnh Liêm Uy nhà cậu thật sự là một cái hũ giấm mà….”

Sau khi những lời nói nửa đùa nửa thật được nói ra, tất cả mọi ngươi trong phòng trừ Ân Thiên Thiên đều nghe ra, cô ấy đang dùng một cách khác để nhắc nhở Ân Thiên Thiên!

Một người đàn ông kêu ngạo như Cảnh Liêm Uy sao có thể ăn giấm chua một cách tùy tiện như vậy chứ? Thậm chí người đấy còn là cô ấy?

Ân Thiên Thiên chỉ nghĩ là Đào Ninh đang nói đùa, trong lòng vẫn rất áy náy, vội vàng quay đầu lại liếc nhìn Cảnh Liêm Uy.

Một tay Cảnh Liêm Uy vốn dĩ đang đút trong túi quần, nhưng lúc này lại rút ra bước về phía trước, không cần Ân Thiên Thiên nói đã trực tiếp lên tiếng, giọng nói trầm trầm mà thành khẩn: “Rất xin lỗi, lúc này là tôi vô lễ, tôi xin lỗi cô.”

Đào Ninh sững sờ nhìn Cảnh Liêm Uy ở trước mặt, lúc nhìn thấy Cảnh Liêm Uy hơi cúi người xuống với cô, Đào Ninh suýt nữa ngồi không yên muốn bước xuống giường, đột nhiên Cảnh Liêm Bình từ bên ngoài chạy vào, khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng.

“Đào Ninh, sao vậy, bị thương ở đâu?” Cảnh Liêm Bình vô cùng lo lắng, lời nói cũng không rõ ràng, nhưng nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đứng ở bên cạnh xin lỗi cũng sững sờ một lúc, sau đó mới tiếp tục nhìn Đào Ninh: “Bị thương ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”

Đào Ninh có chút khó chịu nhìn Cảnh Liêm Uy, nhưng bây giờ cô ấy đã cưỡi lên lưng hổ rất khó xuống, chỉ có thể ôm lấy cánh tay của mình, khẽ nói: “Không sao, chỉ là cánh tay bị thương, qua mấy ngày là khỏi rồi.”

Cảnh Liêm Bình ngồi ở mép giường, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay cô ấy, đột nhiên không nói gì, Đào Ninh vẫn đang chìm đắm trong sự thay đổi của Cảnh Liêm Uy, rất lâu vẫn chưa khôi phục lại được, hoàn toàn không chú ý đến sự thay đổi của Cảnh Liêm Bình, sau khi Cảnh Liêm Uy nói xin lỗi, một tay vẫn đút trong túi quần xoay người đứng vào một góc.

Đổng Khánh đi qua nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên, mà dường như Ân Thiên Thiên lại không hề nhìn thấy anh ta, từ đầu đến cuối chỉ hỏi thăm Đào Ninh, Cảnh Liêm Bình dặn dò mấy câu, sau đó quay người đi hỏi bác sĩ, Đào Ninh lo lắng nhìn theo, đến khi thấy bác sĩ nói đúng như lời của bọn họ mới hoàn toàn yên tâm….

Cô ấy thật sự không thể tưởng tượng được, nếu như Cảnh Liêm Bình biết được cô ấy muốn chia tách Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, thậm chí còn không tiếc sử dụng khổ nhục kế như thế này, anh ấy sẽ tức giận đến mức nào! Dù sao người cô làm tổn thương cũng là em trai của anh ấy, cũng thể hiện sự không tin tưởng với anh ấy….

Sau khi rời khỏi bệnh viện, mọi người đều lên xe của mình, Cảnh Liêm Uy đi cuối cùng, vẻ mặt không có gì thay đổi, chỉ là có chút tái nhợt, thấy Đào Ninh muốn lên xe của Cảnh Liêm Bình, Ân Thiên Thiên liền bước lên trước kéo cô ấy lại, môi hơi mấp máy, khuôn mặt tràn đầy sự áy náy….