Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 131






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 131: ÂN THIÊN THIÊN HẠ MÌNH

Thím Thẩm đỡ bà cụ đi ra, đám người yên lặng đứng đó, chỉ có Ân Thiên Thiên thỏ thẻ gọi: “Bà ơi.”

Bà cụ Cảnh ngước nhìn cô nhưng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu coi như đã nghe thấy.

Cảnh Liêm Uy nắm chặt tay cô nhưng Ân Thiên Thiên không những không để ý mà còn quay sang nhẹ nhàng chào hỏi Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc, mọi người đang định quay về nhà họ Cảnh thì bà cụ bỗng cất lời: “Đứa nào đấy đi gọi điện thoại cho Yên Nhiên đi, bảo nó hôm nay đến nhà ăn cơm.”

Chỉ một câu nói cũng đủ khiến bầu không khí tại đó đột nhiên thay đổi.

Ánh mắt của mọi người đều bất giác nhìn về phía Ân Thiên Thiên, riêng Thừa Phó Lân còn nặng nề nuốt nước bọt cái ực, không dám thở mạnh.

Nào ngờ, Ân Thiên Thiên lại mỉm cười nói: “Liêm Uy, anh gọi điện thoại hỏi đi.”

Câu nói này của cô khiến mọi người sững sờ, Ân Thiên Thiên hành động như vậy là cô rộng lượng lương thiện hay miệng nam mô bụng bồ dao găm đây?

Bà cụ Cảnh cũng ngạc nhiên ngước nhìn cô, khẽ hỏi: “Cháu biết nó là ai không?”

Ân Thiên Thiên vẫn giữ nụ cười tươi rồi ngoảnh lại nhìn mấy chiếc màn hình LCD cỡ bự trong sảnh lớn của sân bay, trên màn hình đang phát tin tức về chuyện đã xảy ra hôm qua giữa Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên tại thị trấn cổ đó, không thể phủ nhận tin tức này đang gây xôn xao dư luận.

Qua hình ảnh có thể thấy, dưới ánh hoàng hôn mờ ảo của thị trấn cổ, những con đường cũ kỹ, những ngôi nhà cổ kính, mọi thứ đều nhuốm màu năm tháng, Cảnh Liêm Uy và cô gái ấy đứng bên nhau tạo thành khung cảnh đẹp nhất…

Người đàn ông cõng cô gái trên lưng, khẽ ngẩng đầu nhìn má lúm đồng tiền tươi như hoa ủa cô gái, không biết hai người đang nói gì nhưng cảnh tượng đẹp một cách hài hòa khiến người xem có cảm giác bình lặng và ấm áp.

“Bà, người mà bà nói là cô ấy phải không?” Ân Thiên Thiên dịu dàng hỏi lại, trông dáng vẻ cô rất thoải mái.

Bà cụ Cảnh khẽ nhướn mày, cẩn thận đánh giá Ân Thiên Thiên.

Ông bà xưa có câu: “con người ta ba ngày không gặp liền thay đổi”, chẳng lẽ các cụ nói là thật?

Những người có mặt tại đó cũng bất ngờ với Ân Thiên Thiên, duy chỉ có Cảnh Liêm Uy là nín thở quan sát cô.

Vợ mình tỏ vẻ không quan tâm mọi chuyện như vậy, liệu anh nên mừng hay lo đây?

Bà cụ Cảnh không nói gì, nhưng Cảnh Thiên Ngọc lại mở miệng: “Bà ơi, cô Mộc nhà người ta dù gì cũng là ngày đầu tiên về nước, tất nhiên là người ta muốn ở bên cha mẹ và em gái rồi, lúc này làm sao mà gọi đến được chứ.”

Bà cụ Cảnh suy nghĩ một lúc rồi cũng hiểu ra, nên không tiếp tục chuyện gọi Mộc Yên Nhiên tới nữa, lúc này, đoàn người mới rời khởi sân bay mà không còn vướng bận gì. Trước lúc rời khỏi sảnh sân bay, Ân Thiên Thiên lặng lẽ quay lại nhìn cô gái cười tươi trên màn hình LCD…

Yên Nhiên, Yên Nhiên, cái tên được đặt theo bài thơ “Niệm Nô Kiều” của Khương Quỳ: “Yên nhiên dao động, lãnh hương phi thượng thi cú” sao?

Tên đúng là rất đẹp nhưng con người thì hình như khó nói…

Nếu nói hôm trước cô vừa công khai toàn quốc rằng cô không quen biết Mộc Yên Nhiên, đến ngày thứ hai Mộc Yên Nhiên đã cùng chồng cô nằm chễm chệ nằm trên trang đầu tin giải trí lớn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thì có đánh chết Ân Thiên Thiên cũng không tin!

Trên đường quay về nhà họ Cảnh, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên ngồi ghế sau, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân ngồi ghế trước, rời khỏi sân bay chưa được bao lâu, điện thoại của Cảnh Liêm Uy đã vang lên, anh liền bắt máy ngay không chút chần chừ.

“Alo, Yên Nhiên.” Chỉ một câu chào đã làm bầu không khí trong xe như ngưng trệ.

Thừa Phó Lân suýt chút nữa thì trượt tay trên bánh lái, cậu ta nhìn Ân Thiên Thiên qua kính chiếu hậu.

Ông chủ của cậu ta ngốc rồi sao? Sao lại to gan, trắng trợn như vậy chứ?

“Em còn ở sân bay sao? Tài xế nhà em đâu?” Cảnh Liêm Uy nhỏ giọng hỏi thăm rồi quay sang nhìn Ân Thiên Thiên.

Lúc anh hỏi câu đó Ân Thiên Thiên cũng quay lại, giơ tay ra về phía Cảnh Liêm Uy rồi nói: “Cô ấy bị kẹt ở sân bay sao? Để em nói chuyện với cô ấy, con gái thường hay ngại ngùng mà.”

Lần này, đến Cát Thành Phong cũng khó hiểu, nhíu mày nhìn Ân Thiên Thiên qua kính chiếu hậu.

Sau khi trải qua những thăng trầm trong cuộc sống, dường như Ân Thiên Thiên đã trưởng thành hơn nhiều rồi.

Cảnh Liêm Uy khẽ nheo mắt, đưa điện thoại cho cô, miệng tươi tắn.

“Alo, chào cô, tôi là Ân Thiên Thiên.” Ân Thiên Thiên cầm lấy điện thoại, cất giọng nhẹ nhàng, lịch sự, cô không hề nói mấy câu đại loại như “Tôi là vợ của Cảnh Liêm Uy”, bỗng dưng làm người ta cảm thấy cô dịu dàng một cách khó hiểu.

Vừa nãy, Mộc Yên Nhiên đã nghe được đoạn đối thoại qua điện thoại nên khi Ân Thiên Thiên bắt máy, cô ta chỉ hơi bất ngờ một chút mà thôi, không những thế cô ta còn mỉm cười chào lại: “Xin chào, tôi là Mộc Yên Nhiên.”

Nghe thấy giọng của Mộc Yên Nhiên, khóe miệng của Ân Thiên Thiên lại càng tươi hơn, cô dịu dàng hỏi: “Giờ cô Mộc đang ở đâu? Có cần chúng tôi bảo tài xế đến đón cô không? Bà nội đã xem cô như khách quý của nhà họ Cảnh chúng tôi nên chúng tôi cũng không nên thất lễ nhỉ.”

Nghe được cuộc nói chuyện, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân không kềm được, liếc nhìn Cảnh Liêm Uy, bất ngờ thấy anh ngồi bên cạnh đang cố nén cười.

Anh còn thật sự nghĩ rằng Ân Thiên Thiên không hề để ý đến chuyện anh lên báo trang nhất cùng người con gái khác.

Nhưng xem ra, thái độ rộng lượng vừa nãy hoàn toàn là giả!

Khách quý?

Nghĩ đến hai chữ khách quý, Cảnh Liêm Uy không nhịn được mà bật cười.

Chỉ hai chữ khách quý đơn giản liền khẳng định địa vị của người nào đó, Ân Thiên Thiên là con dâu nhà họ Cảnh, là vợ của Cảnh Liêm Uy còn Mộc Yên Nhiên cho dù có quan hệ tốt đẹp với nhà họ Cảnh thì cũng chỉ là người ngoài! Bước qua cổng nhà họ Cảnh thì cũng chỉ là khách mà thôi! Vĩnh viễn không thể làm chủ!

Ở đầu dây bên kia, Mộc Yên Nhiên đang siết chặt điện thoại trong tay nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp lại: “Thật ngại quá, mợ ba ạ, vì trong nhà có chút chuyện nên tài xế nhà tôi không thể đến, vì vậy tôi mới nghĩ không biết có thể gọi Liêm Uy đến đón tôi không. Nếu cô thấy không được thì thôi vậy, dù gì tôi vẫn nên xin lỗi cô về bản tin đó…”

“Vậy sao, xin lỗi thì không cần đâu, tôi tin rằng hành động khi ấy của chồng tôi chắn chắn là vì tình thế ép buộc, cho nên cô Mộc không cần để trong lòng làm gì.” Ân Thiên Thiên quả quyết ngắt lời cô ta, cô không muốn tiếp tục câu chuyện khiến mình tức giận này nữa nên đổi đề tài: “Nếu tài xế nhà họ Mộc chưa tới thì cô Mộc cứ ở đó đợi một lát, chúng tôi sẽ tới nhanh thôi.”

Dứt lời, Ân Thiên Thiên liền chào tạm biệt, Mộc Yên Nhiên ở đầu dây bên kia cũng đáp lại một câu rồi cúp máy. Ân Thiên Thiên trả điện thoại lại cho Cảnh Liêm Uy, rồi bảo Thừa Phó Lân dừng xe bên vệ đường, sau đó nói: “Bây giờ cô Mộc đang ở sân bay một mình.”

Không hỏi làm thế nào, cũng không hỏi ai đi, mà chỉ nói một câu như vậy rồi nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy.

Gây ra scandal lớn như vậy mà bảo không tức giận? Làm gì có chuyện đó!

Xem Ân Thiên Thiên cô là thánh Mary Sue toàn năng sao! Sáng nay khi đang vừa uống sữa vừa xem tin tức, suýt chút nữa cô đã phun hết sữa ra ngoài rồi! Bây giờ còn dám gọi điện thoại đến chọc điên cô! Cô nàng Mộc Yên Nhiên này rõ ràng là có mục đích khi quay về mà!

Lúc này cô thật sự muốn xem xem Cảnh Liêm Uy sẽ làm thế nào!

Cảnh Liêm Uy thấy hai mắt của Ân Thiên Thiên như sắp phun lửa đến nơi liền khẽ mỉm cười, sau đó trước vẻ mặt như sắp bộc phát của Ân Thiên Thiên, anh nói với Cát Thành Phong: “Thành Phong, cậu đi đón cô Mộc đi, sau đó chở cô ta về nhà họ Mộc luôn nhé.”

Nghe thấy câu trả lời của Cảnh Liêm Uy, trong lòng Ân Thiên Thiên mới dễ chịu hơn một chút, cô ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ chứ không thèm nhìn anh ta.

Cát Thành Phong xuống xe xong liền cấp tốc tìm thấy một chiếc xe gần đó rồi lái đi đón Mộc Yên Nhiên, còn Thừa Phó Lân thì tiếp tục chở hai người về nhà họ Cảnh.

Trên đường, Cảnh Liêm Uy liên tục mỉm cười, còn thỉnh thoảng liếc nhìn Ân Thiên Thiên đang ngồi bên cạnh bằng ánh mắt dịu dàng.

Hôm nay cô ăn mặc rất giản dị, áo len màu cam nhạt phối với quần jean sáng màu, đi giày bằng vải bố, thoạt trông rất tươi tắn và thanh lịch, nhưng với anh lại xinh đẹp vô cùng, anh khẽ nhích bàn tay lại gần, cuối cùng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình, mặc kệ cô giãy dụa cỡ nào đi nữa cũng không dứt ra được, khóe miệng anh lại càng nở nụ cười mãn nguyện.

Cô vợ bé nhỏ này của anh sẽ chẳng bao giờ biết được, khi đang ở cách xa cô ngàn dặm, anh đã lo lắng cho cô, nhớ nhung cô cỡ nào.

Ban đầu, Ân Thiên Thiên cũng hơi tức giận nhưng lúc này thì trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào hơn nên khóe miệng bất giác nhoẻn cười.

Bọn họ như vậy, bỗng dưng thấy hơi giống một đôi vừa mới yêu nhau, vô hình trung khiến cho người ta cũng cảm thấy rung động theo…

Nhà họ Cảnh.

Rõ ràng là vừa mới rời nhà có hai ngày thôi mà hàng xóm xung quanh nhà họ Cảnh đã có cảm giác như bọn họ đã đi rất lâu rồi vậy, vừa hay đang là buổi chiều nên không ít hàng xóm tụ tập gần cửa, khi nhìn thấy Ân Thiên Thiên liền chăm chú quan sát sau đó rì rầm khen.

Mợ ba nhà họ Cảnh vừa mới bước chân vào nhà họ Cảnh chưa bao lâu mà đã toát ra phong thái của nhà họ Cảnh rồi.

Bà cụ Cảnh cười giả lả, trò chuyện cùng hàng xóm, sau đó bảo thím Thẩm lấy quà ra tặng cho mọi người, sau khi mọi người rời đi, bà cụ Cảnh liền quay lại nhìn Ân Thiên Thiên vẻ nghi ngờ.

Con bé này vẫn còn rất nhiều cơ hội để trưởng thành nhưng lại mang đến quá nhiều rắc rối!

Trên bàn cơm, bà cụ Cảnh chưa động đũa thì không một ai dám động đũa, mãi cho đến khi bà cụ Cảnh cầm đữa lên gắp hai ba miếng thì mới có người dám động đũa, Cảnh Liêm Uy ngồi cạnh Ân Thiên Thiên, đầu tiên là múc canh cho cô, tất cả những người ngồi trong bàn nhìn thấy bộ dáng đó của anh liền líu lưỡi.

Nhưng Cảnh Liêm Uy vẫn chẳng để ý, múc canh xong anh liền khe khẽ dặn dò: “Mấy ngày này phải kiêng cữ, em đừng ăn nhiều, mấy món rau có tính mát nên ăn ít lại, đợi em khỏe hơn rồi tính tiếp nhé.”

Cảnh Thiên Ngọc vừa nghe thấy những lời này liền nhẹ nhàng hỏi: “Thiên Thiên, em đã khỏe hơn chưa? Lát nữa, bảo Liêm Uy giúp em xem sao, đừng để đến lúc bệnh ăn vào xương tủy.”

“Dạ, em khỏe hơn rồi, không có chuyện gì nghiêm trọng cả.” Ân Thiên Thiên khẽ mỉm cười đáp lời. Sắc mặt cô hơi ửng hồng, Cảnh Liêm Uy lúc nay làm cô cứ có giác ngượng ngùng. Ân Thiên Thiên cũng quay sang hỏi bà cụ: “Bà ơi, sức khỏe của bà thế nào ạ? Lúc đó con thật sự không thể đi được, bà sẽ không giận con chứ ạ?”

Ân Thiên Thiên ăn nói khéo léo và không đề cập đến việc bà cụ không gọi cô đến, không muốn gặp cô, từ đầu tới cuối cô đều nhận hết lỗi lầm về mình, gây ra một đống rắc rối nghiêm trọng khó thoát ra được.

Cách nói chuyện ấy của cô lại khiến cho bà cụ hơi sững sờ, bà khẽ ho: “Uhm, con có lòng là được rồi, chỉ cần không gặp phải bất kỳ k1ch thích lớn nào thì bà sẽ không sao cả.”

Nghe bà cụ nói vậy, Ân Thiên Thiên vui vẻ đặt bát canh mà Cảnh Liêm Uy múc cho cô xuống trước mặt bà cụ rồi khéo léo nói: “Bà ơi, bà ăn nhiều một chút nhé, sau này con sẽ chú ý không chọc bà giận nữa đâu ạ, bà đừng bao giờ để bụng Thiên Thiên nhé, đều là vì Thiên Thiên trẻ người non dạ nên mới gây chuyện.”