Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 132






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 132: KỲ HẠN MANG THAI

Bà cụ Cảnh nhìn Ân Thiên Thiên, rồi nhìn sang bát canh, mãi một lúc lâu bà mới ừm một tiếng, nhưng chính một tiếng ừm này đã cho thấy bà cụ Cảnh sẽ không để bụng những chuyện lúc trước nữa, đây mới là lý do Ân Thiên Thiên lúc nào cũng hạ mình, nụ cười mãn nguyện nở rộ trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.

Cảnh Liêm Uy ngồi bên cạnh không bỏ sót bất kỳ hành động nào của cô, và tim anh hơi nhói đau.

Thiên Thiên quật cường, kiêu ngạo của anh giờ đây vì anh mà phải hạ mình như vậy…

Nếu nói không cảm động là giả.

Trong mắt Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đều ánh lên sự vui mừng, hiện tại, dường như Ân Thiên Thiên đã bắt đầu tìm được cách sống chung với bà cụ Cảnh rồi, chuyện còn lại chính là chờ xem sau này tình cảm của hai người sẽ tiến triển đến đâu.

Bỗng nhiên, Cảnh Liêm Uy mở miệng hỏi một câu: “Bà ơi, cuối tuần là tiệc mừng thọ tám mươi của bà, bà có mong muốn gì đặc biệt không ạ?”

Bà cụ Cảnh lắc đầu, tỏ vẻ không cần, sống đến từng tuổi này lại còn sống trong một gia đình như nhà họ Cảnh thì có cái gì mà bà chưa từng thấy đâu chứ?

Im lặng được một lúc, bỗng dưng bà cụ Cảnh lại nhìn sang Ân Thiên Thiên, nhẹ nhàng nói: “Nếu nói thứ mà bà muốn nhất lúc này thì có lẽ làm được bế cháu cố, có điều mấy đứa các con chẳng đứa nào hăng hái cả nên không biết trước khi chết bà có được bế cháu cố không nữa…”

Nghe cách nói chuyện thì có vẻ rất bất đắc dĩ, và những người bị nhắc khéo không chỉ riêng gì ba anh chị em Cảnh Liêm Bình mà còn ám chỉ cả Ân Thiên Thiên nữa.

Ân Thiên Thiên cụp mắt, im lặng, cô không nói tiếng nào mà chỉ lặng lẽ ngồi đó, Cảnh Liêm Uy lặng lẽ cầm chặt tay cô đặt dưới bàn để an ủy, bọn họ cũng hiểu có những chuyện không phải cứ muốn là được.

Thấy Ân Thiên Thiên không có phản ứng, bà cụ Cảnh mới hỏi thẳng: “Thiên Thiên, giờ cháu cũng tốt nghiệp rồi, tạm thời cũng chưa có ý định đi làm ở đâu vậy thì nhân lúc này tẩm bổ cơ thể cho tốt, đến lúc đó hãy sinh cho Liêm Uy một đứa nhóc mũm mĩm, đó chính là món quà mà bà muốn nhất.”

Ân Thiên Thiên chỉ có thể cười gật đầu, chủ đề này thật sự khiến cô cảm thấy rất áp lực, nhưng chuyện khiến cô bất ngờ chính là bà cụ Cảnh vẫn chưa dừng lại ở đó: “Còn nữa, cháu xem thử khoảng thời gian này hay là cháu dọn về nhà cũ để ở, cũng tiện cho mẹ cháu bồi bổ sức khỏe cho cháu, đợi đến khi cháu khỏe lại rồi hẳn đến thành phố Thành phố M, bà thấy đợi lát nữa rồi sẽ bảo Liêm Uy đi thu dọn đồ đạc của cháu, đến lúc đó đỡ phải chạy đông chạy tây, rắc rối.

Bà vừa dứt lời, thì không chỉ Ân Thiên Thiên mà ngay cả Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đều cảm thấy rất áp lực.

Cảnh Liêm Uy nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Bà ơi, bà muốn tụi con sinh chắt cho bà nhưng lại bảo tụi con tách ra, vậy thì đến khi nào mới có thể ôm cháu cố đây? Hơn nữa, Thiên Thiên ở lại Thành phố M thì lỡ như có chuyện gì còn có con lo cho cô ấy chứ?”

Ngụ ý là không đồng ý cho Ân Thiên Thiên đi.

Bà cụ nghiêm mặt nói: “Cháu là đàn ông thì làm sao hiểu mấy chuyện này? Có mẹ con chăm sóc thì bà mới yên tâm, chờ đến khi con khỏe lại sẽ đón con về, nói cứ như là bà chia uyên rẻ thúy vậy! Hơn nữa,chừng đó con vẫn có thể đến thăm được mà, làm gì mà nảy sinh nhiều vấn đề vậy chứ.”

“Con không đồng ý chuyện này.” Đúng là hiếm khi thấy, Cảnh Liêm Uy khăng khăng không chịu nghe lời trong chuyện này, anh cũng hơi đanh mặt lại: “Bà ơi, Thiên Thiên là vợ của con, nếu bà thật sự lo lắng cho cô ấy thì khi về con sẽ mời một người chuyên chăm sóc cho cô ấy, như vậy có được không? Dù gì cũng là vì bà quan tâm đ ến sức khỏe của Thiên Thiên, nên chúng ta chỉ cần để ý một chút là được mà.

Bà cụ Cảnh nở nụ cười châm biếm rồi bà đột nhiên phán: “Vậy thì được, chỉ cần con cam đoan trước Tết có tin vui cho bà thì bà sẽ không can thiệp chuyện của con nữa, bấy nhiêu thời gian cũng đủ rồi, chỉ cần các con cố gắng, nói không chừng đến lúc đó đứa bé cũng được mấy tháng rồi, tuy nhiên nếu không mang thai thì Cảnh Liêm Uy này, con cũng biết là bà nội của con không phải là người nói lấy lệ đâu, đúng không?”

Đây đúng là uy hiếp trắng trợn mà.

Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc cũng nhíu mày còn Cảnh Liêm Uy thì chỉ hơi nheo mắt rồi đồng ý.

Ân Thiên Thiên cố gắng kềm chế, cắn chặt môi.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải cái kiểu quy định thời hạn mang thai này, thậm chí có lẽ đây cũng là lần duy nhất!

Về đến Thành phố M, Ân Thiên Thiên vừa tắm rửa xong, đang ngồi lau khô tóc thì thấy Cảnh Liêm Uy đang xem video buổi họp báo của cô, mặt đỏ hồng, định đi tới tắt ti vi nhưng lại bị Cảnh Liêm Uy nhanh tay lẹ mắt chụp tay lại khiến cô mất thăng bằng nên Ân Thiên Thiên cứ thế ngã ngồi vào lòng Cảnh Liêm Uy.

Hái má cô lại càng đỏ hơn, khiến cô trông càng xinh đẹp và quyến rũ.

Cảnh Liêm Uy vòng tay qua eo cô, vừa ngửi thấy mùi sữa tắm tỏa ra từ cơ thể của cô, cảm giác uể oải trên người anh liền bay biến, anh khẽ thầm thì vào tai cô: “Thiên Thiên, em đừng bị áp lực, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên là được, những lời mà anh đã nói với bà hôm nay chẳng qua là vì không muốn em ở lại nhà cũ một mình mà thôi.”

Trong bầu không khí tràn đầy sự ám muội như vậy mà hết lần này tới lần khác Cảnh Liêm Uy toàn nói những chuyện vô cùng nghiêm túc, vô hình chung khiến cho suy nghĩ của Ân Thiên Thiên cũng đi theo hướng đó, cô đáp lại những lời anh nói: “Nhưng nếu đến khi đó em vẫn…vẫn không có cách thì làm sao bây giờ?”

Chuyện năm đó cô cũng đã nói ra rồi nên trong lòng cũng nhẹ nhõm đi phần nào, nhưng có lẽ trong lòng đã từng chịu đựng áp lực quá mức nặng nề nên hiện tại cô vẫn mơ hồ kháng cự lại việc tiến triển thêm một bước nữa.

Đối với Cảnh Liêm Uy mà nói, tuy rằng đang ôm vợ yêu trong lòng mà vẫn phải cố kềm nén tâm trạng đang rối bời là một chuyện không dễ dàng gì, nhưng không hiểu sao, rốt cuộc anh vẫn không thể làm được cái chuyện ép buộc cô, cũng may hiện tại, tình cảm giữa hai người cũng đã bắt đầu nhen nhóm, nên anh tin rồi từ từ Ân Thiên Thiên cũng sẽ toàn tâm toàn ý chấp nhận anh.

“Không sao hết, không có cách thì chúng ta cứ đợi đến khi tìm được cách…” Nói xong, Cảnh Liêm Uy liền chậm rãi đặt môi lên cổ Ân Thiên Thiên, ánh mắt anh khẽ lóe lên, cố gắng quan sát phản ứng của cô, chỉ cần cô có một chút biểu hiện khác thường anh sẽ dừng tất cả hành động lại, bên cạnh đó anh không ngớt thầm thì vào tai Ân Thiên Thiên những lời nỉ non mê hoặc như những người tình vẫn thường thủ thỉ với nhau: “Có điều, Thiên Thiên này, lúc anh lại gần, em đừng tránh…”

Cơ thể của cô tê rần, lúc cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Cảnh Liêm Uy, cơ thể Ân Thiên Thiên liền căng cứng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, nhưng vẫn cố gắng để không đẩy anh ra.

“Thiên Thiên, nếu không thích thì cứ đẩy anh ra, anh rất dễ đẩy…” Cảnh Liêm Uy cúi xuống hôn nụ hôn thứ hai lên vành tai của Ân Thiên Thiên, và cảm nhận được một cách rõ ràng rằng cơ thể của cô đang run rẩy nhưng cũng đang dần căng cứng.

Lúc cô đang chịu đựng anh có cảm thấy gì không?

Anh cũng đâu phải là cha sứ đâu mà có thể giữ cho lòng mình không loạn chứ?

Hai người giống như là đang chơi với lửa vậy, cẩn thận quan sát ngọn lửa đang lan về phía mình…

Cả căn phòng dường như cũng thay đổi sắc thái, ngọn đèn vàng ấm áp tỏa ánh sáng mơ hồ lại càng khiến người ta hận vì không thể thoải mái nhắm mắt lại hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này…

Đột nhiên, Ân Thiên Thiên từ chối bàn tay đang chậm rãi lần dò bên trong quần áo cô, giữ tay anh lại, cô quay sang nhìn anh bằng ánh mắt áy náy.

Cô vẫn không làm được, dù biết người đàn ông này sẽ không làm cô tổn thương nhưng cô vẫn không thể làm được!

Cảnh Liêm Uy nặng nề hít một hơi thật sâu và dừng động tác lại, anh còn vội vàng giang tay ôm chặt cô vào lồ ng ngực đang phập phồng của mình.

Ân Thiên Thiên không dám động đậy, cô để mặc anh ôm minh như vậy, vùi sâu vào ngực anh sau đó giơ tay nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc đen dày của Cảnh Liêm Uy, chỉ trong một phút giây, Ân Thiên Thiên tựa như loáng thoáng cảm nhận được tình cảm của Cảnh Liêm Uy.

Có điều nó rất mơ hồ, làm cô khó nắm bắt.

“Xin lỗi.” Ân Thiên Thiên khẽ nói. Người ta chỉ biết năm mười tuổi cô đã phải chịu nỗi đau bị người ta quấy rối, cho đến nay phạm nhân vẫn chưa bị bắt, nhưng không một ai biết chuyện kể từ sau chuyện đó cô đã bị bóng ma tâm lý, nhưng cô đã là vợ người ta, thậm chí còn muốn sinh con cái cho người đàn ông này: “Em xin lỗi…”

Cảnh Liêm Uy điều chỉnh xong tâm trạng của mình mới ngẩng đầu, nâng mặt cô lên, sau đó khẽ hôn lên môi cô rồi nói: “Không sao, chồng của em nhịn một chút là được.”

Nghe xong, sắc mặt Ân Thiên Thiên đỏ bừng, cực kỳ dễ thương và cô cũng quên đi sự áy náy trong lòng mình lúc nãy.

Lễ mừng thọ tám mươi của bà cụ nhà họ Cảnh ở thành phố T có thể xem là một sự kiện lớn của thành phố, theo lời người nhà họ Cảnh thì nó tương đương với cưới xin ma chay của nhà họ Cảnh, một sự kiện lớn như vậy mà Cảnh Liêm Uy lại đề nghị để cho Ân Thiên Thiên toàn quyền phụ trách, nghe thấy vậy thì không chỉ Ân Thiên Thiên giật mình, mà ngay cả Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc cũng hơi ngạc nhiên.

Bình thường, chuyện lớn như vậy đều do ba người bọn họ cùng nhau phụ trách, vậy mà lúc này lại giao hết cho Ân Thiên Thiên.

Ân Thiên Thiên suy nghĩ một lúc lâu mới chấp nhận, hiện tại đó chính là những gì mà cô phải làm để cải thiện mối quan hệ tốt đẹp giữa cô và bà cụ Cảnh.

Vì vậy, từ khi bắt đầu, Cảnh Liêm Uy đã phát hiện, Ân Thiên Thiên còn bận rộn hơn cả anh!

Ngày đều cũng xem xét địa điểm, cách bố trí, phong cách thế nào, thực đơn món ăn, mời khách… Kể cả khi ở nhà anh cũng thường nghe thấy cô lẩm bẩm những chuyện như vậy, thỉnh thoảng cô còn gọi điện cho Cảnh Liêm Bình, Cảnh Thiên Ngọc, Thừa Phó Lân thậm chí là Cát Thành Phong, duy chỉ có anh là không nhận được cuộc gọi nào.

Kể từ sau khi anh quay về từ thị trấn cổ và sau khi Ân Thiên Thiên nhận nhiệm vụ này, nguyên một tuần anh chỉ ngồi nhìn Ân Thiên Thiên bận rộn, chạy đôn chạy đáo như con quay, mà cô chưa từng than mệt.

Đến cuối cùng, còn một ngày nữa là bắt đầu buổi lễ mừng đại thọ của bà cụ Cảnh, thì Ân Thiên Thiên mới hoàn tất công đoạn cuối cùng và leo lên giường, nhưng lúc này cô đã mệt mỏi rã rời rồi.

Cảnh Liêm Uy vừa thương cô lại vừa buồn.

Anh xoay người ôm eo cô: “Thiên Thiên, em bận lắm à?”

“Dạ, gần đây đúng là bận quá, em lại không biết bà thích thứ gì nên chỉ có thể đi khắp nơi hỏi mọi người, lại còn cả chuyện mời khách nữa…” Ân Thiên Thiên mơ mơ màng màng trả lời câu hỏi của Cảnh Liêm Uy, không nghe ra chút bất mãn nào trong lời nói của cô: “Khách của nhà họ Cảnh không được thiếu ai, nhưng có rất nhiều người em không quen nên chỉ có thể liên tục hỏi anh cả và chị hai mà thôi…”

Cảnh Liêm Uy càng nghe càng tức giận, hóa ra cô gái nhỏ này cho đến bây giờ vẫn chưa hồi phục lại tình thần và anh vẫn bị lạnh nhật?

Cậu ba đột nhiên nổi giận, anh lật người đè Ân Thiên Thiên xuống, rồi nhướng mày hỏi: “Cho nên, gần đây em mãi bận rộn chuyện của người ta nên quên luôn chuyện của anh sao?”

“Chuyện của anh?” Ân Thiên Thiên hé mắt nhìn Cảnh Liêm Uy chẳng có chút uy hiếp nào, tỏ vẻ ngờ vực: “Chuyện gì của anh?”

Luôn luôn là như vậy, cả thế giới đều biết chuyện đó nhưng Ân Thiên Thiên thì không hề hay biết.