Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 130






Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 130: QUÀ GẶP MẶT CỦA MỘC YÊN NHIÊN

Nói đến chuyện này, Cảnh Liêm Uy cong môi, cô vợ nhỏ của anh lần này biểu hiện phải nói là vô cùng xuất sắc.

Không cần trả lời, Cảnh Liêm Bình cũng có thể nhìn ra đáp án từ nụ cười của em trai mình, lắc lắc đầu cười, nói: “Ngày mai là về rồi, chịu đựng thêm chút nữa đi, tranh thủ thời gian này mà suy nghĩ cẩn thận, trở về nên an ủi bà nội và Thiên Thiên thế nào.”

Nhẹ nhàng nhắc nhở một câu xong, Cảnh Liêm Bình rời đi, để lại Cảnh Liêm Uy đang rơi vào trầm tư.

Thái độ lần này của bà cụ Cảnh có hơi cứng rắn.

Đi được vài bước, Cảnh Liêm Bình bỗng như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói với Cảnh Liêm Uy một câu: “Nếu như anh nhớ không nhầm thì sau khi trở về là đến đại thọ tám mươi tuổi của bà thì phải?”

Cảm giác mây mù xua tan để có thể nhìn thấy được bầu trời xanh chính là như thế.

Đại thọ tám mươi tuổi, đây sẽ là cơ hội của Ân Thiên Thiên.

Buổi tối ngày hôm đó, bà cụ Cảnh bảo Cảnh Liêm Uy đi mua một ít quà lưu niệm, để khi trở về bà cụ đi tặng, lần này đi không mang theo đủ người, nhiều chuyện chỉ có thể nhờ mấy đứa cháu trai làm, cũng may là không có chuyện gì khó khăn, chỉ là Cảnh Liêm Uy không ngờ, lúc anh đang đi trên đường ở cổ trấn, lại gặp được Mộc Yên Nhiên…

“Cô gái, cô đã đập nát tấm biển hiệu của cửa hàng chúng tôi rồi, chẳng lẽ chưa đền tiền đã muốn rời đi sao?” Một đám đàn ông cường tráng hung dư quây Mộc Yên Nhiên lại, uy hiếp một cách trắng trợn trên đường lớn: “Cô đừng ỷ là người có tiền, xem thường người nhà quê chúng tôi? Hôm nay kiểu gì thì cô cũng phải bồi thường cho chúng tôi mới được?”

“Rất xin lỗi, tôi không cố ý, cần bồi thường bao nhiêu anh cứ nói với tôi, tôi trả.” Dù gì cũng là tiểu thư của gia đình giàu có, Mộc Yên Nhiên cũng rất dứt khoát, lấy chiếc ví LV trong túi xách ra.

Đám người vừa nhìn thấy thế, lập tức muốn lừa cô, bèn nói: “Kiểu gì thì cô cũng phải đền cho tôi năm, sáu trăm triệu chứ, đây là món đồ quý giá nhất của cửa hàng chúng tôi, cô phải biết là dựa vào tấm biển hiệu này mới nuôi sống được cả nhà chúng tôi đấy.”

Nghe xong, Mộc Yên Nhiên sững sờ.

Năm, sáu trăm triệu? Một cô gái như cô ra đường đâu có mang theo nhiều tiền mặt như thế?

Cảnh Liêm Uy đi ngang qua đúng lúc gặp cảnh này, anh khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn bước về phía đó.

“Yên Nhiên.” Anh khẽ gọi, Mộc Yên Nhiên vừa quay đầu lại nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, vành mắt ngay lập tức ửng đỏ, nắm chặt lấy ví tiền của mình: “Có chuyện gì vậy?”

Một đám đàn ông cường tráng nhìn thấy có người đến giúp Mộc Yên Nhiên, đều lùi về sau vài bước, nhưng nghĩ đến việc đây là địa bàn của mình nên cũng không sợ hãi nữa, bước lên phía trước yêu cầu hai người đền tiền: “Đừng tưởng rằng cô có đàn ông ở đây thì sẽ không cần bồi thường nữa, cô làm hỏng biển hiệu của cửa hàng chúng tôi, bồi thường là chuyện hiển nhiên, đừng có nghĩ đến việc trốn tránh!”

Cảnh Liêm Uy khẽ nhíu mày, anh nhìn đến tấm biển hiệu bị đập vỡ đôi ở gần đó, hỏi: “Bồi thường bao nhiêu?”

Rất nhiều lúc, những chuyện mà có thể dùng tiền để giải quyết được thì không phải là vấn đề lớn, ít nhất thì lúc này Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên đều nghĩ như vậy.

“Dứt khoát một cái giá, bốn trăm năm mươi triệu.” Gã đàn ông cường tráng thấy Cảnh Liêm Uy là người dứt khoát, hét to một cái giá, còn quay lại phía sau nhìn đồng bọn của mình, vẻ vô cùng đắc ý.

Nhiều người lúc đi du lịch rất dễ gặp phải tình huống như thế này, mà nhiều lúc họ chỉ muốn mau chóng giải quyết yên ổn, cố gắng nhẫn nhịn, chứ không muốn vì chuyện như vậy mà phải chịu lời chế giễu của người khác.

Cảnh Liêm Uy vừa nghe thấy vậy, khinh miệt “xùy” một tiếng, cầm điện thoại lên gọi cho cảnh sát: “Xin chào, đây là cục cảnh sát có phải không? Tôi đang ở số 123 ngõ Phương Gia, đường Lục Hoàn trên phố cổ, có kẻ lừa đảo ở đây, phiền các anh mau tới đây, có người bên cạnh tôi không chịu được sợ hãi…”

Mãi cho đến khi Cảnh Liêm Uy gọi điện thoại xong, gã đàn ông cường tráng mới phản ứng lại, giơ tay ra muốn cướp lấy điện thoại của Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy nhanh chóng cúp máy rồi cất đi, quay đầu lại nhìn bọn chúng, khẽ lùi về phía sau đứng bên cạnh Mộc Yên Nhiên nói: “Một lát nữa em đứng sang một bên, nhắm mắt lại, anh không gọi thì đừng mở mắt ra.”

Mộc Yên Nhiên đưa tay ra khẽ tóm lấy tay áo của anh, dáng vẻ lo lắng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Con mẹ nó, mày muốn chết có đúng không? Dám báo cảnh sát?” Gã đàn ông kia vô cùng phẫn nộ, bước lên ra vẻ muốn ra tay, miệng vẫn không ngừng mắng chửi: “Ông đây muốn chúng mày đền tiền là đã chuyện to hóa nhỏ rồi mà mày còn không biết tốt xấu dám báo cảnh sát, hay là tưởng bản thân là người có tiền thì giỏi giang lắm? Thằng chết tiệt này, hôm nay ông đây phải dạy dỗ mày một trận cẩn thận!”

Cảnh Liêm Uy không hề động đậy, khẽ quay về sau nhìn, Mộc Yên Nhiên đã đứng về một bên, lấy tay che mắt rồi, anh cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, đ è xuống không để bản thân kích động, cũng không để cho cảm xúc của mình thay đổi quá nhiều.

“Đúng là tôi có rất nhiều tiền, nhưng cho dù có tiền tôi cũng không muốn đưa cho loại người như anh!” Vừa nói xong, gã đàn ông cường tráng lập tức trở nên kích động, giơ nắm đấm xông lên.

Cảnh Liêm Uy khẽ nghiêng người tránh được cú tấn công vừa rồi, mấy tên đàn ông phía sau thấy Cảnh Liêm Uy như vậy cũng lập tức xông vào trận chiến, Cảnh Liêm Uy nhìn sang phía Mộc Yên Nhiên đang đứng quay lưng về phía bọn họ, lúc này mới rút tay từ trong túi quần ra, khẽ xoay xoay cổ.

Hôm nay anh rất bận, vẫn chưa chọn xong quà cho Ân Thiên Thiên, sao có thể lãng phí thời gian ở đây chứ?

***

“Đi thôi.” Đột nhiên, bên tai Mộc Yên Nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc của anh, cô hơi quay đầu lại muốn nhìn chiến trường hỗn loạn phía sau, nhưng Cảnh Liêm Uy lại không cho cô cơ hội đó: “Đừng nhìn nữa, đến lúc đó bị dọa sợ sẽ không tốt.”

Nghe xong, Mộc Yên Nhiên ngoan ngoãn rời tầm mắt, cô quả thực cũng không chịu được kích động mạnh, khẽ nở nụ cười bước lại gần Cảnh Liêm Uy, không ngờ gót giày vấp phải cục đá bên đường, cơ thể theo quán tính ngã về phía Cảnh Liêm Uy.

“Cẩn thận.” Anh đưa tay ra giữ chặt lấy cánh tay của Mộc Yên Nhiên, tránh cô bị ngã xuống.

Mộc Yên Nhiên bị dọa một phen, hô hấp trở nên hỗn loạn, Cảnh Liêm Uy đứng ở bên cạnh một lúc lâu cũng không động đậy, đợi cô điều chỉnh tốt nhịp thở.

Một số người bị bệnh tim, giống như búp bê sứ vậy, Mộc Yên Nhiên lúc này là một trong số đó.

Một lúc lâu sau, Mộc Yên Nhiên mới ổn định được hơi thở, đang chuẩn bị chào tạm biệt Cảnh Liêm Uy, mắt cá chân lại truyền đến cơn đau, cô không kiềm chế nổi khẽ kêu lên, rụt rè nhìn Cảnh Liêm Uy, cũng có chút chán nản với thể trạng yếu đuối của mình.

Cô bị bệnh tim từ bé, vì chuyện này mà cả nhà họ Mộc có thể nói là vô cùng vất vả muốn đổi cho cô một trái tim khác, nhưng cứ tìm kiếm mãi hai mươi lăm năm, cũng không có thu hoạch gì, không dễ gì mới tìm được một người đồng ý hiến tim ơhù hợp nhưng cuối cùng gia đình kia lại hối hận, mãi cho đến bây giờ, Mộc Yên Nhiên vẫn mang theo cơ thể yếu đuối này sống đến hiện tại…

Hốc mắt cô đỏ lên, cắn chặt môi, Mộc Yên Nhiên cảm thấy trái tim trở nên đau đớn thì bắt đầu điều chỉnh hơi thở, mọi thứ vừa trở nên ổn định thì cô lại thấy Cảnh Liêm Uy ngồi xổm xuống trước mặt, khẽ nói: “Lên đi, anh cõng em trở về.”

Lời nói rất lạnh nhạt, không kèm theo bất cứ tình cảm nào, nhưng Mộc Yên Nhiên nghe vào lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

Khẽ đặt bàn tay nhỏ lên vai anh, Cảnh Liêm Uy cõng cô trên lưng đi trong cổ trấn ở phương Nam, khung cảnh này lập tức trở thành một bức phong cảnh đẹp…

Mộc Yên Nhiên nhìn thấy ánh đèn flash ở một bên, gần như là theo bản năng, cô đưa tay ra khẽ chạm vào gương mặt Cảnh Liêm Uy, bước chân của hai người kia dừng lại, Cảnh Liêm Uy hơi ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

Mộc Yên Nhiên ở trên lưng anh cười vô cùng ngọt ngào nói: “Trên mặt anh dính thứ gì đó, bây giờ thì hết rồi.”

Cảnh Liêm Uy cũng không để ý đến, cõng cô ra khỏi trấn.

Mộc Yên nhìn cảnh hoàng hôn đẹp đẽ ở cổ trấn, rồi nhìn xuống bóng hai người ở dưới đất, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Cảnh Liêm Uy, em trở về rồi, lần này em sẽ không chạy trốn nữa, anh còn nhớ em không?

Ân Thiên Thiên, không nhận ra tôi sao? Vậy thì món quà gặp mặt này, cô cứ nhận trước đi!

Sáng sớm ngày hôm sau, Ân Thiên Thiên tỉnh dậy chuẩn bị đến sân bay đón người, lúc uống sữa bò mở ipad ra để xem tin tức, lông mày cô khẽ nhướn lên, uống xong cốc sữa thì cầm túi lên quay người rời đi, bỏ mặc chiếc ipad đang cô đơn nằm trên bàn ăn, không ai để ý đến…

Trong phòng chờ của sân bay, so với những người khác, Ân Thiên Thiên vô cùng nổi bật.

Bên cạnh có Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong thì không nói, xung quanh còn liên tục có vài nhà báo đi qua, không ít người nhìn về phía cô với ánh mắt hoài nghi, đoán xem cô là tiểu thư của nhà nào?

Lúc giọng phát thanh ấm áp cất lên ở sảnh sân bay, mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn ra cửa.

Lối ra dành cho VIP không có nhiều người, đều là những người mà Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong quen biết, Ân Thiên Thiên cười gật đầu xem như chào hỏi, có vài người tay đang cầm tờ báo cũng chốc chốc lại nhìn về phía cô, hiển nhiên là họ vô cùng tò mò.

Thừa Phó Lân đứng phía sau Ân Thiên Thiên khẽ sờ mũi.

Dáng vẻ này của mợ chủ, rốt cuộc là đã đọc tin tức hay chưa đây?

Rất nhanh, người nhà họ Cảnh đi ra, một đoàn người đông nghịt, vẻ mặt thoải mái, Cảnh Thiên Ngọc cười tươi như hoa đang nói gì đó với Cảnh Liêm Bình, Cảnh Liêm Uy đang đứng phía sau bà cụ Cảnh, khẽ nhíu mày, dường như đang phiền não chuyện gì đó.

“Thiên Thiên?” Cảnh Thiên Ngọc nhìn thấy Ân Thiên Thiên đầu tiên, kinh ngạc hô lên một tiếng rồi quay đầu nhìn em trai mình.

Ai biết được Cảnh Liêm Uy nhanh nhẹn, bước lên trước bà cụ Cảnh đi đến bên cạnh Ân Thiên Thiên, anh chỉ bước vài bước là đã đến được chỗ cô, khẽ nói: “Sao em lại đến đây?”

Ân Thiên Thiên không nói gì, chỉ khẽ cười một cách bẽn lẽn.

Mấy ngày mà Cảnh Liêm Uy không ở cạnh, cô còn tưởng rằng tình cảm giữa hai người sẽ lạnh nhạt dần đi, nhưng người đàn ông này ngày nào cũng dành thời gian rảnh gọi điện thoại cho cô, có những lúc chỉ nói một câu, có những lúc đến cả khi cô đi ngủ rồi cũng không chịu cúp máy… Sự chia cắt ngắn ngủi lại khiến cho tình cảm của hai người họ trở nên sâu đậm hơn.

Cái mà gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, chắc là như vậy.

Nhìn vẻ ngại ngùng trên gương mặt cô, nụ cười của Cảnh Liêm Uy càng tươi tắn hơn.

Bước lên phía trước một bước, anh đưa tay ra ôm cô, đặt một nụ hôn trên trán củ cô.

Tuấn nam, mỹ nữ, tình cảm sâu đậm, không hổ là…

Cảnh Thiên Ngọc đứng ở một bên khoa trương rùng mình, dáng vẻ không thể chịu nổi nữa, nhưng lại thật lòng vui mừng cho hai người họ.