Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Yêu Tôi!

Chương 44




Năm mới đến, ba mẹ của Vỹ Khang cũng về nhà.

Gia đình Giai Tuệ cũng rộn ràng chuẩn bị về quê ngoại đón tết.

" Ba ngày nữa chúng ta mới gặp nhau đó."

Trước khi cô đi về quê ngoại thì Vỹ Khang đã qua giúp cô chuẩn bị đồ.

" Ba ngày nhanh thôi. "_ Vỹ Khang cười nhạt giúp cô xếp quần áo vào vali.

Này, cậu sẽ không nhớ tớ sao? "_ Giai Tuệ nằm sấp trên giường chóng cằm nhìn anh.

" Sẽ không. "_ Vỹ Khang không nhịn được mà đưa tay lên sờ má của cô.

" Vậy thì tớ cũng sẽ không nhớ cậu. "_ Giai Tuệ bĩu môi không thèm nhìn anh nữa.

Thiệu Vỹ Khang bật cười, giúp cô xếp nốt số quần áo còn lại rồi đứng dậy ngồi lên giường.

Sao vậy? "_ Vỹ Khang

" Không có gì. "

Giai Tuệ xoay người hướng mặt vào trong tưởng, tay thì cứ lướt điện thoại không ngừng. Cũng chẳng biết là đang lướt cái gì nữa.

Vậy mà khoảng 2 phút sau vẫn không hề có động tĩnh gì, Giai Tuệ nghi ngờ định nhìn thử thì anh lại ôm lấy eo cô kéo cô ngồi lên trên đùi của mình.

" Đừng giận nữa... "– Giọng điệu của anh vô cùng nhỏ, nếu không phải anh nói ở bên tai cô thì có thể cô sẽ chẳng thể nghe được.

" Ai mà thèm giận chứ. "_ Cô khẽ rùng mình một cái.

Giai Tuệ. "

"Gì?"

" Đến nơi là phải gọi cho tớ, lúc nào nhắn tin cũng phải trả lời nghe đẩy. Nếu bận thì cứ nói trước một tiếng là được. "– Vỹ Khang

"... ừm..."

Chị, xong chưa? "_ Gia Lương gõ của phòng cô.

" Xong rồi. "_ Giai Tuệ

" Vậy em xuống nhà trước đấy nhé." - Gia Lương

"Ừ."

" Xa 3 ngày lận đó, hôn một cái đi. "_ Giai Tuệ chu môi nhìn anh.



Thiệu Vỹ Khang cúi xuống đáp lại cô, hai người hôn nhau đến khi cô không còn hơi sức nữa anh mới chịu buông ra.

Nhìn cô gái nhỏ với gương mặt đỏ bừng đang thở hổn hển trong lòng mình mà Thiệu Vỹ Khang nhịn không được muốn mang cô về làm của riêng mà thôi.

Anh giúp cô kéo quần áo lại ngay ngắn rồi mới đi xuống nhà.

Ở dưới sân ba mẹ của Giai Tuệ và ba mẹ của Vỹ Khang đang nói chuyện với nhau. Họ là một nhóm bạn rất thân thiết với nhau từ khi còn đi học đến tận bây giờ.

" Hai đứa dạo này rất thân thiết nhỉ? "_ Mẹ của Vỹ Khang lên tiếng khi nhìn thấy Vỹ Khang giúp cô kéo vali.

" Đúng rồi đẩy. Không còn nghe cãi nhau nữa. " Mẹ của Giai Tuệ.

" Haha vậy là chúng ta không cần quá lo lắng về chuyện kia nữa rồi. "

" Chuyện gì vậy ạ? " Giai Tuệ nhìn mẹ của Vỹ Khang.

" Con còn nhỏ, không cần biết đâu."

"..."

Vương Minh Viễn từ sớm đã phải trở về nhà rồi vì ba anh đã cho người đến nhà của Du Nhưỡng Nhưỡng để đón anh về.

Về nhà anh cũng không nói chuyện với ai ngoài em trai cả. Năm mới cũng diễn ra với anh một cách nhạt nhẽo vì bạn bè đều cùng gia đình ăn tết nên chẳng ai đi chơi với anh cả.

" Thật không ngờ ba mẹ cậu là bạn ba mẹ của tớ đấy."_ Minh Viễn nhếch môi cười khẩy khi nhìn thấy sự xuất hiện của Vỹ Khang ở trong nhà của mình.

Tiệc hôm nay là để họp mặt bạn bè của ba mẹ Minh Viễn, đều là quen trên thương trường mà thôi. Năm nào cũng được tổ chức vậy mà năm nay Minh Viễn mới nhìn thấy Vỹ Khang.

" Bất ngờ à? Tớ thì không. "

Sở dĩ anh xuất hiện ở đây là vì anh cũng đã trưởng thành rồi. Nếu thật sự sau này không có gì thay đổi thì anh sẽ kế thừa cái ghế của cha mình chứ không làm giảng viên nữa.

" Lạnh lùng quá đấy. "

" Minh Viễn ơi "_ Giọng nói ngọt ngào của Dĩnh Hòa vang lên ở phía sau.

" Ừ. Cậu vừa tới à? "_ Minh Viễn quay lại nhìn cô.

Lương Dĩnh Hòa lúc nào cũng xinh đẹp, dịu dàng cả.

"Ùm, chào cậu. " Cô cũng lịch sự gật đầu với Vỹ Khang.

" Chúng ta qua kia ngồi đi được không? _ Dĩnh Hòa

Cậu qua trước đi, bọn tớ nói chuyện xòn sẽ qua."_ Minh Viễn

" Được! "

" Mệt thật đấy! Ngày mai đi chơi không? Giai Tuệ về chưa? _ Minh Viễn



" Giai Tuệ vừa về tối hôm qua. "

Khi cô về đã là hơn 10 giờ khuya, tới nơi liền leo lên giường ẩm ngủ đến tận trưa ngày hôm sau vẫn không muốn dậy.

" :

" Tuyệt, để hỏi Nhưỡng Nhưỡng rồi mai chúng ta đi chơi. "_ Minh Viễn sắp hóa thành người tối cổ rồi vì cứ phải ở trong nhà suốt đây, đã thế nói chuyện với ai cũng không thấy hợp cả.

Vỹ Khang chỉ cười nhạt chứ không nói gì thêm.

" Hai đứa quen biết nhau sao? "_ Mẹ của Minh Viễn lên tiếng khi cả hai cùng ngồi cạnh nhau.

" Cũng được tính là bạn thân nhỉ? "_ Minh Viễn liếc nhìn Vỹ Khang.

" Chưa biết, còn đang ở vòng sơ tuyển. "_ Vỹ Khang chẳng thèm nhìn cậu.

Minh Viễn nghe thấy mà giật giật khóe môi, hài hước quá mức cho phép rồi đấy.

" Haha tiểu Khang mà đùa như thế là thân thật rồi. "_ Mẹ của Vỹ Khang bật cười lên tiếng.

" Như vậy thì tốt quá rồi. "_ Mẹ Minh Viễn.

Tôi còn sợ nó chỉ biết giao lưu với bạn bè xấu, nếu được làm bạn với Vỹ Khang thì chính là vinh hạnh của nó rồi. "_ Ba Minh Viễn chậm rãi lên tiếng giống hệt như nói một triết lý sống nào đó.

" Anh nói hơi quá lời rồi, đứa nào cũng có cái giỏi riêng của mình. Tôi thấy tiền đồ của Minh Viễn rất sáng lạng đó. "_ Ba của Vỹ Khang cười nhẹ.

" Bác nói đúng đấy ạ, cháu chưa gặp được ai sáng suốt như bác cả. Như vầy đi, cháu kính bác một ly nhé? "_ Minh Viễn nhếch môi đứng dậy nâng ly rượu lên.

" Minh Viễn, không được vô lễ như vậy! "_ Ba vua Minh Viễn cau mày vô cùng không vui.

" Tuổi trẻ nghịch ngợm một chút mới vui chứ? Được! Bác cũng kính

cháu một ly, chúc cháu sau này rực rỡ vững bước trên con đường mình chọn nhé! "

"Dạ!"

Ba của Vỹ Khang cũng đứng dậy cụng ly và uống cạn ly rượu đó như là một sự tôn trọng dành cho Minh Viễn, tạo ra một cảm giác gần gủi vô cùng.

Minh Viễn rất thích như vậy. Và anh ước rằng ba anh có thể cư xử được một nữa ba của Vỹ Khang thì tốt biết mấy.

" Đừng có mà thèm khát ba tớ như vậy. "_ Vỹ Khang liếc nhìn Minh Viễn đang dùng cặp mắt ngưỡng mộ nhìn ba của mình mà khinh bỉ.

Ba của Thiệu Vỹ Khang rất tốt, cả mẹ cũng không có điểm nào để chê cả. Tuy nhiên, công việc của họ lại quá là bận rộn đi, nên mới thường xuyên để anh ở nhà một mình như vậy.

'Ba cậu tuyệt vời thật đó! "_ Minh Viễn không khỏi cảm thán.

Ông ấy sang trọng, thanh lịch từ lời nói đến hành động.