Buổi tối vì suy nghĩ về chuyện của Ngữ Hương mà Giai Tuệ đã không ngủ được.
Đồng hồ bây giờ đã là 1 giờ sáng.
Cô có một suy nghĩ...
Giai Tuệ
Cậu ngủ chưa?
Cô nhắn tin cho Vỹ Khang vì cô muốn biết người giết chồng của Ngữ Hương có phải là anh không.
Vì cô không tin được là anh ta lại chết đuối ở nơi như vậy.
Anh ta chẳng có gì để mà đi tự sát cả.
Vỹ Khang
Chưa
Sao vậy?
Không ngủ được à?
Giai Tuệ
Ừ
Lúc nãy tớ gặp Ngữ Hương và biết được chồng của chị ấy đã chết...
Có phải là cậu làm không?
Thiệu Vỹ Khang đọc tin nhắn của cô, có chút không biết phải trả lời thế nào.
Vỹ Khang
Tớ không tự ra tay.
Là người khác làm.
Anh không hề phủ nhận điều này. Thiệu Vỹ Khang chính là người có làm thì chắc chắn sẽ nhận.
Giai Tuệ
Sao cậu không bàn với tớ?
Giai Tuệ
Thôi bỏ đi.
Vậy còn anh trai của Ngữ Hương thì sao?
Cậu định sẽ giải quyết anh ta thế nào?
Vỹ Khang
Anh ta đang nợ tiền rất nhiều người.
Sớm muộn gì thì cũng sẽ bị họ giết, không cần đến lượt chúng ta giải quyết.
Giai Tuệ
Nhưng anh ta không có việc làm, luôn sống dựa vào em gái.
Hôm nay gặp cô ấy, tớ thấy trên người cô ấy chỉ toàn là thương tích mà thôi.
Chưa đợi đến khi anh ta chết thì Ngữ Hương sẽ bị bốc lột mà chết đó.
Vỹ Khang
Được rồi
Để tớ giải quyết
Cậu ngủ đi
Không cần phải lo lắng về việc này
Giai Tuệ
Đừng giết người nữa... Được không?
Tìm cách tổng anh ta vào trong tù.
Sau đó để những người trong tù dạy dỗ anh ta.
Anh đọc tin nhắn.
Giết người còn dễ, tổng vào tù còn dễ dàng hơn rất nhiều.
Ngay trong đêm anh đã gọi điện cho một người chú của mình làm bên đội phòng chống tệ nạn xã hội.
Ngữ Lâm cuối cùng cũng bị bắt khi đang ở sòng bài la hét và cảnh sát còn đo được là anh ta đã dương tính với ma túy.
Anh ta chẳng giàu có gì nhưng lại như một công tử bột, việc gì cũng chẳng biết làm nên thường xuyên bị các bạn tù đánh đập. Có thể nói cuộc sống trong tù của anh ta chẳng khác gì địa ngục cả.
Tròn 1 tháng Ngữ Hương đến tìm cô, cả hai ngồi trong một tiệm cafe nhỏ.
" Cái này...? "_ Giai Tuệ nhìn số tiền ở trên bàn rồi nhìn Ngữ Hương.
" Số tiền này tôi trả cho cô. Thật sự rất cảm ơn cô, từ trước đến nay cô là người đối xử với tôi tốt nhất. "
Trong suốt một tháng qua Giai Tuệ thường xuyên đến tìm gặp để giúp đỡ cô, thậm chí còn đưa thêm tiền cho những nơi cô làm để trả lương nhiều hơn cho cô nữa.
" Không cần đâu, cô cứ giữ lấy mà dùng. "_ Giai Tuệ xua tay từ chối.
" Giai Tuệ, cô thật sự là một người rất tốt, cô giúp đỡ tôi như thể chúng ta từng quen biết nhau vậy... Nhưng tôi lại không muốn mắc nợ ai cả, nếu cô không nhận thì thôi sống không yên lòng một chút nào. " Ngữ Hương cười nhẹ.
Vì căn bệnh ấy mà cô ấy ngày càng gầy gò, yếu ớt hơn. Trông thật đáng thương làm sao.
" Tôi... Nếu cô cần tôi giúp gì thì cứ việc nói nhé? "– Giai Tuệ nắm tay cô ấy, dùng hơi ấm từ bàn tay mình để sưỡi ấm bàn tay lạnh buốt, gầy gò kia.
" Được. "– Ngữ Hương mỉm cười rất tươi.
Lần này trong đôi mắt trong veo của cô gái ấy, Giai Tuệ cảm nhận được sự tự do tự tại đáng có của một con người, đã không còn nổi buồn và sự tuyệt vọng bao vây lấy cô ấy nữa.
Hai người tạm biệt nhau ở góc đường.
Ngữ Hương đến đây là để gặp mặt cô lần cuối và bảo rằng cô ấy sẽ chuyển đến một nơi rất xa.
Giai Tuệ có hỏi cô sẽ đi đâu nhưng cô ấy không hề nói ra, chỉ bảo nơi đó sẽ là một nơi rất tuyệt, rất yên bình và cô ấy sẽ bắt đầu lại ở nơi đó.
Ngày 12 tháng 12 năm 2025, một cô gái trẻ có tên là Ngữ Hương đã qua đời tại nhà riêng của mình. Lý do mất: Uống thuốc tự tử.
Trước khi chết cô gái xinh đẹp ấy đã quyên góp toàn bộ tài sản của mình cho trại trẻ mồ côi.
Khi đọc được bài báo này Giai Tuệ đã khóc rất nhiều, ngày 12 chỉ sau hai ngày mà cô và cô ấy đã gặp nhau.
Vậy nơi mà cô ấy muốn đến là kiếp sau ư?
Sao cô ấy lại chọn buông bỏ một cách dễ dàng như vậy chứ?
Nhưng có lẽ đây là cách giải thoát nhẹ nhàng nhất đối với cô ấy.
Nghiên Giai Tuệ đáng lẽ phải nhận ra ngay từ đầu, ánh mắt vô lo tự tại ngày hôm ấy của Ngữ Hương giống hệt như cái ngày mà hai người lần đầu gặp được nhau vậy.
Dù ra đi bằng cách nào thì đó cũng như là một sự giải thoát đối với Ngữ Hương vậy.
Cô gái này không mong sang giàu, thứ mà cô ấy luôn mong muốn có được chính là tình yêu thương đến từ mọi người xung quanh. Một thứ tưởng chừng như dễ dàng có được ấy lại vô cùng xa xỉ đối với cô gái này như vậy...
Liệu Ngữ Hương có biết không? Ngày cô ấy mất có rất nhiều đồng nghiệp cũ đến viếng thăm cô ấy, còn có cả người quản lý từng mắng chửi cô cũng đến để cắm một nén nhang.
Lần này cô không chôn cất ở khu nghĩa trang nữa mà tro cốt của cô được gửi lại chùa. Ngay hôm đó Giai Tuệ đã đứng trước bài vị của cô.
" Ngữ Hương, tôi đến thăm cô này. "
" Tệ thật đó. Cô đi mà chẳng nói với tôi một câu nào là sao? "
" Tôi ngốc quá đi, chẳng hiểu được ngụ ý trong lời của cô là gì cả. "
Haiz, thôi vậy. "
" Chúc cô sống một kiếp khác thật bình yên, được mọi người yêu quý nhé!"
" Tôi rất vui vì đã quen biết cô. "
" Tạm biệt! "
Đến đây Giai Tuệ vẫn không nhịn được mà nước mắt lăn dài.
Vì đáng thương cho số phận của một cô gái tốt và hiểu chuyện như Ngữ Hương.
Vì cô ấy xứng đáng nhận được nhiều hơn như thế.
Vì ông trời quá là bất công đối với cô ấy.
Vì đến hai lần mất đi... cô ấy cũng không cảm nhận được một tình yêu thương nào dành cho cô ấy cả.
Có lẽ sự tốt bụng của Giai Tuệ chính là thứ ấm áp nhất mà cô ấy
nhận được rồi....