Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Yêu Tôi!

Chương 45




" Sau kì thi tháng lần này thì trường chúng ta sẽ tổ chức đi leo núi và cắm trại 3 ngày 2 đêm. Nên các em cố gắng để đặt được kết quả thật tốt rồi đi chơi cho vui vẻ nhé! "

" Vâng ạ!! "

" Giai Tuệ, ngày mai rảnh không? Chúng ta đi mua đồ để đi chơi. " Nhưỡng Nhưỡng hào hứng chạy đến lớp tìm cô.

" Còn 2 tuần nữa lận mà. "_ Giai Tuệ

" Thì chúng ta chuẩn bị trước, à quên mất... học sinh giỏi các cậu còn phải học bài nữa mà. "_ Nhưỡng Nhưỡng nhìn không khí "ra chơi" của lớp chất lượng cao mà không biết nói gì hơn.

Ra chơi mà người ta cũng học bài nữa.

" Nói vậy là cậu không học à? "_ Minh Viễn nằm ở phía sau ngóc đầu dậy hỏi.

" Hỏi thừa! Tôi không có hứng thú. "– Nhưỡng Nhưỡng không thích học và cô đã mất gốc từ lâu rồi. Nếu bây giờ mà chịu học thì cũng rất khó khăn.

" Hay cậu rằng học rồi vào chung lớp với bọn tớ đi? "_ Giai Tuệ

" Không bị đội xổ là vui lắm rồi ở đó mà mơ mộng trèo dô lớp chất lượng cao. "_ Nhưỡng Nhưỡng tự biết thân biết phận của mình.

" Cậu sẽ làm được mà. "_ Giai Tuệ

" Thôi... "

" Nhưỡng Nhưỡng, cậu có bạn trai chưa? "

Đột nhiên có một giọng nói cắt ngang lời của cô, mọi người đều ngơ ngác quay sang nhìn, là bạn học Nhất Quán Lâm. Ngoại hình tương đối tốt, cũng rất ga lăng với bạn bè.

" Hả? "_ Nhưỡng Nhưỡng giật mình hỏi lại.

Vỹ Khang liếc nhìn Vương Minh Viễn, còn anh thì đang chóng cằm hết nhìn Nhưỡng Nhưỡng rồi lại đến nhìn Nhất Quán Lâm.

" Tớ muốn biết cậu có người yêu chưa. "_ Nhất Quán Lâm cười dịu dàng lập lại lời nói của mình.

" Vẫn... vẫn chưa!"

Đừng hỏi cô tại sao lại nói lắp như vậy vì với tính cách của cô rất ít bạn học nam cùng tuổi nào dám để ý đến. Hơn nữa, còn thẳng thắng hỏi như vậy thì làm sao mà người ta chịu được kia chứ.

" Vậy tớ có thể xin Wechat của cậu được không? "



"À..."

Nhưỡng Nhưỡng chậm rì rì mở mã lên cho cậu ấy quét.

" Tớ sẽ nhắn tin, cậu nhớ trả lời nhé. Bây giờ tớ phải đi đá banh rồi, tạm biệt cậu. "_ Nhất Quán Lâm nói xong liền rời đi.

" Nhưỡng Nhưỡng... mặt cậu đỏ bừng rồi kìa. "– Giai Tuệ nhìn bạn mình mà phì cười, lại còn ngây ngốc ra đấy nữa.

" Làm, làm gì có chứ. Tớ về lớp đây. "_ Nhưỡng Nhưỡng ôm mặt chạy biến đi mất. Đây cũng là lần đầu mọi người thấy được mặt dễ thương này của cô.

" Cậu ta bị gì vậy? "_ Minh Viễn lại nhìn Du Nhưỡng Nhưỡng bằng nữa con mắt.

" Không biết. Chắc là biết yêu rồi đấy. "_ Giai Tuệ cười tủm tỉm quan sát nét mặt của Minh Viễn.

Anh ta lại như nghe phải chuyện cười gì đó, cười đến cả cái lưỡi cũng thè ra ngoài hệt như con yêu quái vậy.

Thiệu Vỹ Khang và Nghiên Giai Tuệ nhìn thấy mà khóe môi giật giật.

Buồn cười lắm à?

" Bà chắn đó mà cũng biết yêu sao? Haha cười chết tớ rồi. "

" Cậu ta ổn không vậy? "_ Giai Tuệ hỏi nhỏ Vỹ Khang.

" Chắc là không..."

Thiệu Vỹ Khang cũng cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ vì vậy mà hai người mãi mới đến với nhau à?

Bọn họ đều tạm gác chuyện này sang một bên và bắt đầu tập trung vào học tập. Lại không ngờ Nhất Quán Lâm rất thường xuyên đến lớp tìm Nhưỡng Nhưỡng những khi mà cô ấy không đến lớp chất lượng cao bọn họ.

Dù như thế như vị trí đứng thứ 5 trong lớp của Nhất Quán Lâm vẫn không hề thay đổi.

" Xem ra cậu ấy là thật lòng thích cậu đó. "_ Giai Tuệ nhìn Nhất Quán Lâm luôn đi theo bên cạnh xách đồ phụ cô khi mà họ đang xếp hàng điểm danh lên xe.

" Không biết... Nhưng cậu ấy thật sự rất chu đáo."

Du Nhưỡng Nhưỡng không thể phủ nhận điều này được. Nhất Quán Lâm luôn đợi cô sau giờ học để đưa cô đi ăn nhưng cô vẫn không thấy được thoải mái cho lắm.

" Ai chu đáo? "_ Minh Viễn không biết từ đâu xuất hiện lại còn rất tự nhiên mà khoác cổ của hai người.

" Sao đến trễ vậy? "_ Giai Tuệ nhìn cậu.



" Nói chuyện bình thường không được à? "_ Vỹ Khang xách cổ anh ra khỏi người hai cô như xách cổ gà vậy.

" Hehe ngủ quên thôi, còn tưởng trễ giờ lên xe rồi ấy. "– Minh Viễn cười khờ trả lời.

" Xe số 2, tập trung điểm danh nào. "_ Giáo viên chủ nhiệm của xe 2 nói vào loa.

" Nhưỡng Nhưỡng, chúng ta ngồi chung với nhau nhé? "_ Nhất Quán Lâm nhìn cô.

"Tớ...

" Cậu ấy ngồi với cậu thì ai ngồi với tớ? "_ Minh Viễn chặn ngang lời nói của hai người.

Không phải chứ? Nghiên Giai Tuệ đã ngồi cạnh Vỹ Khang rồi, cậu đâu có thể nào làm kì đà cản mũi được chứ?

Xe này cũng không có mấy đứa đàn em, nhắc mà tức. Đàn em gì mà bỏ đại ca mình một mình hoài vậy không biết nữa.

Nói chung là cậu không thích ngồi gần người lạ!

" Nhưng tớ muốn ngồi với Nhưỡng Nhưỡng. "_ Quán Lâm có vẻ hơi khó chịu vì bị tranh giành.

" Mắc gì? Bộ thích Nhưỡng Nhưỡng hay gì mà đòi ngồi chung? " Minh Viễn cãi lại ngay.

" Tất nhiên! Chẳng phải cậu cũng muốn ngồi chung với Nhưỡng Nhưỡng sao? Cậu cũng thích cậu ấy à? "_ Nhất Quán Lâm cũng

không vừa gì mà cãi lại luôn.

" Vớ vẫn! Du Nhưỡng Nhưỡng là bạn thân của ông đây đấy. " Minh Viễn

" Bạn thân thôi thì mắc gì mà đòi ngồi gần. "_ Nhất Quán Lâm

" Chứ cậu là cái thá gì mà đòi ngồi gần? "_ Vương Minh Viễn

" Tôi theo đuổi cậu ấy nên ngồi gần không được à? "_ Nhất Quán Lâm

" Nói cứ như cậu ấy cũng thích cậu vậy đó. "_ Vương Minh Viễn

" Thì sao? Tôi sẽ làm cậu ấy thích tôi. "_ Nhất Quán Lâm

" Làm được đi rồi nói! "_ Vương Minh Viễn