Nội dung bên trong không có màu mè như Quế Anh nghĩ. Còn chữ viết tay của Phát thì tương đối đẹp so với nét chó ngoạm mèo cào của người yêu cô.
"Xin lỗi vì chuyện tao từng làm trong quá khứ. Khi đó tao còn chưa hiểu chuyện, mới chỉ đang tuổi ăn tuổi lớn nên hơi thích thể hiện, suy nghĩ không thấu đáo. Tao biết mày sẽ khó mà tha thứ cho tao nhưng mà tao hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng tụi mình nhắc về chuyện này. Còn chuyện tao thích mày thì không phải là do tao có ham muốn chinh phục, chỉ đơn giản là tao thấy thích mà thôi. Từ nay về sau tao sẽ không theo đuổi mày nữa, bởi vì mày đã có bạn trai nên tao sẽ không làm phiền đến hai đứa bây. Nhưng mà, tao mong tụi mình có thể làm bạn."
Ở dòng cuối cùng phát còn viết thêm một câu, mấy chữ "tao thật sự đã thích mày" như một mũi tên đâm xuyên qua lồng ngực của Quế Anh. Cô ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh, trong mắt là sự cảm thông.
Người con trai ấy cúi đầu chăm chú ghi chép, giả vờ giả vịt, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô nên động tác không được tự nhiên lắm. Cô muốn nói cho Phát biết rằng thật ra từ đầu đến cuối Tú không hề hận cậu ta. Tối nay trở về cô phải gửi tin nhắn này cho Tú xem. Thay mặt Tú, Quế Anh nói:
"Coi như tao đã tha thứ cho mày rồi đi."
"Thật à?"
"Ừ."
Quế Anh cũng không thể ghét Phát mãi được, người ta có ý tốt thay đổi, cô tiếp tục làm mình làm mẩy còn chẳng bằng bỏ qua cho nhẹ lòng.
Cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện quá khứ, ngày hôm ấy tâm trạng của Phát cứ phơi phới, người khác không biết còn tưởng rằng cậu ta đã trúng số độc đắc. Đi tới đâu cậu ta cũng nhe răng cười rồi còn chịu khó giúp đỡ các bạn học lau bảng, dọn rác, quét lớp...
Hoàng thấy vậy rất muốn hỏi nội dung của bức thư kia nhưng ngại ở trên lớp, sợ bị người ta nghe lén nên cậu nhịn. Tan học, cậu mới mon men lại gần bạn gái, nghiêng đầu nhìn cô, chờ không nổi nữa:
"Phát gửi gì cho mày vậy?"
"Không có gì đâu." Quế Anh bật cười trước vẻ mặt nhiều chuyện của cậu.
"Sao lại không có gì?"
Hoàng cảm thấy cô đang cố tình giấu giếm:
"Có chuyện vui thì nên kể cho bạn bè, à nhầm, kể cho bạn trai nghe chứ? Người yêu ơi, tao không có cái đặc quyền đó luôn hay sao?"
Đôi mắt thiếu niên long lanh như một chú cún con, một tay bám lấy áo của Quế Anh một tay khác nâng khuôn mặt đẹp trai của mình lên:
"Coi như nể tình tao đẹp trai mày nói cho tao biết đi."
Quế Anh nhớ rằng bình thường Hoàng không hề tự nhận đẹp trai bao giờ, hôm nay tự nhiên chập mạch mà tự luyến vậy nè? Cô nghĩ đến những lời của Phát rồi lắc đầu:
"Thật sự là không có gì, Phát chỉ xin lỗi rồi nói muốn làm bạn với tao thôi."
"Không được!" Hoàng phản ứng lại ngay tức khắc: "Nghĩ gì mà muốn làm bạn nữa?"
Phát là một tên badboy có thể nuốt trọn cô bất kỳ lúc nào. Trong cuộc sống có rất nhiều kẻ xấu như vậy, giả vờ làm thân với mình trước rồi mới tìm cơ hội giở trò. Hoàng lo sợ nhất là có một ngày, bạn gái của cậu cảm thấy chán cậu và quay về thích cái thằng kia.
"Không cái gì? Làm bạn thôi mà!" Quế Anh biết thừa người ta đang ghen còn trêu.
Hoàng trợn mắt, đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng còn chưa làm, cậu nói:
"Tối nay ra ngoài đi chơi với tao nhé?"
"Đi đâu?" Quế Anh hỏi.
"Bí mật." Hoàng tỏ vẻ thần bí rồi cười hì hì.
Quế Anh nghĩ là cậu ta muốn dẫn cô đi hẹn hò nên cũng không đào sâu về chuyện này lắm. Như thường lệ, bọn họ đi ngang qua chợ chiều rộn rã tiếng rao hàng, Hoàng ghé vào tiệm bánh bao mua ba cái bánh bao chiên rồi đưa cho bạn gái:
"Dạo này mày gầy quá, có phải là mệt mỏi lắm không? Hãy nhận lấy nguồn năng lượng hắc ám này. Nó không chỉ ngon mà còn mập nữa!"
“Chắc tao đấm mày quá!”
Quế Anh không tin nổi bạn trai cô lại đang định vỗ béo cô, sau bao ngày cất công giảm cân mới được như hôm nay mà nó nỡ lòng nào cố gắng cho cô ăn càng nhiều càng tốt, đúng thật độc ác. Trong lòng nghĩ vậy, tay vẫn cầm bánh bao chiên nhét vào mồm, vừa đi vừa ăn và hưởng thụ cảm giác được người yêu thương.
Tối đến, Quế Anh mặc váy dài để che đi cặp giò heo của mình, một chiếc váy cạp cao màu đen tuyệt đẹp dùng để cho cái bụng mỡ, cùng với áo ôm và một cái áo khoác mỏng. Chỗ nào có thịt đều bị cô dụng ý che đi sạch, trông vô cùng xinh xắn đáng yêu.
Hoàng cũng không dặn dò gì, nhưng thấy bạn gái chịu khó ăn diện vì mình, cậu cười không khép được miệng.
Phải đến khi Hoàng vác xe chở Quế Anh đến tận quán thịt nướng, cô mới nhận ra hôm nay cậu đưa cô đi dự sinh nhật một người bạn! Oh shit, cái quỷ gì đây? Cô chưa chuẩn bị tinh thần kia mà!
Hoàng cởi mũ bảo hiểm cho cô khi cô đang ngơ ngác, cậu vỗ nhẹ lên lưng cô:
“Tụi nó đều đưa bạn gái đến, tao tất nhiên cũng phải như vậy. Mày ngại à?”
“Không ngại, nhưng mày nên nói tao biết sớm, biết vậy tao mặc đồ lồng lộn hơn nữa.” Quế Anh bĩu môi không sợ.
“Vầy còn chưa đủ lồng lộn?”
Suy nghĩ của con gái khó hiểu thật, đối với Hoàng thì cái style dịu dàng nữ tính đi kèm váy ngày hôm nay đã đủ xinh đẹp lộng lẫy rồi, không rõ đến lúc cô chịu khó ăn diện thêm nữa thì sẽ biến thành cái dạng gì.
Mọi người đang ngồi trò chuyện và chụp ảnh cùng nhau thì trông thấy Hoàng đi cùng một người con gái tiến vào, ai nấy đều che miệng rồi lên tiếng trêu:
“Ủa Hoàng? Bạn gái hả?”
“Ôi cha quen khi nào đó?”
Mấy cô gái trước mắt đều xa lạ, Quế Anh nghĩ chắc là bạn cũ của Hoàng nên cười chào hỏi từng người một. Bởi vì đang ở trước mặt người khác nên họ rất lịch sự, không biết trong lòng có nghĩ khác không thôi.
Quế Anh quan sát từng ánh mắt của họ, thấy có sự thân thiết, cũng có sự cười chê. Khả năng nhìn người của cô không đùa được đâu, một cái bĩu môi rất nhỏ trên mặt họ đều bị cô bắt được.
Sau một lát tay bắt mặt mừng, Hoàng kéo ghế ra rồi nói với cô:
“Ngồi đi.”
Lúc ấy, Hoàng cũng ngồi xuống bên cạnh Quế Anh, bởi vì cậu trước kia cũng thuộc diện đẹp trai nên nhiều cô thích, mỗi tội miệng mồm khá độc, thường trêu họ nên họ không dám tỏ tình. Nghĩ đến bản thân trước kia bị Hoàng phũ phàng, giờ lại thấy cậu có bạn gái còn dịu dàng, tinh tế, đám con gái tị nạnh:
“Ôi là trời, ngày xưa muốn nhờ làm giúp cái này cái kia thôi cũng đã vặn ngược tụi tôi là không biết tự làm à, giờ có bạn gái còn bày đặt kéo ghế lịch thiệp nữa chứ?”
Hoàng là cái kiểu người thẳng thắn, ai cà khịa cậu thì phải ăn đủ. Cậu cười vui vẻ, nói:
“Mỗi việc lau bảng, quét lớp, dọn rác cũng nhờ tao, bây không có tay hay sao? Nếu mà tao thích một người thì không cần người đó nói, tao tự làm cho luôn.”
Ý Hoàng rất rõ ràng, không phải bạn gái tao mà cái gì cũng nhờ mà làm quái gì! Mấy cô bạn cứng đờ rồi nhe răng cười, đá sang chuyện khác, tiếng nói cười rôm rả khắp nơi.
Hôm đó, Hoàng chính thức giới thiệu đến bạn bè về bạn gái của mình, đưa cô đi ra mắt họ và còn nhắc nhở mấy thằng bạn một cách khéo léo:
“Bạn gái tao đó, nhớ tôn trọng ẻm và đừng ghẹo quá nha.”
“Mày nói vậy ai mà dám động đến bồ mày?” Một người cười toe toét lấy lòng, tại vì cậu ta chính là một trong những kẻ từng lỡ miệng khen My và xúi giục Hoàng quay lại với My.
Tuổi trẻ suy nghĩ nông cạn, thích nói gì thì nói, đâu biết sẽ làm tổn thương người khác. Hoàng đã dặn họ rồi, nếu còn làm bạn gái cậu buồn, cậu lập tức xông ra liều mạng liền. Chuyện quá khứ hãy để nó ngủ yên chứ đừng đào ra khiến mọi thứ rắc rối thêm!
Buổi tối hôm đó mọi thứ diễn ra suôn sẻ như mong đợi, không có ai lỡ miệng nhắc đến bạn gái cũ của Hoàng nữa, làm Quế Anh được ăn một bữa no nê thoải mái.