Sau khi ăn uống thả ga thì tất nhiên là Quế Anh sẽ phải về nhà và cân lại xem mình có lên ký hay không. Và chuyện khiến cô khóc thét đã xảy ra, một bữa ăn này thật sự là khiến cô tăng nửa cân. Hoàng thấy tin nhắn của cô mà cười hề hề:
“Tăng thì tăng, tăng nhiều mới tốt.”
Làm một người bạn trai có chí hướng, Hoàng thích bạn gái mình mũm mĩm để không ai dòm ngó, lại còn có má bánh bao siêu đáng yêu nữa.
Quế Anh rất vui vì Hoàng cuối cùng đã dẫn cô ra mắt bạn bè, giờ thì ai cũng biết bọn họ là một cặp rất tình cảm và yêu thương lẫn nhau. Lỡ mà có ai đó muốn săm soi về mối quan hệ này cũng phải suy nghĩ lại cẩn thận, bởi vì sẽ chọc giận cái tên độc mồm nhất khối.
Làm lành xong rồi thì cuộc sống của họ lại trở về như trước, mỗi ngày đều vui vẻ. Thời gian này, trong lớp bắt đầu phổ biến một số chương trình văn nghệ, cắm hoa và thi đua điểm mười mừng ngày Nhà giáo Việt Nam. Quế Anh nghe nói tới có cuộc thi cắm hoa thì rất thích thú, cô giơ tay tự đề cử bản thân tham gia.
Đăng ký cùng cô còn có một người nữa, đó là Mẫn - cô nàng vẫn luôn đối chọi gay gắt với cô. Thấy bọn họ cùng tham gia cuộc thi cắm hoa, mọi người có hơi giật mình, tự nhủ chắc sẽ không xảy ra chiến tranh đâu. Ai mà không biết Mẫn và Quế Anh ghét nhau như chó với mèo, họ lo lắng nhưng mà lại không biết rằng Quế Anh chẳng hề quan tâm tới người kia.
Vì trước kia Mẫn có kinh nghiệm cắm hoa rồi nên mọi người đều rất ủng hộ cô nàng, nhưng mà Quế Anh thì lại khác, trên phương diện là thủ quỹ, cô phải chi tiền cho cuộc thi một cách phù hợp. Sau khi thảo luận với Hoàng, Quế Anh nói với mọi người:
“Tuy rằng tao có quyền sử dụng tiền quỹ lớp, nhưng mà vẫn phải hỏi qua cho chắc, tụi mình nên dùng bao nhiêu tiền cho việc mua hoa?”
“Tao thấy hay là một người thi thôi, dù sao cũng tốn tiền quá mà, lỡ cắm ra mà không có giải là lỗ vốn đó.” Bạn cùng bàn của Mẫn chủ động lên tiếng.
Ây chà, nói thế này chẳng khác nào muốn để Quế Anh rơi vào thế bí. Cô trước giờ đã từng thể hiện tài năng cho ai thấy đâu, nên Mẫn đương nhiên sẽ được ưu tiên, họ chỉ đơn giản muốn cô không được động vào tiền quỹ lớp thôi, hay là còn âm mưu phía sau nữa?
Quế Anh không để mọi người tranh cãi nhiều, vì chỉ cần nhìn cái vẻ mặt đắc ý của Mẫn là cô hiểu rồi. Cô gật đầu xác nhận, nói:
“Vậy để tránh làm tổn thất quỹ lớp, tao sẽ trích tiền cho Mẫn tham gia cuộc thi nha. Mà tao cũng nói trước luôn, không có ý gì đâu, nhưng vì đây là cuộc thi tự do, nên tao sẽ tự bỏ tiền ra cắm một lẵng hoa để nộp lên.”
Vừa nói xong, bên dưới có giọng nói đầy trêu tức vang lên:
“Ủa ý mày là đang dằn mặt tụi tao hay sao? Tụi tao cũng chỉ đưa ra ý kiến thôi mà?”
Có người cho rằng Quế Anh nói vậy là cố tình làm mình làm mẩy, nhưng cô chỉ nhún vai mặc kệ:
“Muốn hiểu sao thì tùy, tao đã nói rõ rồi, tại vì không muốn dùng quỹ lớp bừa bãi nên tao sẽ tham gia riêng, không có ý gì hết, vậy thôi.”
Cô lười phải tranh cãi, họ cố tình gây sự mà, càng đáp lại càng khiến họ ghét và tìm được cớ để vặn ngược.
Sau khi đưa tiền quỹ cho Mẫn thì Quế Anh ra về, cùng Hoàng ghé chợ để đặt hoa. Vì thứ năm là ngày nhà giáo nên họ phải nộp vào thứ ba, hạn chót là sáng thứ tư, tính ra còn được một tuần.
Lúc đi xuống chợ, Quế Anh lượn vòng mãi mới tìm được một tiệm hoa khá tươi, màu sắc cũng đẹp. Cô hỏi thăm và đặt trước để ngày mai lấy hoa vì sợ họ bán đắt quá, đến lúc cần mua không được.
“Ừ em, ngày mai em ghé lấy, chị gói sẵn lại cho.”
“Dạ, cảm ơn chị.” Quế Anh cười nói với chị nhân viên.
Hoàng ở bên cạnh nghe cái hiểu cái không, đi theo để làm trợ lực cho bạn gái chứ cậu thì biết gì về mấy loại hoa hòe này. Lúc rời khỏi chợ, ngửi thấy mùi bún riêu thơm phức, cậu ngứa ngáy hỏi:
“Ăn chiều không?”
“Không!” Quế Anh từ chối thẳng thừng. “Đừng có hòng dụ bà đây nữa, nói cho mày biết, tao thừa hiểu trong lòng mày nghĩ gì nhé.”
Cuộc tình của họ gói gọn trong một chữ: ăn. Trời đất chứng giám, Quế Anh đã rất nỗ lực để giữ dáng không bị quá cỡ như trước, nhưng mà có một tên bạn trai suốt ngày chỉ nghĩ cách rủ rê cô vùi đầu vào bánh trái, cô sắp chịu thua rồi.
Hoàng bị phát hiện thì cười hề hề, sau đó ôm cánh tay cô cọ cọ:
“Ui bạn yêu, mình xin lỗi mà. Hay nói chuyện khác nha, bạn học cắm hoa khi nào đó?”
“Lâu rồi, trước kia lúc nào chả đi thi cắm hoa cho lớp.” Quế Anh nói hớ mà không nhận ra.
Lúc ấy, Hoàng hơi nhíu mày rồi im lặng đi ở bên cạnh cô. Trong ký ức của cậu, mũm mĩm chưa bao giờ tham gia mấy sự kiện của lớp, bởi vì cả tuổi thơ của cô nàng chỉ chìm ngập trong sự tự ti và rụt rè mà thôi. Trừ việc theo đuổi Phát ra, cô nàng không thích làm gì khác ở trường học nữa.
Trong lòng xuất hiện nghi vấn như vậy, nhưng Hoàng không hỏi.
Những ngày sau đó, Quế Anh nghiên cứu xem làm thế nào để cắm ra một lẵng hoa thật đẹp. Gần kề ngày tri ân thầy cô, không khí trong trường sôi nổi hẳn lên, đi đâu cũng nghe mọi người hỏi nhau đã được mấy con điểm mười rồi. Quế Anh thì không thi đua học tập với ai nên mặc kệ. Chiều hôm ấy, trước khi đi học cô cùng Hoàng ghé qua tiệm hoa và lấy đồ đặt trước mang vào lớp.
Mẫn đã đến trước khoảng nửa tiếng và bắt đầu ngồi cắt tỉa, xem chừng cũng khá chuyên nghiệp.
Quế Anh ôm hoa tới, làm mấy người bạn của Mẫn trợn trắng cả mắt:
“Ối chai, mua hoa để cắm thật à?”
“Gớm, bày đặt thể hiện gì, cỡ mà cầm quỹ lớp chắc mất toi tiền.”
Quế Anh còn chưa nói gì, Hoàng cục súc đã hỏi:
“Tụi mày ngứa đòn phải không? Tiền của tụi tao, thích mua gì làm gì kệ tụi tao, có đụng đến quỹ lớp chưa mà cứ bép xép vậy? Bảo sao đến giờ chưa ai thèm yêu tụi mày, nhiều chuyện quá mà.”
“Kệ chúng nó đi.” Quế Anh cười kéo tay cậu.
Có một người bạn trai luôn sẵn sàng ra mặt giúp mình cũng vui lắm, thằng Bảo nghe họ móc mỉa mà cũng bực bội:
“Người ta đã nói là thích nên tham gia rồi, cũng chẳng động vào tiền của chúng mày, sao cứ phải nói mấy câu khó nghe thế hả?”
Hà nằm dài trên bàn, đưa ngón tay cái lên:
“Yêu bạn Bảo lắm! Nói hộ lòng tao!”
Trong lớp chia bè kết phái là chuyện bình thường, Quế Anh giả vờ không hay biết, chờ đến lúc ra chơi mới bắt đầu cùng Hoàng vừa nói chuyện vừa cắm hoa. Gần đây Phát không làm phiền cô nữa, luôn chủ động nhường chỗ cho bạn bè cô và chạy đi đâu mất.
Quế Anh đã hình dung sẵn ra mình sẽ cắm một lẵng hoa như thế nào, sắp xếp đầy đủ trong đầu rồi, cho nên chắc sẽ xong ngay thôi.
Chiều hôm ấy, khi mọi người đã về gần hết thì vẫn còn mấy nhóm tham dự cuộc thi cắm hoa, báo tường ở lại trong lớp hì hục ra sức làm việc.
Quế Anh mất khoảng một tiếng mới hoàn thành, lúc đó đã là sáu giờ hơn. Bên kia, Mẫn cũng làm xong phần của bản thân.
Một số học sinh đứng lại quan sát, sau đó trầm trồ:
“Ủa Tú giỏi vậy? Tao còn tưởng mày không biết cắm á!”
Những người còn ở trong lớp đều ngạc nhiên đi đến chỗ Quế Anh để nhìn cái lẵng hoa mà cô vừa cắm xong, sắp xếp có thứ tự, chủ đích rõ ràng, lúc cắm cũng không hề cắm sai một ly nào, lá được tỉa gọn, kiểu cách, nhìn cứ như dân chuyên nghiệp!
Về phần Mẫn, cũng đẹp, nhưng tổng thể cảm giác thiếu thiếu cái gì đó, họ không đánh giá cao lắm, lại sợ cô nàng nổi giận nên chỉ nhìn rồi khen một câu qua loa.
Có lẽ chính Mẫn đều nhận thấy sự chênh lệch giữa họ, tức đến nỗi máu nóng dồn lên mặt, cô nàng đi qua xem thử và nói:
“Cho tao xem với nào!”
Cô nàng đang hùng hổ bước tới thì không hiểu ra sao đột nhiên vấp một cái, cả người ngã mạnh về phía bàn, rồi lại “vô tình” đè hẳn lên lẵng hoa mà Quế Anh mới hoàn thành xong,
Sự việc quá đột ngột nên khi mọi người đưa tay ra muốn giữ cô ta lại cũng đã muộn, Quế Anh trơ mắt nhìn công sức của bản thân bị Mẫn đè bẹp, mấy cành hoa cô cẩn thận tỉa tót bị người ta đè gãy và bung ra khỏi giỏ!
Quế Anh kêu lên:
“Mày làm cái gì vậy hả?”
Hoàng suýt chút nữa không kiềm được mà túm cô ta quăng ra ngoài, may sao lúc đó Hà nhanh nhẹn đẩy Mẫn lùi lại, cho nên cậu mới không lỡ tay làm đau cô ta.
Người nào đó bĩu môi liếc mắt:
“Xin lỗi, tao có cố ý đâu mà la ó ghê vậy?”