Hôm sau, Quế Anh trở lại trường học với một trạng thái hoàn toàn mới, vui vẻ, năng nổ hơn xưa và đặc biệt là mang tới một màn cẩu lương thật đáng ghét.
Sáng sớm trời trong mây trắng, thời tiết mùa thu se lạnh dễ chịu, Quế Anh cùng Hoàng tung tăng trên sân trường, vừa cười vừa nói làm hai đứa F.A đứng trước cửa lớp muốn giơ ngón giữa lên.
Bảo tức giận nói:
“Hà, mày ngăn tao lại trước khi tao xông qua đó đi!”
“Tao với mày xử lý hai đứa nó liền chắc còn kịp.”
Khóe môi Hà giần giật, không hiểu sao ngày hôm trước hai đứa nó còn chí chóe mà nay đã làm hòa như vậy. Chiến tranh lạnh kéo dài cả mấy tháng kết thúc nhanh chóng và êm đềm đến nỗi không ai biết. Có điều vụ việc Hoàng được tỏ tình thì rần rần trên mạng xã hội và lên cả page của trường!
Thấy Hoàng đến gần, Hà châm chọc:
“Bạn Hoàng nổi tiếng rồi nha! Mau lại đây cho bạn bè xin chữ ký nào!”
Tay phải của Hoàng đột nhiên truyền tới cảm giác nhức nhối, cúi đầu xuống nhìn, cậu thấy mũm mĩm đang dùng lực siết cậu và mỉm cười hết sức đáng yêu:
“Bạn trai mình được chào đón ghê chưa kìa?”
“Thôi mà…”
Việc cậu sợ hãi nhất bây giờ là có ai đó nhắc đến chuyện mình được tỏ tình, vừa xấu hổ vừa buồn bực.
Quế Anh vỗ vỗ lưng Hoàng an ủi:
“Không sao, nổi tiếng cũng có cái tốt mà, sau này làm nhân vật có tầm ảnh hưởng thì dễ kiếm sống.”
“Bạn yêu…” Hoàng trề môi đi theo cô vào lớp, xun xoe nói cười.
Mọi người đều ý thức được hai đứa này đã trở về bên cạnh nhau, vì vậy không dám trêu Hoàng, chỉ có Bảo và Hà là ôm hận mà thọc gậy bánh xe mãi. Đồng bạn đồng bè, cùng nhau đả đảo “cơm tró”!
Trên mặt hai đứa bạn thân của Quế Anh và Hoàng ghi rõ mấy chữ bất mãn, cô cười hì hì hỏi:
“Tụi bây ăn bánh tráng không? Mua bánh tráng cho rồi đừng dỗi nữa nha?”
Nghe nhắc đến đồ ăn, hai con người đang hừng hực khí thế như sư tử tức khắc biến thành mèo con kêu meo meo:
“Ăn, bánh tráng tỏi mới ăn nha!”
Thế là Quế Anh mua chuộc hai đứa bạn chỉ bằng một túi bánh tráng ba ngàn đồng, Hoàng cũng phải trố mắt giơ ngón cái về phía cô. Không ngờ được bạn gái mình lợi hại như vậy.
Trong lớp có người vui thì sẽ có người buồn, điển hình là thằng Phát ngồi bên cạnh mũm mĩm, bị cô bơ đẹp và còn phải nghe mấy lời sến súa của Hoàng dành cho cô. Cả tiết học gần ngàn chữ ghi kín bảng, vậy mà trong mắt Phát chỉ có hình ảnh nói cười của hai người nào đó.
Buổi trưa, cô chủ nhiệm như thường lệ dặn dò Phát và mũm mĩm xuống văn phòng lấy đề cương cho lớp.
Để tránh việc tiếp xúc riêng với Phát sẽ dẫn đến những tình huống ngoài ý muốn, Quế Anh quay ra sau nháy nháy mắt. Hoàng gần như chỉ liếc qua đã hiểu cô định nói gì, cậu giơ tay lên làm dấu “ok” rồi gật gật đầu.
Khi Quế Anh đứng lên, cô nghe thấy Hoàng gọi:
“Cục cưng, chờ tao với nào!”
Cơ thể Phát hơi cứng lại khi âm thanh kia lọt vào tai, hắn siết chặt tay thành nắm đấm rồi quay về sau, vẻ mặt lầm lì:
“Cô không gọi mày đi cùng.”
“Nhưng tao thích đi theo bạn gái tao, làm sao?” Hoàng nói rồi bước tới trước, đưa tay khoác lên vai của mũm mĩm và kéo cô đến gần. Cậu đang khoe khoang, mặt đắc ý thấy rõ.
Quế Anh cũng thuận theo mà cười nói:
“Đi chung cũng có sao đâu, thêm người thì nhẹ việc nè.”
Người ta cũng đã nói đến đây rồi, Phát tìm lý do gì bây giờ? Cậu ta mím chặt môi xoay người lại và đi thẳng ra cửa, bước chân vừa vội vừa đầy giận dữ.
Trong lớp, Bảo với Hà đang ngồi ăn bánh tráng nghiêng đầu nhìn ra, miệng hai đứa đầy mỡ nhưng vẫn rất chăm chỉ mà hóng drama.
“Phim tình cảm ngôn tình máu chó à?” Bảo ồ lên rồi nói: “Vậy thằng Phát là nam phản diện nè!”
“Suỵt! Mày nói to quá coi chừng tao với mày thành vật hy sinh bây giờ!”
Cậu ta mới nói một câu đã bị Hà trừng mắt cảnh cáo ngay. Nhưng quả thật không chỉ mình họ nghĩ như thế, khi ba người kia đều mất dạng ở sau cửa, mấy đứa học sinh trong lớp thoáng cái bùng nổ.
Một cô bạn ngồi bàn đầu nghiêng người nhìn theo rồi phấn khích nói:
“Ủa bây thấy gì chưa? Má ơi hay ho thật sự!”
Cô nàng đập đùi cái chát, sau đó cùng bạn mình cười ha hả bàn về video Hoàng được tỏ tình và bảy bảy bốn mươi chín âm mưu đằng sau.
Hà ngồi không xa lắm, giọng họ lại to, cho nên cô nàng nghe được gần hết. Cô nàng quay sang chỗ Bảo, đưa tay che miệng rồi thì thầm:
“Mấy má này có tố chất làm biên kịch phim Hàn Quốc ghê.”
Trên khuôn mặt ngăm đen của Bảo thoáng qua ý cười tủm tỉm, hai ngón cái giơ lên, đồng ý với suy nghĩ của Hà.
Trong lúc họ ở đây bàn luận linh tinh, Hoàng với Phát đã sắp nhảy vào choảng nhau đến nơi. Quế Anh bị họ kẹp ở giữa mà cười trừ, cô đi ở phía trước và nhảy chân sáo, cố gắng tận hưởng cảm giác vui vẻ khi còn trẻ. Thời gian trôi nhanh lắm, cô sợ bản thân còn chưa kịp lưu giữ những ký ức tuổi thanh xuân này thì đã trưởng thành.
Hoàng ở phía sau nổi máu cà khịa:
“Ai bảo ngày xưa chê người ta làm chi, bây giờ hối hận không kịp nha.”
“Mày im lặng không ai nói mày câm!” Phát biết người ta chọc tức mình, nhưng má nó, tức thật sự!
“Cảm thán tí thôi mà bạn ơi, sau này sống tốt lên nha bạn.”
Một câu gợi đòn khác bật ra từ miệng của Hoàng, làm Phát giận run:
“Mày cố tình muốn gây sự với tao à?”
Nếu không phải thằng Hoàng khỏe và to con hơn thì chắc có lẽ Phát đã nhào qua liều mình đấm cho mấy phát.
Hoàng chắp hai tay lại đỡ sau đầu rồi vừa huýt sáo vừa đuổi theo bạn gái ở phía trước.
Từ ngày hôm đó, mỗi khi cô giáo chủ nhiệm giao việc cho Phát và Quế Anh thì đều có sự xuất hiện của người thứ ba theo phá rối.
Một tuần năm ngày, Quế Anh ở đâu Hoàng bám theo đến đó, như thể muốn cho cả trường biết họ đang qua lại với nhau.
Cho dù có cứng rắn đến đâu mà gặp phải cảnh này đều đau lòng không chịu nổi, Phát thở dài một hơi, trong tiết học đã lén lút viết một bức thư tay rồi đẩy sang bên bàn của mũm mĩm.
Hoàng ngồi đằng sau đương nhiên cũng chú ý đến thứ đó, cậu tò mò nhìn chăm chú nhưng ngại mặt mũi và đang học nên không có kêu bạn gái cho cậu xem ké. Thằng này lại định giở trò gì đấy?
Ngồi trong lớp mà truyền giấy thì chỉ có thể là tỏ tình, hoặc chuyện gì mờ ám lắm. Hoàng ngứa ngáy khó chịu hết cả người, khi bàn tay xinh xinh của bạn gái kéo bức thư kia lại gần và bắt đầu đọc, tim cậu nhảy nhanh gấp đôi.
Đúng lúc cậu nhìn sắp lé cả mắt, hồn sắp xuất ra rồi, giọng của thầy dạy Lý bỗng vang lên kéo cậu về với thực tại:
“Hoàng, trả lời cho thầy câu này!”
Hoàng giật bắn mình đứng dậy, nhìn bảng lớp chép đầy các chữ số và công thức mà ngu người.
"Anh chị ở trong lớp không tập trung học thì đi ra ngoài, đừng có làm tôi cáu."
Bàn tay đang lật mở thư của Quế Anh chững lại, cô run run nhét nó vào trong quyển vở, không dám xem tiếp nữa.
Hoàng bị mắng quen rồi nên cứ cười hề hề xin lỗi thầy, nói hai ba câu xoa dịu thầy xong thì được cho ngồi. Học sinh tuổi này thật sự khó quản, bởi vì gần chục năm qua, chúng đã quen thuộc với không khí lớp học, càng lớn càng có xu thế trơ ra.
Sau khi thầy tỏ thái độ không vui, cả lớp bắt đầu chú tâm nghe giảng, mà QA thì lén lút lật thư tay của Phát ra lần hai. Bây giờ tò mò quá nên phải xem cho xong mới có thể học được!