*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhận được chỉ thị của Lâm Cầm, những cảnh sát trẻ tuổi nhiệt huyết của đội đặc nhiệm ngay lập tức tiến hành tìm kiếm đối tượng.
Quản ngục trưởng tên là Dorne, có vẻ ngoài như là một vị Phật đang mỉm cười.
Quản ngục trưởng điềm tĩnh nói: “Được rồi, được rồi, cậu cảnh sát, không cần đùa giỡn nói.”
Quản ngục trưởng nhìn Lâm Cầm, thản nhiên hỏi: “Cậu tên là gì?”
Lâm Cầm lịch sự đáp: “Ngài Dorne, tôi chỉ là một cảnh sát quèn, ngài không cần nhớ tôi làm gì.”
Quản ngục trưởng Dorne đối diện với Lâm Cầm trong cứng ngoài mềm, mặt vẫn không đổi sắc, bộ dạng đoan trang, hiền hậu, vững chãi ngồi trên ghế như một tòa núi: “Tối nay cậu quay về đi. Ngày mai chúng tôi sẽ dẫn Takeshi Motobu đến trụ sở gặp cậu.”
Lâm Cầm lặng lẽ nhìn quản ngục trưởng Dorne.
Phía sau lưng quản ngục trưởng là một bức tường lớn có khảm một bể cá.
Bể cá phát ra luồng ánh sáng vàng nhạt lấp lánh. Một số con cá to béo chầm chậm bơi bên trong. Chúng mở to mắt, ngơ ngác nhìn cuộc đối đầu giữa hai bên.
Lâm Cầm không lùi bước: “Nhiệm vụ của tôi là thẩm vấn Takeshi Motobu.”
Quản ngục trưởng Dorne vẫn điềm nhiên: “Chậm hơn một ngày…”
Rồi Dorne nhìn đồng hồ: “À không, chỉ vài tiếng sau thôi. Liệu có chậm trễ thời gian của cậu không?”
Thân thể to lớn của Dorne tựa vào chiếc ghế nhỏ, chiếc ghế phát ra tiếng kẽo kẹt: “Vụ án 930 đã trôi qua lâu như vậy rồi, phía cảnh sát cũng không nóng vội gì, bây giờ lại vội vội vàng vàng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.”
Đây là gián tiếp phê bình cảnh sát không có năng lực hành sự.
Quản ngục trưởng Dorne không nói đến thì thôi, nhưng khi đã đề cập đến thì Từ Như Kim lại tức giận sôi trào.
Gần một tuần trước, họ mới tìm được nhân chứng chủ chốt và nộp lại dữ liệu hình ảnh.
Tuy nhiên, vì tranh cãi với cấp trên, ngay cả khi có nhân chứng thuyết phục như vậy, cấp trên vẫn không giao giấy chứng nhận điều tra cho họ.
Nếu không phải hiệu suất thấp như vậy thì họ đã đến đây từ lâu rồi!
So với Từ Như Kim cáu giận ra mặt, Lâm Cầm vẫn không mảy may mất bình tĩnh: “Tôi chỉ thắc mắc từ đây đi đến phòng y tế của Takeshi Motobu lại mất vài tiếng đồng hồ à?”
“Còn trẻ thì đừng có hấp tấp như vậy.” Quản ngục trưởng Dorne ngửa người ra sau, gương mặt to lớn vô cảm như những con cá xa hoa quý giá ở phía sau lưng: “Nghỉ ngơi một chút đi, uống trà ở chỗ tôi thử, không tệ đâu.”
“Tôi không hấp tấp.” Lâm Cầm nhẹ nhàng nói: “Tôi có thể chờ bao lâu cũng được, nhưng một vài đồng nghiệp của tôi e rằng không thể chờ nổi nữa.”
Quản ngục trưởng Dorne đưa mắt nhìn về phía sau, gương mặt mập mạp co giật vài lần, cả người đứng thẳng dậy như một núi thịt nặng nề.
… Hay lắm.
Lâm Cầm dẫn theo không ít người, trong đó có một số người mặc thường phục, tầm thường đến mức quản ngục Dorne không thèm liếc mất nhìn qua, chỉ xem họ là những nhân viên bình thường mà thôi.
Nhưng khi quan sát kĩ hơn, Dorne mới hốt hoảng nhận ra một người.
Người đó là Khải Nam, là phóng viên cấp cao của báo Ngân Chùy, một người quen của thanh tra Charlemagne.
Đây là phóng viên đã phỏng vấn thanh tra Charlemagne và giúp ông ta nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Lâm Cầm ôn hòa nói: “Phóng viên Khải Nam luôn quan tâm đến Ngục giam số 1 Stuart của chúng ta. Tuy lúc trước ông ấy đã thực hiện một chương trình tài liệu nhưng nội dung đã cũ rồi.”
Phóng viên Khải Nam gật đầu, khéo léo đưa đẩy: “Đúng vậy. Cho nên gần đây tôi đã nhờ vả người bên Bạch Thuẫn, hi vọng có thể tìm thêm nhiều thông tin có giá trị về vụ án 930. Ngay lúc đó đội đặc nhiệm 930 được thành lập và tôi được giám đốc sở cho phép, tôi được quyền đến đây. Thật sự quấy rầy quản ngục rồi.”
Trên thực tế, thanh tra Charlemagne được Bạch Thuẫn ngày đêm nâng đỡ bị rơi đài, hình tượng của Bạch Thuẫn cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Họ cần phải kéo dài quan hệ hợp tác với công ty Interest, tiếp tục xây dựng hình tượng chính nghĩa trước mặt công chúng.
Chương trình truyền hình “Chương trình Công lý” nổi tiếng lâu năm như vậy là vì hai bên hợp tác với nhau một cách chặt chẽ.
Hiển nhiên, khi gặp chuyện thì công ty Interest vẫn phải ưu tiên lợi ích của mình trước.
Ví dụ như sau khi “Chương trình Công lý” gặp sự cố, để bảo vệ lưu lượng truy cập cho chương trình của chính mình, công ty Interest đã “rò rỉ thông tin”, tung ra đoạn video Charlemagne bắn thủng mặt Ruskin, trực tiếp đâm sau lưng Charlemagne một đao.
Điều này đã khiến cho mối quan hệ giữa Bạch Thuẫn và công ty Interest đóng băng.
Nhưng phải hành động máu lạnh như vậy là để cho tương lai có thể hợp tác tốt hơn mà thôi.
—— Bởi lẽ lợi nhuận không bao giờ kéo dài mãi mãi.
Vụ án 930 trôi qua gần 2 tháng, công ty Interest đã chủ động liên lạc với Bạch Thuẫn vài lần, tỏ vẻ muốn thu thập thêm nhiều thông tin về vụ án hơn.
… Giống như thể trước đây chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Ngục giam số 1 Stuart thuộc quản lý của Bạch Thuẫn, Bạch Thuẫn là người hiểu rõ nhất “bồng lai tiên cảnh” thối nát như thế nào ở bên trong.
Theo lý thuyết, Bạch Thuẫn sẽ không bao giờ cho phóng viên vào trong Ngục giam số 1 để vạch trần khuyết điểm của mình.
Trong khi Lâm Cầm đang chờ được duyệt đơn phẩm vấn, hắn nhìn thấy được đơn yêu cầu của phóng viên Khởi Nam.
Hắn chọn phó giám đốc Thái có thù oán với quản ngục trưởng Dorne để thương lượng cho phép phóng viên Khải Nam vào ngục giam.
Phó giám đốc Thái biết chuyện, không cần nói thêm nửa câu vô nghĩa, thẳng thắn ký tên duyệt đơn, đồng thời cũng tự giác không nói cho người khác về chuyện này.
Với phó giám đốc Thái, đây là cơ hội tốt nhất để làm bẽ mặt lão già Dorne.
Phó giám đốc Thái cũng biết rõ trừ khi lão già đó bị lẩn sớm, chắc chắn lão sẽ không bao giờ cho phép giới truyền thông thâm nhập vào khu nhà tù cao cấp.
Phó giám đốc Thái không thể đắc tội được thế lực sau lưng của những phạm nhân ở đó hay cả Dorne.
Ông chỉ đơn thuần muốn gây khó dễ cho quản ngục trưởng Dorne mà thôi.
Rút kinh nghiệm từ những đơn bị từ chối của Lâm Cầm trong thời gian vừa qua, hắn quyết định lợi dụng Khải Nam và mượn chức nghiệp phóng viên của ông ta để tăng thêm sức nặng trong công cuộc điều tra, thẩm vấn của mình.
Lâm Cầm tin rằng dù là quản ngục trưởng Dorne hay là đội trưởng Phác thì đều là những người trọng thể diện, ở trước truyền thông sẽ không giống như ở trước mặt hắn, từ chối hết mọi cuộc thẩm vấn.
Kết quả là phó giám đốc, quản ngục trưởng Donre, phóng viên Khải Nam và cả Lâm Cầm cũng không thể lường trước được tình huống của đêm nay.
Nếu Takeshi Motobu còn ở trong tù thì họ chỉ cần cố gắng đánh thức gã dậy, yêu cầu gã phối hợp điều tra.
Dù không rõ vì sao vụ án 930 lại liên quan gì đến Takeshi Motobu nhưng chỉ cần gã ở lì trong Ngục giam số 1 Stuart, nơi an toàn nhất ở thành phố Ngân Chùy, thì ngay cả Lâm Cầm cũng không thể động chạm được gã.
Nhưng vấn đề chính là Takeshi Motobu không còn ở trong tù nữa!
Sự xuất hiện của giới báo chí là một đòn trí mạng đối với quản ngục trưởng Dorne.
Cả người lão cứng đờ.
Bàn tay ngắn ngủn mập mạp của lão giơ lên, chủ động chào hỏi phóng viên Khải Nam.
Khải Nam hơi nhăn mặt.
Lòng bàn tay của quản ngục trưởng Dorne ướt nhẹp mồ hôi, khiến ông ta không thoải mái.
Nếu như so sánh thì ông ta thích Lâm Cầm hơn.
Người này điềm tĩnh, văn nhã, có vẻ ngoài đặc biệt, lại có chủ kiến rõ ràng, hơn nữa có tư duy linh hoạt, biến lùi biến tiến, không bao giờ treo hai chữ “chính nghĩa” ngay trên đầu lưỡi.
Cảm giác tương phản rõ nét như vậy quả thực rất thích hợp để làm người đại diện mới cho Bạch Thuẫn.
Thậm chí Lâm Cầm còn phù hợp hơn cả Charlemagne, người xây dựng hình tượng với vẻ ngoài điển trai, phong độ với châm ngôn sống hòa đồng, thấu hiểu người khác.
Khải Nam tính toán con đường làm ăn mới, Dorne cũng đang tìm cách giải quyết con đường làm ăn đó.
Trong khi lão đổ mồ hôi hột với những suy nghĩ của mình, Lâm Cầm cũng đang theo dõi nhất của nhất động của lão.
Ánh mắt của hắn sắc bén lạ thường, nhận ra có điều khác lạ.
… Thực sự lại trùng hợp như vậy?
Trong lòng Lâm Cầm có sự hoài nghi, bên ngoài vẫn ôn tồn nói thẳng: “Takeshi Motobu còn ở trong tù không?”
Quản ngục trưởng Dorne phản xạ có điều kiện trả lời: “Còn!”
Lâm Cầm xác nhận lại: “Trong phòng y tế?”
Bây giờ quản ngục trưởng Dorne lại không dám trả lời.
Tim lão đập càng lúc càng nhanh, đến mức lão chóng mặt, đầu váng mắt hoa, cần phải vào phòng y tế một chuyến.
Lâm Cầm không cho lão thêm thời gian nữa.
Hắn nhìn sơ đồ ngục giam dán trên tường, đưa ra yêu cầu ngắn gọn: “Hãy dẫn chúng tôi đến gặp phạm nhân.”
Quản ngục trưởng Dorne tâm loạn như ma, muốn kéo bả vai Lâm Cầm: “Đội trưởng Lâm, xin mời theo tôi, chúng ta nói chuyện một chút…”
Lâm Cầm bình chân như vại, mỉm cười nói: “Ngài Dorne, ngài biết tên của tôi à?”
Quản ngục trưởng Drone tay chân thoát lực, còn đội trưởng Phác, người đích thân thực hiện nhiệm vụ, đang toát mồ hôi lạnh, cả người nghiêng ngả từ bên này sang bên kia, gần như kiệt sức.
Donre nuốt khan, bắt đầu suy nghĩ xem liệu việc bắt giữ bằng bạo lực có được không.
—— Nếu chỉ có một nhóm Lâm Cầm đến thì hiển nhiên là được.
Nhưng bây giờ lại có thêm Khải Nam, tình huống đã thay đổi.
Trái lo phải nghĩ, quản ngục trưởng Dorne dời mắt xuống dưới.
Vì lão chú ý thấy rằng Lâm Cầm không có súng, vũ khí duy nhất trên người là một cái dùi cui đen bằng đồng.
Đúng như lời hắn tự giới thiệu, hắn chỉ là một cảnh sát quèn.
Trước tiên nghĩ cách khống chế Lâm Cầm đã, sau đó tính tiếp!
Lão lạnh lùng đánh mắt với đội trưởng Phác.
Giữ chân Khải Nam và Lâm Cầm ở đây, không cho họ tiến vào trong!
Xong việc thì chờ thêm một thời gian, dùng quyền lực và tiền tài để xin lỗi họ, nhưng chỉ có hôm nay nhất quyết không được để cả hai bước vào!
Đội trưởng Phác bị ép tới đường cùng cũng không thể tìm ra được cách khác ngoài việc hành động trong sợ hãi. Hắn đưa tay mở bao súng trên thắt lưng.
Vì mới uống rượu xong, tay chân của hắn còn run rẩy, nhưng hắn đã giơ nòng súng đen ngòm lên nhắm thẳng về phía Lâm Cầm!
Đội đặc nhiệm 930 đột nhiên hỗn loạn, Khải Nam chỉ là một phóng viên thư sinh yếu nhớt, sợ đến mức trắng bệch cả mặt.
Đội của Lâm Cầm đến điều tra đúng theo quy trình, đi được đến bước này quả thực không tệ.
Đội trưởng Phác dám lấy súng ra uy hiếp, sự tình đã chuyển biến hoàn toàn!
Đội trưởng Phác quát: “Người đâu —— a!”
Còn chưa dứt câu, tiếng quát của hắn đã biến thành tiếng hét đau đớn.
… Không một ai nhìn rõ được Lâm Cầm đã rút chiếc dùi cui đen ra từ khi nào.
Cây dùi cui nhẹ cân nằm trong tay hắn, bất chợt hai đầu đột nhiên tách ra, phần thân bên trong kéo dài, biến thành một thanh kiếm Naginata* hai đầu dài 1.6 mét!
*Naginata (薙刀, “thế đao”) là môt loại kiếm Nhật có hình dạng lưỡi kiếm được gắn trên một cây cột. Naginata nguyên gốc được sử dụng bởi tầng lớp samurai trong thời kì phong kiến, cũng như là lính bộ binh và các sohei, và là một loại vũ khí chuyên được sử dụng bởi nữ giới.Lâm Cầm hành động nhanh nhẹn, vung kiếm lên chém ngang, chặt đứt cổ tay của đội trưởng Phác!
Đội trưởng Phác mất cảnh giác, súng và tay của hắn văng thẳng vào mặt của quản ngục trưởng Dorne!
Đội trưởng Phác đổ rạp người xuống đất, hắn ôm cổ tay và gào rú đau đớn, Lâm Cầm chuyển hướng lưỡi kiếm, chĩa về phía quản ngục Dorne.
“Đội trưởng Phác say rồi.” Thái độ của hắn vẫn dịu dàng, ôn hòa: “Ngài Dorne, ngài có say không?”
Luồng sáng xanh chiếu rọi lên mặt lão, khiến lão có cảm tưởng như hai mắt bị quáng gà.
Lưỡi lão căng cứng, cuối cùng cũng chỉ có thể đáp ngắn gọn: “Được rồi, đi.”
Nói xong, quản ngục trưởng Dorne nhanh chóng bước ra ngoài.
Đối với kích thước thân hình của lão, lão thực sự có thể lăn như một quả bóng.
Nhân viên quản ngục vừa nãy bị đội trưởng Phác mắng trên thiết bị liên lạc chỉ có thể kéo cấp trên của mình qua một bên.
Đây là điều kinh hoàng đầu tiên mà các thành viên của đội đặc nhiệm 930 nhìn thấy tối nay.
—— Ở trước mặt họ, Lâm Cầm là một đội trưởng hòa nhã, lịch thiệp, nói chuyện nhẹ nhàng, lịch sự, không ít người còn cười nhạo hắn là một người yếu đuối, người cũng như tên, là một quả táo thối không ăn được.*
*林檎 (Lâm Cầm) là “quả táo”Qua tối hôm nay, họ biết họ chỉ có thể câm miệng hoàn toàn.
Tiểu Từ là người phản ứng đầu tiên, cậu đuổi theo Lâm Cầm, ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ, kính phục: “Đội trưởng Lâm, ngầu quá!”
Thanh kiếm trong tay Lâm Cầm đã quay về kích cỡ ban đầu.
Hắn dắt dùi cui đen vào bên hông, nghe vậy thì khúc khích cười: “Ừm, là bạn tôi làm giúp đó.”
Quản ngục trưởng Dorne dẫn họ đi đường vòng, cuối cùng cũng đến phòng y tế.
Lão cúi đầu bước đi, trong lòng vô cùng bối rối, đặt hết hi vọng vào một chuyện khác.
Theo những gì lão biết thì Takeshi Motobu đã rời khỏi nhà tù cách đây không lâu.
Chỉ cần họ tạm thời giữ chân cảnh sát cho đến khi Takeshi Motobu quay lại thì tình hình vẫn có thể cứu vãn được!
Đội đặc nhiệm bước vào phòng y tế.
Chỉ cần nhìn lối trang trí xa hoa lộng lẫy ở đây, một số cảnh sát trẻ tuổi chưa từng trải đời và không biết những bí mật bên trong Ngục giam số 1 Stuart liền há hốc mồm không thể tin nổi.
Khải Nam âm thầm chỉ đạo phóng viên của báo Ngân Chùy đi theo sau và chụp ảnh.
Lâm Cầm vừa đi vừa nhận xét: “Quản ngục Dorne, điều kiện y tế ở đây rất tốt.”
Quản ngục trưởng cười gượng, mơ hồ nói: “Chỉ là phúc lợi của nhà tù mà thôi, phạm nhân bị bệnh nặng như thế nào cũng có thể chữa trị. Từ trước đến nay chúng tôi rất nhân đạo… Xin cậu chờ ở đây một lát, để tôi hỏi bác sĩ Takeshi Motobu đang ở phòng nào.”
Lão bỏ đi như chạy trốn, lão muốn tranh thủ thời gian này để gọi Takeshi Motobu quay lại để giảm thiểu tổn thất.
Lâm Cầm định đi theo quản ngục Dorne.
Nhưng khi đi được hai bước thì hắn dừng lại.
Lâm Cầm không phải là một người hành động bộp chộp theo cảm tính.
Ngay từ đầu, hắn chỉ muốn thẩm vấn Takeshi Motobu.
Tuy nhiên khi nhìn phản ứng thái quá của quản ngục trưởng Dorne và đội trưởng Phác, hắn nhận thấy rằng Takeshi Motobu có khả năng không có ở trong tù.
Điều này vượt ngoài sức mong đợi của Lâm Cầm.
Bây giờ, hắn đã đi quá xa, ngày càng có nhiều điều mơ hồ không thể xác định hơn.
Giặc đến đường cùng thì chớ nên đuổi theo*, dù sao đi nữa đây cũng là địa bàn của Dorne, là một nhà tù kín kẽ với quyền lực kiểm soát nằm trong tay Dorne.
*窮寇莫追 (Cùng khấu mạc truy): Giặc tới đường cùng thì chớ nên đuổi theo, tránh khỏi chúng bị bức bách quá thành liều mạng, rất nguy hiểm, trích trong Binh Pháp Vân và Tam Quốc diễn nghĩaNếu hắn liên tục gây áp lực cho Dorne thì có khả năng hắn và đội của mình sẽ chết vì tội “bạo động phạm nhân”.
Lâm Cầm nghĩ, chỉ cần tiếp xúc với Takeshi Motobu là được.
Còn những chuyện khác có thể tùy cơ ứng biến, từ từ tính sau.
Cho nên hắn phất tay, bảo mọi người phân tác, tìm “Takeshi Motobu” vốn không có ở trong phòng y tế.
Lâm Cầm chú ý thấy trong các phòng bệnh ở đây hầu hết đều trống không.
Nhưng có bên trong một cánh cửa lại có ánh đèn chiếu sáng, hơn nữa cửa cũng không khóa.
Lâm Cầm bước vào trong, nhìn thấy chăn mền trên giường hỗn độn, có vẻ là có hơn một người ở đây.
Nhưng bây giờ ở trong phòng không có ai.
Hắn vươn tay kiểm tra, giường vẫn còn ấm.
Lâm Cầm dời mắt, nhìn thấy những quả táo được cắt tỉa thành hình con thỏ vẫn chưa ăn xong ở trên tủ đầu giường.
Vì để ở trong không khí một thời gian nên táo đã bị oxy hóa.
Ánh mắt hắn chợt dịu dàng khác lạ, hắn trộm cầm một quả táo lên.
Lâm Cầm nhớ rõ khi hắn còn nhỏ, bị trọng thương phải nằm trên giường, Ninh Chước cũng đã gọt cho hắn những quả táo như thế này.
Lâm Cầm cầm quả táo hình con thỏ trong tay, đột nhiên cảm thấy bản thân ấu trĩ nên cười cười tự giễu.
Hắn đang chuẩn bị xoay người rời đi thì lại nghe thấy một tiếng chuông thông báo trên loa phát thanh vui nhộn vang lên.
Ngay sau đó, một quản ngục có phần lo lắng, run rẩy nói trên loa phát thanh: “Các phạm nhân trong khu nhà tù cao cấp xin chú ý. Có cảnh sát đến tuần tra, xin hãy kết thúc công việc của mình ngay lập tức và quay về phòng giam của mình.”
“Tôi xin nhắc lại, xin hãy kết thúc “công việc” của mình ngay lập tức và quay về phòng giam của mình.”
Lâm Cầm không nghe rõ nội dung thông báo trên loa phát thanh.
Vì đoạn nhạc chuông thông báo kia khiến cho hắn như bị đóng đinh tại chỗ, không thể bước tiếp.
… Hắn đã từng nghe đoạn nhạc chuông này trước đây.
Hôm đó, khi liên lạc với Ninh Chước, hắn có nói một số thông tin liên quan đến vụ án 930.
Ngay trước khi cúp máy, hắn đã nghe thấy một đoạn nhạc chuông như vậy ——
Lâm Cầm chưa kịp nghĩ thêm thì tiếng nước xả bồn cầu rõ ràng vang lên từ trong phòng vệ sinh.
Giây tiếp theo, Ninh Chước và Thiện Phi Bạch cả người nhếch nhác, lảo đảo bước ra khỏi phòng vệ sinh, xuất hiện trước mặt Lâm Cầm.
Khi nhìn thấy gương mặt của Lâm Cầm, Ninh Chước vẫn không dao động.
Lâm Cầm đang cầm một nửa quả táo hình con thỏ, đôi tai thỏ thò ra giữa ngón trỏ và ngón tay cái: “…”
Thấy có người lấy mất một quả táo của mình, Thiện Phi Bạch nhíu chặt mày, sắc mặt sa sầm.
Lâm Cầm chưa kịp lên tiếng, Ninh Chước lại hỏi đầu tiên: “Sao cậu lại đến đây?”