Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 57




Trong khi Takeshi Motobu đang lo sốt vó tìm cách thoát khỏi nhà tù càng sớm càng tốt thì Thiện Phi Bạch tỉnh lại.

Cậu đảo mắt, nhận thấy ở trong góc phòng bệnh có một bóng người cao lớn đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Thiện Phi Bạch nằm trên giường, không biết xấu hổ giả bộ lớn giọng rên rỉ.

Quả nhiên, người ở đầu dây bên kia hơi dừng lại, tốc độ nói cũng nhanh hơn.

Dặn dò công việc xong, Ninh Chước cất máy liên lạc, đi đến trước giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống Thiện Phi Bạch: “Tỉnh rồi?”

Bản lĩnh lấy cả thân mình chặn dao khi nãy của Thiện Phi Bạch đã bay biến sạch, bây giờ cả người mềm oặt yếu nhớt.

Gương mặt anh tuấn nhợt nhạt, hai mắt lấp loáng ánh nước: “Anh Ninh, em đau.”

Ninh Chước rũ mắt, lạnh lùng nói: “Cho chừa. Ai bảo cậu chắn làm gì.”

Thiện Phi Bạch nói sự thật hiển nhiên: “Nếu dao không đâm vào người em thì đâm lên người anh Ninh thì sao.”

Ninh Chước: “Tên đó muốn giết Takeshi Motobu.”

Thiện Phi Bạch cười: “Thật không, hay anh lại muốn gạt em. Em chưa thấy android ám sát nào lại có năng lực ném dao tệ như vậy. Lần đầu tiên tên đó phóng dao đáng lẽ phải phóng trúng ngay đầu của Takeshi Motobu rồi.”

Ninh Chước im lặng.

Anh dời mắt, nhìn thấy một sợi lông mi đen nhánh hơi cong ở trên gối đầu, có lẽ là của Thiện Phi Bạch.

Thiện Phi Bạch cong eo: “Anh, ôm em.”

Ninh Chước biết cậu đang lo có người nghe lén nên mới muốn nói nhỏ với mình.

Anh vừa kiểm tra một vòng xung quanh, ở đây không có ai.

Nhưng Ninh Chước vẫn nghiêng người về phía cậu, chống một tay lên gối, giả vờ kéo chăn cho cậu.

Thiện Phi Bạch tập trung sức lực, thì thầm: “Em lo cho anh. Khách hàng của anh có thể không muốn giết chết Takeshi Motobu ngay trong tù, nhưng người đó có thể nhân cơ hội này giết anh để diệt khẩu.”

“Bây giờ thế cục gần như đã đâu ra đó, anh chết, hay anh bị trọng thương đi nữa thì Takeshi Motobu vẫn sẽ lựa chọn muốn ra tù càng sớm càng tốt.”

Thiện Phi Bạch vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy gáy của Ninh Chước: “Vậy nên với họ, anh không còn giá trị gì nữa, cần phải giết chết anh. Anh chết thì bí mật mới được giữ mãi mãi.”

Ninh Chước rũ mắt.

Anh đã nghĩ đến điều này, nhưng anh không quan tâm.

Nếu thật sự muốn giết chết anh thì cũng không thể đơn giản như vậy.

Anh là vua lì đòn.

Anh nói: “Tôi không chết dễ như vậy được đâu.”

“Em biết. Nhưng em không vui.” Thiện Phi Bạch nói: “Trên người của anh chỉ được có vết thương do em gây ra thôi. Nếu người khác để lại, em sẽ muốn tìm cách đâm sâu hơn, biến nó thành vết thương của em, như vậy phiền phức lắm.”

Ninh Chước cảm thấy lời này rất đê tiện, anh muốn đứng dậy, không ngờ Thiện Phi Bạch lại không buông tay mà còn ôm chặt cổ anh.

Ninh Chước muốn di chuyển nhưng sợ ảnh hưởng đến miệng vết thương mới khép lại của cậu.

Tuy anh đã dừng động tác lại nhưng chỉ cần hơi phát lực cũng đủ khiến Thiện Phi Bạch hít một hơi khí lạnh, trên trán đổ mồ hôi hột.

Ninh Chước biến sắc: “Cậu làm gì vậy? Bỏ ra!”

Thiện Phi Bạch yếu ớt đáng thương: “Anh đừng đi. Em sợ bóng tối.”

Ninh Chước: “… Với bản mặt dày như cậu hả?”

Thiện Phi Bạch mong manh dễ vỡ: “Em thuê anh một buổi tối được không? Anh ở đây với em đi, đừng đi đâu hết. Em không thể di chuyển được, nếu có người muốn giết em diệt khẩu thì sao?”

Ninh Chước biết rõ cậu chỉ đang giả bộ.

Anh hỏi: “Thuê tôi bao nhiêu?”

Thiện Phi Bạch nghiêm túc tính toán: “20 ngàn.”

Trông cậu không còn sức sống nhưng thái độ vẫn kiêu ngạo: “Em có giá hơn Takeshi Motobu nhiều đó.”

Ninh Chước hừ một tiếng, tiếp tục cúi người: “Nếu so với tên đó thì cậu càng phải hạ giá hơn.”

Thiện Phi Bạch không đáp, cậu ôm ngực thở hổn hển, giả bộ làm một cậu chủ nhỏ liễu yếu đào tơ.

Ninh Chước nghĩ rằng tiền này chỉ là tiền thể diện thôi.

Cho nên anh ngồi xuống, hỏi khách hàng tạm thời của mình: “Khi nào thanh toán?”

Thiện Phi Bạch thở hổn hển lấy máy liên lạc của mình để chuyển khoản, tủi thân trách móc: “Anh tham tiền.”

Ninh Chước: “Sao mà so được với cậu chủ nhỏ.”

Thiện Phi Bạch: “Không phải chó con ạ?”

Ninh Chước khoanh tay ngồi bên mép giường: “Tối nay thì không. Cậu đã trả tiền.”

Thiện Phi Bạch vô tư cười: “Tuyệt quá.”

Ninh Chước rót cho cậu một ly nước, sau đó lấy trái cây trên đầu giường đem đi rửa sạch rồi gọt ra.

Thiện Phi Bạch kinh ngạc phát hiện ra Ninh Chước cũng biết chăm sóc cho người khác.

Anh gọt táo thành hình những con thỏ nhỏ, động tác thuần thục tự nhiên, từng con thỏ lần lượt được đặt xuống đĩa ngay ngắn, đáng yêu.

Sau đó, Ninh Chước đứng dậy kiểm tra nhiệt độ và độ dày chăn của Thiện Phi Bạch, thấy cậu hơi đổ mồ hôi thì rung chuông gọi y tá đến, yêu cầu đổi một tấm chăn khác mỏng và mềm hơn.

Y tá nam biết Ninh Chước là thú cưng mà Takeshi Motobu yêu thích gần đây cho nên cũng vội vàng nghe lời, nhanh chóng thay một tấm mền mỏng hơn.

Ninh Chước giúp y tá gói ghém lại chăn.

Gương mặt anh hoàn toàn vô cảm khi làm những việc này.

Khi Ninh Chước vẫn còn là Hải Ninh, anh cũng đã tự mình chăm sóc cho mẹ khi bà bệnh nặng..

Thiện Phi Bạch lúc còn nhỏ chỉ ở cùng với anh một thời gian ngắn.

Cậu vốn nghĩ rằng Ninh Chước là một người không có khái niệm sinh hoạt như người bình thường, cho nên muốn mang đến cho anh một thế giới ồn ào, náo nhiệt.

Nhưng bây giờ cậu lại phát hiện ra rằng thực ra anh vẫn biết cách sinh hoạt.

Vậy mà anh nhất quyết biến cuộc sống của chính mình thành như vậy.

Ăn ít, ngủ giường lạnh, chăn cũng không thèm đắp, chẳng khác gì tự đày đọa bản thân.

Thiện Phi Bạch nhìn anh không chớp mắt.

Ninh Chước bị nhìn đến mức tê dại cả da đầu, ngẩng đầu hỏi: “Nhìn cái gì?”

Thiện Phi Bạch: “Nhìn anh Ninh chăm sóc cho em.”

Ninh Chước: “… Cậu trả tiền.”

Thiện Phi Bạch tò mò: “Anh cần tiền nhiều như vậy để làm gì?”

Ninh Chước: “Cậu quản tôi?”

Thiện Phi Bạch: “Nói chuyện một chút thôi mà.”

Ninh Chước không muốn cùng cậu thảo luận về chuyện này, anh thuận miệng nói: “Nuôi chó.”

Thiện Phi Bạch ngây người, hai má đỏ lên, gương mặt rạng rỡ.

Ninh Chước: “…”

Anh nghi ngờ thằng nhãi này đúng thật là một con chó.

Anh vừa định nói thì thiết bị liên lạc vốn im lặng lại reo lên.

Ninh Chước cúi đầu nhìn.

Người gọi: Kim Tuyết Thâm.

Hắn ngoan ngoãn không làm phiền một thời gian, hôm nay đột nhiên lại gọi tới chứng tỏ là không thể chịu đựng nổi nữa.

Ninh Chước đút một quả táo hình con thỏ vào miệng Thiện Phi Bạch để chặn họng cậu lại, sau đó anh đứng dậy đi về phía góc tường.

Vừa mới nhận cuộc gọi, tiếng gào rú của Kim Tuyết Thâm cách đây hàng trăm cây số vang lên.

“Ninh Chước! Tôi ngủ chung phòng với tên họ Vu kia cũng được! Nhưng nói cho tôi biết ngay, rốt cuộc anh đang làm gì vậy hả?”

“12 triệu, 66 ngàn, lại thêm 20 ngàn, bây giờ lại là 2 triệu!”

“Rốt cuộc anh nhận đơn hàng kiểu gì vậy hả?!”

Không phải là họ chưa từng nhận những đơn hàng có giá cao.

Nhưng giá cao luôn đi liền với rủi ro, cả hai luôn tỉ lệ thuận với nhau.

Ninh Chước đã biến mất suốt 2 tháng!

Kim Tuyết Thâm tức giận nói: “Trả lời nhanh lên! Nếu không thì nói cho tôi biết anh đang ở đâu, tôi đi tìm anh!”

“Tôi chỉ nhận ba đơn cùng một lúc thôi.” Ninh Chước đáp: “Nếu cậu thông minh biết điều thì cứ nhận tiền giúp tôi là được.”

Kim Tuyết Thâm gặng hỏi: “Anh làm việc cho ai?”

Ninh Chước: “Đây là chuyện của tôi.”

Kim Tuyết Thâm: “Chuyện của anh cũng là chuyện của Henna! Tốt nhất là anh phải nói anh đang ở đâu, nếu anh chết thì tôi sẽ lập tức đến đó ngay để còn dọn dẹp mớ rắc rối anh bỏ lại!”

Ninh Chước nghĩ thầm hắn không hề đề cập gì đến Bàn Kiều.

Chứng tỏ họ ở nhà rất an phận.

Nói không chừng hai bên còn êm ấm hòa thuận nữa.

Ninh Chước tựa người vào tường, gọi tên hắn: “Kim Tuyết Thâm.”

Bên kia đang hăng máu: “Cái gì?!”

Ninh Chước liếc mắt nhìn Thiện Phi Bạch nằm một mình trên giường, đột nhiên hứng trí muốn học theo cách nói chuyện của cậu nên hỏi: “Cậu quan tâm tôi hả?”

Im lặng.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.

Mười mấy giây sau, Kim Tuyết Thâm đỏ mặt tía tai: “Ê đéo đéo đéo! Ninh Chước anh có biết xấu hổ không hả?! Anh học từ ai đấy? Anh, anh —— nói chuyện đàng hoàng lại đi! Tôi quan tâm anh? Chẳng bằng tôi quan tâm tới tên họ Vu kia thì hơn! Tôi nói rồi đó, anh nhanh chóng quay về cho tôi, như thế này tôi không thể sống nổi!”

Sau một hồi trút giận, Kim Tuyết Thâm quyết đoán cúp máy, không cho Ninh Chước nói thêm lời nào nữa.

Ninh Chước thấy tín hiệu đã ngắt kết nối, anh tự đếm: “Lần thứ 37 kêu tôi về.”

Anh cất máy liên lạc, nhanh chân quay về giường bệnh của Thiện Phi Bạch.

Thiện Phi Bạch vui vẻ gặm táo, Ninh Chước lại nhìn sợi lông mi rơi trên gối.

Anh vô thức cầm lên, nhìn màu mắt đã thay đổi của Thiện Phi Bạch, anh nghe cậu ồn ào lải nhải liên tục, nhẹ nhàng vân vê sợi lông mi dài kia ở đầu ngón tay.

Anh thầm nghĩ, đúng rồi, là lông mi của cậu ấy.



Bên kia.

Takeshi Motobu lo sợ cũng không lâu lắm.

Tiến độ làm việc của Leopard Claw nhanh hơn Kim Hổ nhiều.

Hắn chỉ mới rời đi khoảng 2 tiếng thì Takeshi Motobu, người lo âu đến mức không ngủ được, đã nhận được cuộc gọi đến.

Ở đầu dây bên kia, Leopard Claw thấp giọng thông báo: “Tôi đã thu xếp xong, ngài có thể ra ngoài bất cứ lúc nào. Ngài…”

Takeshi Motobu: “Cậu đang ở đâu?”

Leopard Claw nhanh chóng trả lời: “Gần nhà tù, có hai chiếc ô tô bay màu đen. Cả hai đều không có biển số xe. Ngài và tôi sẽ ngồi cùng một chiếc, những người còn lại thì đi chiếc sau.”

Takeshi Motobu từng nghĩ môi trường sống trong nhà tù rất kham khổ nên sẽ tìm cách ra ngoài làm ăn hoặc vui chơi, mỗi lần ra ngoài như vậy đều cẩn thận che giấu tung tích.

Nhưng kể từ khi biến nhà tù thành một nơi thoải mái hơn cho bản thân, gã cũng bắt đầu vui vẻ tận hưởng tại chỗ, cho nên cũng hiếm khi ra ngoài nữa.

Dù sao thì gã cũng có thể sống thoải mái được.

Takeshi Motobu bỏ máy liên lạc xuống, cảm thấy hơi thở chết chóc trên đầu mình đang dần cuốn đi.

Gã đứng dậy, dậm chân đầy hưng phấn, gã đi một vòng quanh phòng mới nhận ra điều bất thường: “Ninh Chước đâu rồi?”

Đàn em của Leopard Claw vội vàng nói: “Ninh Chước đang thăm bệnh Thiện Phi Bạch.”

Takeshi Motobu vô cảm trả lời: “Ồ.”

Nếu chết một cách vô ích thì chẳng liên quan gì đến gã.

Gã đã bỏ tiền ra thuê vệ sĩ, hiển nhiên mạng sống của gã phải đáng giá hơn nhiều.

Tuy nhiên, Motobu Takeru cũng có một mối hoài nghi: chẳng phải Ninh Chước và Thiện Phi Bạch là kẻ thù không đội trời chung sao?

Gã suy nghĩ một chốc, cuối cùng hiểu ra.

Takeshi Motobu từng nghe Kim Hổ kể về ân oán giữa Ninh Chước và Thiện Phi Bạch.

Ninh Chước quan tâm tới mạng sống của Thiện Phi Bạch như vậy có lẽ là vì chuyện sát nhập giữa hai tổ chức Henna và Bàn Kiều.

Bây giờ cả hai người họ đều ra ngoài, nếu khi quay về chỉ còn một mình Ninh Chước thì e là Bàn Kiều chắc chắn sẽ nổi sóng.

Takeshi Motobu cần rời khỏi đây ngay, gã cũng đã ngắm người đẹp thỏa thích đến mãn nhãn, xem như số tiền bỏ ra hoàn toàn đáng giá.

Khi tình huống đã trở nên nguy hiểm thì mạng sống của gã quan trọng hơn.

Trong thỏa thuận của họ, Ninh Chước đã nói rõ anh sẽ không ra khỏi đây cùng với Takeshi Motobu.

Điều đó có nghĩa bây giờ thỏa thuận giữa cả hai sẽ tự động chấm dứt.

Takeshi Motobu dự định gặp Ninh Chước để nói chuyện thêm một lúc, nhưng khi nghĩ đến việc phải gặp cả Thiện Phi Bạch, người bị thương nặng vì gã, gã lại cảm thấy ghê tởm nên gã không đi nữa và bắt đầu sửa soạn quần áo của mình.

Nhân lúc trời còn tối, Takeshi Motobu, người vừa chỉnh trang một bộ vest, đi giày da và xịt nước hoa đường hoàng, sải bước ra khỏi cánh cửa nhỏ bí mật với sự bảo vệ của lính đánh thuê cường tráng.

Bây giờ, tất cả đèn pha làm việc ngày đêm, chiếu rọi mọi ngóc ngách để theo dõi tình hình của phạm nhân trong Ngục giam số 1 Stuart đều bị dập tắt vì Takeshi Motobu.

Cả thế giới như chìm trong đêm đen tĩnh mịch.

Đất trời tĩnh lặng không còn trăng sao, chỉ có một ngọn đèn trắng tù mù như ma trơi đong đưa qua lại đang hộ tống một nhóm người vội vã bước đi.

Sau khi bước ra khỏi cánh cửa nhỏ và nhìn xung quanh, Takeshi Motobu nhìn thấy hai chiếc ô tô bay cao cấp đang đậu lần lượt phía trước và phía sau.

Leopard Claw ngồi ở hàng ghế sau, vẫy tay ra hiệu với Takeshi Motobu.

Takeshi Motobu mỉm cười đi đến.

Kiếp sống trong tù của gã đã đi đến hồi kết.

Thứ gã nhìn thấy không phải bàn tay của Leopard Claw mà là cuộc sống mới tự do, tốt đẹp đang vẫy gọi gã

Takeshi Motobu có thói quen không bao giờ nhìn vào mặt những người gã coi thường, những người có “địa vị thấp kém hơn gã”.

Cho nên gã không nhìn kĩ gương mặt của cô gái “búp bê barbie” kia, vì vậy gã không phát hiện ra một con mắt của cô là mắt giả.

Cho nên gã cũng không nhìn kĩ đầu bếp mập mạp hiền lành kia, vì vậy gã cũng không nhận ra đối phương là một android.

Cho nên gã cũng không nhận ra được gương mặt đầy hoảng sợ của Leopard Claw ở phía sau xe.



Đêm nay chắc chắn là một đêm mất ngủ đối với nhiều người.

Hôm nay đến lượt Phác Nguyên Chấn trực ca.

Khi bị đánh thức bởi tiếng chuông báo khẩn cáp, hắn đang cởi trần.

Gã hết lòng đưa Takehi Motobu ra ngoài, cảm thấy mình đã hoàn thành một nhiệm vụ lớn cho nên đã uống vài ngụm rượu để ngủ cho ngon giấc.

Kết quả là vừa mới chìm vào giấc ngủ, tiếng chuông báo động vang vọng chói tai khiến hắn sợ đến mức giật mình bật dậy, căm giận ngút trời quát:

Có chuyện gì vậy?!

Hắn mở máy liên lạc và hét: “Cái gì?!”

Giây tiếp theo, hắn lí nhí đáp lời như một con cừu non: “Dạ… Quản ngục trưởng? Vâng, là tôi. Tôi đây, tôi không có trốn việc.. có chuyện gì vậy ạ?”

Quản ngục trưởng yêu cầu hắn có mặt ở phòng khách trong vòng 3 phút.

Đội trưởng Phác Nguyên Chấn bàng hoàng chạy đến phòng khách, quần còn chưa kịp khóa kéo.

Dưới ánh sáng chói lóa, hắn nheo mắt vì choáng váng, và nhìn thấy Lâm Cầm.

Đội trưởng Phác há miệng như con cá mắc cạn, không nói nên lời.

“Chúng tôi đến đây để thẩm vấn Takeshi Motobu.” Lâm Cầm nói thẳng: “Chúng tôi cần phạm nhân hợp tác với cuộc điều tra của đội đặc nhiệm 930.”

Nghe xong, cả người Phác Nguyên Chấn run lập cập.

Hắn nhìn quản ngục trưởng với vẻ mặt sầu thảm.

Mười lăm phút trước, quản ngục trưởng vừa đồng ý cho Takeshi Motobu rời khỏi đây.

Quản ngục trưởng không nhúc nhích, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn: “Đội trưởng Phác, phạm nhân đâu?”

Đội trưởng Phác vừa mới uống rượu xong, cả người ướt đẫm mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng, hai bên đùi run rẩy không đứng thẳng nổi.

Hắn biết rõ trong phòng giam của Takeshi Motobu hoàn toàn trống không.

Hắn cố gắng duy trì nét mặt bình tĩnh, muốn dùng cớ qua loa: “Cậu cảnh sát đến không đúng lúc rồi, phạm nhân Takeshi Motobu đang bệnh nặng, mời cậu ——”

Lâm Cầm hành động rất nhanh, ngay lập tức đưa lệnh điều tra có đóng dấu chính thức của Bạch Thuẫn cho hắn xem: “Chúng tôi có nhân chứng cung cấp thông tin Takeshi Motobu có liên quan đến vụ án 930. Chúng tôi đã nộp đơn xin lệnh điều tra. Vui lòng đưa phạm nhân đến gặp chúng tôi ngay lập tức.”

“930?”

Máu nóng dâng lên trong đầu Phác Nguyên Chấn, cổ họng hắn nghẹn ứ.

Hắn gắng gượng cử động đầu lưỡi: “Phạm nhân Takeshi Motobu khi đó vẫn còn thi hành án và ở trong tù. Không thể nào có chuyện ——”

Vừa mở miệng nói, Phác Nguyên Chấn liền cảm thấy cả người lạnh toát.

Thôi xong rồi.

Lâm Cầm nhận thấy đối phương có vấn đề bất thường, cách một lớp băng vải, hắn lẳng lặng chăm chú nhìn: “Vậy thì xin mời Takeshi Motobu ra đây nói chuyện. Bây giờ cậu ta đang ở đâu?”

Giữa không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở, Lâm Cầm gật gật đầu: “Vừa rồi anh nói cậu ta đang “bệnh nặng”. Vậy thì cậu ta đang ở phòng y tế, đúng không?”

Phía sau Lâm Cầm là đội đặc nhiệm 930.

Hắn giơ tay, bình tĩnh điều động: “Vào trong lục soát.”

Cùng lúc đó, Takeshi Motobu rùng mình ớn lạnh vừa ngồi vào trong xe đã được bố trí sẵn, gã đóng cửa lại, cảm nhận hơi ấm từ máy điều hòa.

Xe được trang bị đầy đủ với mọi tính năng nội thất, không gian rộng rãi đến mức gã có thể tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở đây.

Gã thở phào nhẹ nhõm, nhúc nhích mông hai lần trên chiếc ghế da mềm, thoải mái thẳng lưng: “Bên ngoài lạnh quá. Lái xe đi.”

Đã có mệnh lệnh nhưng lại không một ai quan tâm.

Điều này rất bất thường với Takeshi Motobu.

Gã định nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng cuối cùng phải mở mắt nhìn.

Ngoài tài xế, ngồi ở khoang sau cùng với gã còn có ba người khác, tất cả đều cường tráng, khỏe mạnh.

Tuy nhiên, ngoài Leopard Claw thì những người còn lại đều có gương mặt vô cảm.

Takeshi Motobu quay đầu, đúng lúc nhìn thấy gương mặt tuyệt vọng, sợ sệt của Leopard Claw.

Gã nhìn xuống và thấy một sợi dây xích dày làm bằng sắt buộc vào chân phải của Leopard Claw.

Takeshi Motobu nhận thấy có gì đó không ổn, vừa định mở cửa trốn thoát thì một người đàn ông ngồi cạnh đã túm lấy gã, dùng ống tiêm cắm phập vào cổ gã!

Gương mặt xấu xí của Takeshi Motobu đỏ bừng, cổ họng thét lên tiếng gầm lớn nhưng cả người gã lại nhũn ra như một con rắn không xương.

Một người phụ nữ từ hàng ghế trên từ từ quay xuống.

Người phụ nữ nhìn về phía trước nên Takeshi Motobu còn không nhận ra ở đó có người ngồi.

Người phụ nữ như một con cú đêm gầy gò ẩn mình trong bóng tối với đôi mắt vô hồn nham hiểm, chờ đợi con mồi sập bẫy.

Mái tóc đen vốn được chăm sóc tỉ mẩn, gọn gàng của người phụ nữ đã bạc dần, khô héo và rối tung lộn xộn chỉ trong vòng 2 tháng. Trên mặt cũng nổi rõ những nếp nhăn tiều tụy, dưới ánh đèn mờ mịt từ trong xe càng thêm phần quỷ dị đáng sợ.

Phu nhân Charlemagne chắp hai tay trước mặt, vẻ mặt lạnh lẽo như băng: “Cậu Takeshi, con trai tôi từng được cậu chăm sóc.”