Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 59




Ninh Chước dễ dàng nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.

Anh kéo Thiện Phi Bạch đứng dậy.

Thiện Phi Bạch vừa mới chợp mắt được một chút, bất mãn mếu máo bằng giọng mũi: “Em đang bị thương mà, nửa đêm không cho em nằm trên giường lại bắt em đi đâu nữa?”

Ninh Chước trả lời ngắn gọn: “Hình như người tôi không muốn gặp xuất hiện.”

Thiện Phi Bạch thông minh, nghe xong liền nhanh chóng chống tay ngồi dậy.

Điều kiện y tế của khu vực nhà tù cao cấp tại Ngục giam số 1 Stuart có thể nói là thuộc hàng tốt nhất ở thành phố Ngân Chùy.

Sau khi được chữa trị cẩn thận, chỉ trong vòng vài tiếng, xương cốt bị thương của Thiện Phi Bạch cũng không còn đau nữa, nhưng cậu vẫn chưa khôi phục lại sức lực ban đầu.

Họ trốn vào trong phòng vệ sinh không bật đèn.

Thiện Phi Bạch thì thầm: “Hình như là cảnh sát.”

Ninh Chước cảm thấy thằng nhãi này rất ồn ào: “Nhảm nhí.”

Thiện Phi Bạch: “Nếu chúng ta bị phát hiện thì sao?”

Tiếng bước chân bên ngoài tản dần, Ninh Chước khó chịu: “Không làm gì hết.”

Thiện Phi Bạch đề xuất: “Lỡ như bị phát hiện thì chúng ta giả bộ làm một đôi uyên ương được không?”

Tâm tư Ninh Chước dao động.

Cảnh sát đến đây nhanh hơn so với dự đoán của anh.

Anh lặp lại: “Ha, uyên ương hả?”

Thiện Phi Bạch phân tích đầy logic: “Trời tối, không bật đèn, hai người chui vào trong đây thì còn có thể làm gì nữa?”

Ninh Chước nhìn cậu, nhận ra cậu thực sự nghiêm túc thảo luận với mình về vấn đề này.

Thiện Phi Bạch yếu ớt hoàn toàn dựa vào Ninh Chước, dù bị trọng thương thì nhiệt độ cơ thể của cậu vẫn cao hơn anh, lòng bàn tay bám chặt lấy eo anh ấm áp một mảng.

Ninh Chước cười như không cười: “Cậu lại muốn bày trò gì?”

Thiện Phi Bạch hồn nhiên nghiêm túc đáp: “Không làm gì hết, chỉ cần diễn là được.”

Cậu nói: “Em thích anh.”

Bây giờ Ninh Chước không có tâm tư gì khác nên anh hoang mang cau mày.

Thiện Phi Bạch ôm chặt eo anh hơn, lòng bàn tay còn nóng hơn cả ban nãy: “Anh cũng trả lời em đi, “Anh thích em”.”

Ninh Chước không xao động.

Anh vẫn đang suy nghĩ liệu Takeshi Motobu có quay lại lần nữa và khiến kế hoạch của anh thất bại hay không.

Anh khô khốc nói: “Thích.”

Thiện Phi Bạch nhắc nhở: “Anh nói lại đi, phải nghe chân thành thì giống thật được.”

Ninh Chước: “… Thích cậu.”

Hai mắt Thiện Phi Bạch lấp lánh trong bóng tối: “Dạ, em cũng thích anh.”

Ninh Chước đột nhiên cảm thấy bầu không khí có gì đó bất thường.

Anh đối diện với ánh mắt của Thiện Phi Bạch.

Ánh mắt của cậu quá mức chân thành, nồng nhiệt, khiến trái tim Ninh Chước loạn nhịp vài giây.

Ninh Chước cảm thấy hai bên gò má nóng bừng tê dại, anh theo bản năng xách tai cậu lên.

Ninh Chước vốn là người giỏi kiềm chế cảm xúc nên anh không thể hiểu được lời nói phóng túng của Thiện Phi Bạch.

Thiện Phi Bạch phóng túng thành nết, làm sao hiểu được như thế nào là thích hay là không thích?

Chỉ muốn chơi đùa với anh mà thôi.

Tiếc là tay Ninh Chước chỉ mới giơ lên nửa đường thì bị tiếng bước chân bên ngoài cắt đứt.

Ninh Chước xoay người bịt miệng Thiện Phi Bạch lại, nghĩ lại, anh còn bịt luôn cả mũi của cậu.

Thiện Phi Bạch không lộn xộn nữa, nhưng Ninh Chước chợt cảm thấy trong lòng bàn tay mình ấm áp hơn.

Ninh Chước không lường trước được thói xấu của con sói con này, tay bị liếm ướt nên hơi buông lỏng ra liền bị Thiện Phi Bạch chơi xấu vòng tay ôm trước ngực.

Anh nhỏ giọng nhắc nhở: “Suỵt.”

Ninh chước cắn chặt răng, vừa duy trì cái ôm ngượng ngùng vừa nghiêng tai lắng nghe động tĩnh.

Làn da của Thiện Phi Bạch cọ vào người anh nóng rẫy như muốn đánh lạc hướng sự chú ý của anh.

Cho đến khi Ninh Chước thực sự xác định được tiếng bước chân kia là tiếng bước chân quen thuộc mà anh không muốn nghe thấy nhất, suy nghĩ của anh mới khôi phục lại bình thường.

Không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Lâm Cầm thực sự bước vào căn phòng này.

Ngay lúc đó, loa phát thanh nhà tù vang lên inh ỏi.

Nếu kế hoạch đã triển khai thì cũng khó lòng tránh khỏi việc gặp mặt.

Cho nên Ninh Chước giơ tay qua bả vai Thiện Phi Bạch, nhấn nút xả nước bồn cầu, sau đó kéo cậu đi, thấp giọng nói: “Ra ngoài.”

Ba người gặp mặt nhau, bầu không khí trong phòng bệnh liền trở nên kỳ lạ hơn.

Lâm Cầm nhìn chằm chằm Ninh Chước.

Đối với câu hỏi của Ninh Chước, Lâm Cầm lại bất ngờ nói: “Trông vóc dáng cậu… không thay đổi gì mấy.”

Vừa nói xong, Lâm Cầm nhận thấy lời này không hay ho gì nên hắn ngại ngùng cười: “Không phải, không phải. Cậu ——”

Ninh Chước liếc mắt nhìn ra ngoài, thấy phóng viên Khải Nam đang chỉ huy tác nghiệp cách đó không xa.

Anh dời mắt, ngắt lời Lâm Cầm: “Cậu hợp tác với Interest từ khi nào?”

Lâm Cầm hiền lành cười: “Nếu không nhờ sự giúp đỡ của họ, tôi không thể vào đây được.”

Trên mặt Ninh Chước không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ âm thầm gật đầu một cái.

Anh cũng muốn giúp đỡ Lâm Cầm.

Nhưng Lâm Cầm lại một mực cho rằng hắn có thể giải quyết mọi thứ ở Ngân Chùy với niềm tin chỉ cần có “năng lực phá án mạnh mẽ”, vậy thì anh thấy hắn hợp chơi trò chơi sắm vai gia đình* hơn.

*扮家家酒 (Phẫn gia gia tửu): một trò chơi của trẻ con, mỗi đứa trẻ sẽ đóng một vai trong gia đình và xây dựng gia đình mà mình muốn.

Có lẽ bây giờ Lâm Cầm không còn ngu ngốc như vậy nữa.

“Cậu thì sao?” Lâm Cầm dùng thái độ ôn hòa hỏi thắc mắc lớn nhất của mình: “Sao cậu lại ở đây?”

Ninh Chước đáp: “Làm việc.”

Lâm Cầm: “Việc gì?”

Ninh Chước khoanh tay, đề phòng: “Cậu đang thẩm vấn tôi?”

“Không có.” Lâm Cầm nói: “Bạn bè quan tâm thôi.”

Thiện Phi Bạch ở bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu: “À, bạn bè.”

Ninh Chước quay đầu: “Cậu lại có chuyện gì?”

Thiện Phi Bạch rầm rì báo án: “… Anh ta lấy táo của em.”

Giọng điệu trẻ con của cậu khiến cho tinh thần căng thẳng của Ninh Chước thả lỏng ra: “Câm mồm. Lát nữa tôi gọt quả khác ch cậu.”

Lâm Cầm đỏ bừng mặt.

Vì quả táo đúng là còn đang ở trên tay hắn, minh chứng vật chứng tội ăn cắp rõ ràng.

Lâm Cầm nói: “Tôi không cố ý. Lúc nhỏ Ninh cũng từng gọt táo như thế này cho tôi nên tôi mới hoài niệm một chút thôi.”

Hắn không giải thích thì không sao, càng giải thích thì máu càng dồn lên não Thiện Phi Bạch.

Thiện Phi Bạch nhìn Ninh Chước, âm cuối kéo dài: ““—— Anh Ninh tốt bụng thật đó.”

Lâm Cầm nhớ đến tiếng thở dốc của một chàng trai trẻ trong cuộc điện thoại vài ngày trước, trong lòng cũng đoán được vài phần về mối quan hệ của hai người, cho nên ngay lập tức làm rõ vấn đề: “Cậu ấy rất tốt bụng… Cậu ấy đối xử tốt với tất cả mọi người.”

Thiện Phi Bạch rất giỏi xử lý cảm xúc của mình.

Cậu biết nếu bây giờ cậu châm chọc nói thêm nữa thì lại bại lộ ra hai người họ ở đây có vấn đề, hơn nữa cũng khiến anh Ninh khó chịu.

Nhưng bây giờ cậu đang rất bực bội, trong lòng nóng bừng bừng như bị lửa đốt.

Ninh Chước thấy sắc mặt Thiện Phi Bạch tối sầm.

Nhiều năm qua anh đã có thói quen cảm thấy thú vị và vui vẻ khi cậu gặp chuyện, cho nên khóe miệng cũng bất giác hơi cong lên.

Tâm trạng thoải mái hơn, cảm giác khó chịu cũng bay biến.

Anh nhìn Lâm Cầm: “Cậu mới hỏi tôi cái gì? Sao tôi lại ở đây hả?”

Lâm Cầm nhìn Ninh Chước: “À, tôi…”

Ninh Chước đáp: “Tôi vào đây để bảo vệ một người tên là Takeshi Motobu.”

Im lặng.

Sự im lặng đến thót tim, dường như một cơn thủy triều vô hình đang dâng cao và đổ ập đến phòng bệnh.

Lâm Cầm dùng một tay chạm vào chiếc dùi cui đen bằng đồng, ngón tay cái vuốt ve trên phần cán liên tục để giải tỏa áp lực đột ngột tích tụ trong lòng.

Hắn xác nhận lại: “Takeshi Motobu?”

Ninh Chước: “Đúng vậy.”

Lâm Cầm: “Người đó thuê cậu?”

Ninh Chước: “Đúng vậy, cậu biết cậu ta à?”

Lâm Cầm: “Tại sao cậu ta lại thuê cậu?”

Ninh Chước: “Tôi nhận đơn của người khác, người đó yêu cầu tôi phải vào tù một thời gian, nhân lúc đó thì Takeshi Motobu gặp nhiều tai nạn ngoài ý muốn nên cậu ta cũng thuê tôi luôn.”

Lâm Cầm bí mật ghi nhớ lại và hỏi về những “tai nạn” bất ngờ mà Takeshi Motobu gặp phải: “Trùng hợp vậy sao, cậu vào khu vực nhà tù cao cấp của Ngục giam số 1 Stuart?”

Ninh Chước: “Đúng thế, có người yêu cầu tôi.”

Lâm Cầm: “Ai?”

Ninh Chước: “Bí mật kinh doanh. Nếu cậu muốn biết thì phải đưa ra giá trao đổi.”

Lâm Cầm bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu là bí mật kinh doanh thì vì sao khi nãy tôi hỏi cậu, cậu lại nói là đang làm việc, còn bây giờ lại thẳng thắn nói cậu đang bảo vệ Takeshi Motobu?”

Ninh Chước: “Đơn hàng tôi nhận không bao giờ được công khai nội dung ra ngoài. Nhưng bây giờ cậu chỉ cần hỏi những người khác ở trong tù thì cậu cũng sẽ biết thôi —— thời gian qua tôi luôn ở bên cạnh Takeshi Motobu.”

Lâm Cầm tung ra những chiêu thức hiểm hóc, Ninh Chước gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.

Lâm Cầm hơi dừng lại, sau đó hỏi câu quan trọng nhất: “Vậy thì bây giờ Takeshi Motobu đang ở đâu?”

“Hỏi hay lắm.” Ninh Chước: “Vì tôi cũng không biết.”

Lâm Cầm cau mày.

Ninh Chước nhún vai: “Vài tiếng trước, cậu ta bị ám sát một lần. Thiện Phi Bạch thay cậu ta chắn một dao. Từ đó đến giờ tôi ở đây chăm sóc cho Thiện Phi Bạch, còn cậu ta đi đâu thì tôi không biết.”

Lâm Cầm nhìn về phía Thiện Phi Bạch, cẩn thận đánh giá cậu một phen.

Trên người Thiện Phi Bạch vẫn còn đầy mùi thuốc và máu, làn da cũng tái nhợt yếu ớt, quả thực không phải là giả bộ.

Nhìn thầy vẻ mặt trầm tư của Lâm Cầm, Ninh Chước gọi: “Ê.”

Lâm Cầm: “Hả?”

Ninh Chước hỏi: “Cậu được chuyển đến trụ sở chính rồi đúng không? Có đủ tiền hoạt động không?”

Lâm Cầm bối rối nhìn anh phía sau lớp băng vải.

Ninh Chước: “Thuê tôi đi, 50 ngàn. Đảm bảo cậu và đội đặc nhiệm có thể an toàn ra khỏi Ngục giam số 1.”

Lâm Cầm hiểu Ninh Chước đang ám chỉ điều gì, hắn không khỏi bật cười: “Cậu thực sự muốn… kiếm tiền đến như vậy à?”

Ninh Chước không khoan nhượng: “Đó là mức giá dành cho bạn bè, không thể giảm giá thêm nữa.”

Nghe thấy hai chữ “bạn bè”, Lâm Cầm khẽ cười, hắn cầm quả táo hình con thỏ trong tay, sau đó giang rộng tay ôm lấy Ninh Chước.

Hắn thì thầm bên tai Ninh Chước: “Trước đây tôi chưa từng nghĩ khu Trường An rộng đến như vậy. Nhiều năm như thế mà tôi lại không gặp cậu được một lần nào.”

Ninh Chước nhìn qua một bên, vỗ nhẹ bờ vai hắn, nghĩ trong lòng: cũng không rộng lắm đâu, do tôi né cậu đó.

Lính đánh thuê Ninh Chước và cảnh sát Bạch Thuẫn Lâm Cầm, hai người này không nên thân thiết với nhau.

Nhìn thấy hai người tay bắt mặt mừng như vậy, Thiện Phi Bạch cảm thấy cả người mình chua lét.

Cậu đứng ở bên cạnh cáu gắt nói: “Ôm một lần 50 ngàn, không giảm giá.”

Vốn dĩ Lâm Cầm chỉ xúc động khi nghe thấy hai tiếng “bạn bè”, muốn hoài niệm quá khứ một chút, cho nên bây giờ hắn có chút dở khóc dở cười.

Điều này không ảnh hưởng đến sự nghi ngờ của hắn về sự xuất hiện của Ninh Chước ở trong nhà tù, nhưng hắn cũng không muốn nhân cơ hội này phá hoại người khác.

Hắn đứng thẳng đậy, cảm thấy xấu hổ: “Có phải tôi đang làm phiền vợ chồng son hai người không?”

Ninh Chước: “…”

“Hứ.” Thiện Phi Bạch vẫn còn hăng hái, lải nhải ca thán: “Lấy táo của tôi, bây giờ còn ôm người đàn ông của tôi.”

Lâm Cầm đỏ bừng mặt, lặng lẽ bỏ quả táo về vị trí cũ.

Đã nhiều năm hắn không gặp Ninh Chước, khi gặp lại lại rơi vào tình huống khó xử như thế này cho nên trong lúc nhất thời cảm xúc khó lòng khống chế.

Lâm Cầm cũng biết mình ôm ấp một người đã có chủ trước mặt chính chủ như vậy là sai, Thiện Phi Bạch còn nhìn hắn với ánh mắt ai oán như thể hắn thực sự là một người đập chậu cướp bông.

Trong những năm qua, Lâm Cầm đã thành thạo ứng xử với người khác, chưa từng bị chế nhạo đến mức này, vì vậy hắn dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng bệnh, tập hợp các thành viên.

Suy nghĩ của Lâm Cầm khá rõ ràng: hôm nay Takeshi Motobu bị ám sát nhưng kế hoạch ám sát thất bại, cho nên một là gã đang chui rúc trốn trong một góc nào đó không muốn xuất hiện, hai là…

Để trốn tránh nguy hiểm, gã sẽ rời khỏi đây.

Điều này chứng tỏ những tin đồn về Ngục giam số 1 Stuart là thật.

Ngục giam này chẳng khác gì một nhà vệ sinh công cộng, phạm nhân muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

Vậy thì buổi tối ngày 30 tháng 9 liệu có một trường hợp như vậy xảy ra hay không?



Ninh Chước chấp nhận làm trò như vậy trước mặt Lâm Cầm.

Dù sao đi nữa lần trước khi đang nói chuyện với Lâm Cầm, tiếng hát karaoke của Takeshi Motobu cũng vang lên bất ngờ, Thiện Phi Bạch cũng phải giả vờ một phen để thoát khỏi vòng vây nghi ngờ.

Diễn trò trước mặt Lâm Cầm thì cần phải làm đến nơi đến chốn.

Chờ Lâm Cầm vừa rời khỏi, Ninh Chước thô bạo kéo Thiện Phi Bạch quay về giường.

Không ngờ Ninh Chước chưa kịp lên tiếng trước, Thiện Phi Bạch đã ra tay.

Cậu đưa tay nắm chặt lấy cổ áo của Ninh Chước.

Kết quả là hai người cùng ngã lăn xuống giường bệnh.

Thiện Phi Bạch nằm trên, cậu nhìn chằm chằm Ninh Chước: “Em là đồng phạm của anh, có phải chúng ta nên thương lượng lại một số vấn đề không?”

Thiện Phi Bạch không hề nhẹ, Ninh Chước đặt tay lên eo cậu, cảm thấy bối rối: “Tôi chưa thương lượng gì với cậu?”

Thiện Phi Bạch: “Anh ta ôm anh!”

Ninh Chước: “… Tôi nhờ cậu ta ôm tôi hả?”

Thiện Phi Bạch nghiến răng nghiến lợi: “Thì anh phải đẩy anh ta ra chứ!”

Ninh Chước: “Cậu quản được tôi?”

Thiện Phi Bạch chôn mặt trước ngực Ninh Chước: “Em mặc kệ! Hôm nay em thuê anh mà, 20 ngàn lận đó. Anh ta không tốn đồng nào lại được ôm anh, còn muốn ăn táo của em!”

Hiếm khi được nhìn thấy bộ dạng trẻ con ấu trĩ của Thiện Phi Bạch, Ninh Chước cảm thấy thật mới lạ.

Khi còn nhỏ, Thiện Phi Bạch cũng chưa bao giờ có thái độ như thế này, ở trước mặt anh chỉ toàn là giả bộ ngoan hiền, một tiếng là “anh Ninh”, hai tiếng cũng là “anh Ninh” ngọt xớt.

Ninh Chước khoanh hai tay, tì sau đầu: “Vậy cậu muốn làm sao?”

Thiện Phi Bạch: “Anh an ủi em đi, em sẽ không giận nữa.”

Ninh Chước không nghĩ cậu lại tức giận: “Cậu là chó hả?”

Thiện Phi Bạch: “Dù em có là chó là mèo hay là gà là vịt đi chăng nữa, anh ôm anh ta thì em sẽ tức giận.”

Ninh Chước nghe cậu nói nhăng nói cuội, anh vô thức giơ tay lên muốn xoa đầu cậu.

Thiện Phi Bạch cũng nhận thấy động tác của anh, nghĩ rằng anh lại muốn đẩy mình ra.

Cậu đùa giỡn nói: “… Chà, anh Ninh, có phải em diễn sâu quá rồi không?”

Ninh Chước nhớ lại cảnh tượng vừa rồi ở trong phòng vệ sinh, tim đập thình thịch, anh khẽ cau mày.

Thái độ vừa rồi của cậu chỉ là giả vờ, là diễn kịch thôi?

Ninh Chước cảm thấy khó chịu, anh dùng đầu gối đá cậu ra, lạnh lùng nói: “Tự cậu biết.”

Anh đi theo tiếng bước chân của Lâm Cầm và ra ngoài.

Thiện Phi Bạch ngồi trên giường bệnh, nghiêng người nhìn về hướng Ninh Chước rời đi, hai chân dài gác lên thành giường lắc lư qua lại, cong miệng cười vui vẻ.

… Hình như anh Ninh thực sự hi vọng vừa rồi mình nói thật.

Ở trong phòng bệnh là một mạch nước ngầm cuồn cuộn, bên chỗ của quản ngục trưởng Dorne lại là một lò thiêu lửa cháy phừng phừng!

Việc các tù nhân ở khu nhà tù cấp cao ra ngoài thư giãn và làm việc vặt là điều bình thường.

Nhưng lần nào họ cũng phải đảm bảo giữ đường dây liên lạc để có thể liên hệ nếu có vấn đề xảy ra.

Bây giờ Takeshi Motobu lại như bốc hơi hoàn toàn, gã không những không quay lại mà còn tắt cả thiết bị định vị!

Quản ngục trưởng Dorne âm thầm mắng 18 đời tổ tiên của Takeshi Motobu.

Lão đổ mồ hôi hột, lấy khăn lau trán, vô vọng bấm số điện thoại không thể liên lạc được, sự bình tĩnh trong lòng đang dao động nguy hiểm.

… Bây giờ, ở đây, vẫn là địa bàn của lão.

Trong khu nhà tù cao cấp có một vài lính đánh thuê.

Họ cũng không được phép để cho khách hàng của mình bị một nhóm cảnh sát tùy tiện xâm nhập mạo phạm.

Nếu Lâm Câm thực sự muốn vào trong…

Khi quản ngục trưởng Dorne đang ấp ủ một kế hoạch ác ý thì phía sau lưng lão vang lên giọng nói hòa nhã của Lâm Cầm: “Quản ngục trưởng Dorne, đã tìm được người chưa?”

Cả người lão run bắn len, gã vội vàng thu liễm biểu tình, rặn ra một nụ cười, tiếp tục muốn đàm phán với Lâm Cầm.

Nhưng khi vừa quay đầu, mặt lão đông cứng lại.

Tên lính đánh thuê suốt thời gian qua luôn đi theo Takeshi Motobu hiện đang ung dung đứng sau lưng Lâm Cầm, người đó như một vị thánh bảo trợ xinh đẹp, hung hãn, lạnh lùng nhìn gã.