Thời gian trôi nhanh, Takeshi Motobu chỉ còn lại hai tuần nữa là mãn hạn tù.
Trong khoảng thời gian này, gã càng nhìn Kim Hổ và nhóm lính đánh thuê của hắn thì lại càng khó chịu hơn.
Kim Hổ tỏ rõ thái độ bất mãn đối với việc gã thuê Ninh Chước.
Tuy hắn không nói thẳng ra nhưng nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của hắn, Takeshi Motobu hiểu ngay.
Takeshi Motobu đưa tiền cho họ là để làm bảo vệ chứ không phải quan tâm đến sắc mặt của họ.
Gã không quan tâm trước đây giữa hai bên có ân oán gì, bây giờ cả hai phải bắt tay làm hòa, thậm chí ở trước mặt gã càng cần phải diễn cảnh anh em tình thâm.
Đúng là so với tên Kim Hổ kia thì Ninh Chước trông hổ báo hơn mà lại uy tín hơn nhiều!
Takeshi Motobu đã chán ngấy cách làm việc của Kim Hổ từ lâu, và bây giờ thì nhóm lính đánh thuê này cũng không thể bảo vệ được gã đàng hoàng, gã quyết định sẽ đổi sang một nhóm lính đánh thuê khác.
Gã có tiền, gã không ngại phiền.
Sau khi nghe mệnh lệnh xong, Kim Hổ đã có dự cảm từ trước, đã chuẩn bị tâm lý nên cũng không quá phẫn hận, chỉ cảm thấy số mình đen đủi và Ninh Chước là khắc chế cứng của hắn.
Chỉ cần Ninh Chước xuất hiện là hắn sẽ bị đuổi đi.
Nghe nói hắn phải rời đi, Ninh Chước bận rộn cũng sắp xếp thời gian đến thăm hỏi: “Mày phải đi à?”
Kim Hổ biết rời đi là kết cục đã được đoán trước, khi nhìn thấy Ninh Chước, hắn cũng cảm thấy bình tĩnh hơn: “Mẹ mày, nếu bọn tao không đi thì chắc mày cũng bắt thằng Tín đi luôn quá.”
Từ sau buổi tối bị Ninh Chước dạy cho một trận nên thân, Tín đã được thuần phục, suốt mấy ngày qua không có việc gì làm cũng sẽ dính chặt bên cạnh Ninh Chước, muốn bái anh làm thầy dạy.
Ninh Chước: “Đi bình an.”
Kim Hổ nghĩ lời của Ninh Chước không đầu không đuôi, nghe có vẻ vui sướng khi người gặp họa nhưng cũng có phần nào thật lòng chúc phúc hắn.
Hắn đánh giá Ninh Chước chốt lát, sau đó cụp mắt.
Trong giới lính đánh thuê, Kim Hổ là một tên thực dụng, gã chỉ tin tưởng mỗi tiền và liều mạng vì tiền, dù thế nào đi nữa tốt nhất là có đủ tiền để nuôi sống gia đình.
Cho nên khi nhìn Ninh Chước, Kim Hổ cảm thấy như đang nhìn hoa trong sương mù, không bao giờ biết được người này muốn làm gì.
Nhóm Kim Hổ dọn đồ rời đi thì một nhóm lính đánh thuê khác xuất hiện thay thế ngay lập tức.
Nhóm lính đánh thuê mới không có thù oán gì với Ninh Chước, họ chỉ từng nghe danh về một tên hung thần hung dữ ở thế giới ngầm, khi gặp nhau thì nhận ra tên hung thần ác bá kia có vẻ ngoài chẳng khác gì một con thỏ thì ngạc nhiên một chút rồi thôi. Là một nhóm lính đánh thuê có tác phong chuyên nghiệp, họ lựa chọn bảo trì khoảng cách với Ninh Chước.
Takeshi Motobu rất hài lòng với thái độ này.
Ham muốn được thỏa mãn, gã bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn.
Takeshi Motobu chưa bao giờ có hứng thú với thức ăn bây giờ lại hiếm khi yêu cầu thực đơn riêng, gã muốn ăn heo sữa nướng.
Heo sữa cần phải chế biến ngay thì ăn mới ngon.
Takeshi Motobu gọi ba đầu bếp đến, tổ chức bữa tiệc dành cho một người trong một khu vườn nhỏ yên tĩnh.
Một con heo con vừa bị xử lý đang kêu xèo xèo trên vỉ nướng, lớp sữa thấm đẫm trên lớp da dần biến thành màu nâu hạt dẻ giòn rụm, khi dùng dao cắt thử thì vang lên âm thanh rôm rốp giòn tan.
Takeshi Motobu uống rượu liên tục, trước khi ăn được thịt heo đã say chuếnh choáng.
Gã mông lung nhìn thịt heo nướng, rượu ngon, người đẹp, cảm thấy cuộc sống quá mức tốt đẹp.
Heo sữa chín vàng thơm ngon thì được cắt thành từng miếng.
Nước thịt tràn ra và chảy xuống da.
Thịt được cắt ra đĩa còn nóng, ăn lúc còn nóng hổi trong miệng sẽ ngon nhất.
Ninh Chước không quan tâm đến mùi vị, dù sao thì Takeshi Motobu mới là người ăn, anh chỉ cần bảo đảm thức ăn được an toàn.
Trong khi Ninh Chước đang kiểm tra thức ăn có mùi vị bất thường hay không thì đầu bếp vừa đưa đĩa thịt cho Ninh Chước ngẩng đầu, liếc mắt nhìn phía sau lưng anh một cái.
Đầu bếp này có thân hình to lớn, dáng người tròn như quả cầu, gương mặt ôn hòa, đôn hậu luôn mỉm cười trông vô cùng vô hại.
Khi nhìn người khác, trong mắt đầu bếp còn mang theo ý cười.
Ngay sau đó, đầu bếp nhìn về phía Takeshi Motobu.
Gã đang nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời ấm áp, chẳng khác gì một con chó thích chí.
Một ngày đẹp trời như thế này, không một ai nghĩ rằng sẽ có biến cố xảy ra.
Mùi thịt nướng thơm ngon càng khiến cho tinh thần mọi người thả lỏng hơn.
Thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê mới Leopard Claw chỉ huy đàn em mình bảo vệ xung quanh.
Họ chưa từng trải qua những vụ ám sát trước đó nên họ cũng không cảnh giác lắm.
Nhóm lính đánh thuê này có súng điện đeo ở thắt lưng. Nhưng điều này không quan trọng.
Sau khi quan sát tình hình xung quanh xong, đầu bếp mập mạp cúi đầu cầm con dao xẻ thịt heo lên, bên trên dính đầy xương và mỡ heo.
Đầu bếp dùng vải lau dao cho đến khi nó sáng bóng.
Lưỡi dao phản chiếu đôi mắt đang cười của đầu bếp.
Takeshi Motobu uống hết một ly rượu, gã nhìn Ninh Chước đang kiên nhẫn kiểm tra miếng thịt rồi thoải mái ngáp một cái.
Những ngày tốt đẹp của gã vốn dĩ nên như vậy, kéo dài vô tận, thú vị không bao giờ hết.
Khi Takeshi Motobu há to miệng ngáp, đầu bếp ra tay.
Đầu bếp nắm chặt cán dao, lao thẳng về phía Takeshi Motobu với tốc độ nhanh nhẹn khác xa so với trọng lượng của cơ thể!
Ninh Chước nghe thấy tiếng bước chân kì quái ở phía sau, anh chưa xoay người đã tung đòn ngay.
Anh nương theo tiếng động, ném thẳng nĩa gỗ chuyên dùng để ăn thịt bên cạnh đĩa thức ăn bằng tay trái của mình!
Chiếc nĩa được làm bằng gỗ cây ăn quả để không làm mất hương vị nguyên bản của thịt, có phần đầu hơi nhọn.
Nhưng khi vào tay Ninh Chước, chiếc nĩa lại biến hóa trở thành một món vũ khí hung hãn sắc bén.
Chiếc nĩa lao vùn vụt theo tiếng gió, cắm thẳng vào cổ họng của đầu bếp mập!
Nhưng đầu bếp mập vẫn không dừng lại, máu chưa kịp chảy lại tăng tốc hơn, ghim chặt Takeshi Motobu làm mục tiêu, cũng ném thẳng một con dao khác về phía mục tiêu!
Tiếc là độ chính xác không chuẩn.
Con dao chặt thịt sắc bén bay theo hình chữ thập, rơi xuống bàn trước mặt Takeshi Motobu, cán dao rung lên phát ra tiếng “ong” nho nhỏ.
Takeshi Motobu còn chưa ngáp xong, đôi mắt trợn trừng kinh ngạc không thể tin nổi.
Đầu bếp mập là người lọc xương và chặt thịt heo, bên hông có dắt thêm ba con dao khác.
Đầu bếp rút con dao thứ hai.
Con dao này không nhắm về phía Takeshi Motobu mà là hướng về phía Ninh Chước.
Lần này nó bay thẳng tới cửa trước mặt Ninh Chước, cú ném cực kỳ chuẩn xác.
Ninh Chước dùng đĩa thịt để làm tấm chắn.
Chiếc đĩa vỡ nát và làm xước khóe mắt phải của anh.
Ninh Chước vô cảm chạy thẳng về phía đầu bếp!
Takeshi Motobu vẫn cảnh giác với Ninh Chước nên gã yêu cầu anh không được phép mang vũ khí bên người trong lúc làm việc.
Dù bây giờ gã có hối hận thì cũng chỉ có thể nằm lăn ra bỏ trốn, tay và chân gã không thể phối hợp cùng nhau cho nên cả người và ghế ầm ầm đổ xuống đất.
Nhóm của Leopard Claw hoảng hồn xong thì hành động ngay lập tức, họ vừa hét lớn vừa rút súng ra, bóp cò đầy tức giận.
Súng của họ là súng điện.
Nhưng điện cực lại không hề ảnh hưởng gì đến đầu bếp!
Gã đầu bếp như một con cá rơi vào lưới, bốn năm điện cực ghim chặt trên đầu nhưng vẫn nở một nụ cười thân thiện trên gương mặt mập mạp. Một con dao khác lại được phóng ra, ghim chặt ngay giữa hai chân của Takeshi Motobu, chỉ cần di chuyển lên trên thêm một chút nữa là chặt đứt bộ phận quan trọng nhất của gã!
Takeshi Motobu ngã xuống mặt đất, hai chân run rẩy, há miệng nhưng không thể hét lên nổi.
Tốc độ của đầu bếp quá nhanh, Ninh Chước nhận thấy không ổn liền đẩy nhanh tốc độ hơn, đồng thời anh cũng âm thầm tính toán khoảng cách giữa hai bên.
Đầu bếp hiển nhiên không phải nhân loại, dao hay súng đều vô dụng, tốc độ lại nhanh bất thường.
Gã đầu bếp chỉ còn lại một con dao, cho nên sẽ tấn công Takeshi Motobu với cự ly gần.
Ninh Chước tính toán tốc độ của mình, cuối cùng quyết định chỉ có thể dùng thân thể làm lá chắn.
Chắn thì chắn.
Ninh Chước hờ hững nghĩ, tốc độ không hề suy giảm, nhanh chóng phóng về trước.
Nhưng tình huống lại vượt ngoài dự đoán của anh.
Thiện Phi Bạch bất ngờ xông ra từ vô định.
Cậu chạy qua Takeshi Motobu ngã chỏng vó, chuẩn xác hướng về phía đầu bếp mập.
Gã đầu bếp cầm trong tay con dao thứ ba, món vũ khí duy nhất và cuối cùng của gã.
Thiện Phi Bạch chuyên bắn tỉa, ẩn nấp chờ đợi trong bóng tối là thế mạnh của cậu.
Nếu muốn đối đầu trực diện với kẻ thù, cậu không có chiêu thức hoa mĩ nào, tất cả những gì cậu có thể sử dụng được là sức mạnh cơ thể.
Con dao sáng lóa đâm thẳng vào ngực Thiện Phi Bạch.
Đầu bếp mập kinh ngạc, sau đó ngay lập tức hiểu rõ một điều rằng Thiện Phi Bạch chặn đứng con dao của gã đồng nghĩa với việc lần ám sát này hoàn toàn thất bại.
Gã căm hận chướng ngại vật bất ngờ xông ra giữa đường này, gã cầm con dao, dùng sức vặn vẹo lưỡi dao để đâm thủng bụng đối phương.
—— Không xoay được.
Con dao cắm thẳng vào xương sườn của Thiện Phi Bạch, lưỡi dao nghiêng đi thọc vào trong xương của cậu nên không thể xoay được nữa.
“Ê.”
Thiện Phi Bạch ôm lấy đầu bếp, thở ra một hơi đầy mùi máu: “… Mày đâm hụt rồi.”
Giọng điệu của cậu thân tình trìu mến như một cậu ấm đang làm nũng: “Người kêu mày đến không dặn mày kĩ hơn hả?”
Giây tiếp theo, gã đầu bếp bị đá văng ra ngoài.
Cả người gã đập mạnh vào tường.
Đầu bếp mập vẫn kéo căng miệng cười, vừa định đứng dậy thì bị một bàn chân đạp lên cổ, đá thẳng cả người gã vào tường thêm một lần nữa!
Cổ của gã bị một sức mạnh lớn va đập làm cho gãy nát, nghiêng qua một bên, để lộ ra những đường dây điện xanh đỏ bên trong.
Đến lúc này, trên mặt gã vẫn là một người nụ cười hiền lành, chất phác khiến người nhìn phát run.
Ninh Chước bứt đầu gã ra như một trái dưa hấu, đường dây điện bắn ra những tia lửa xè xè, sau đó anh lùi vài bước đi về phía Thiện Phi Bạch.
Takeshi Motobu có nhóm Leopard Claw, Thiện Phi Bạch thì không có ai.
Cậu vẫn đứng đó, cơ thể run rẩy, miệng cười toe nhìn Ninh Chước.
Máu đỏ ồ ạt trào ra trước người cậu.
Ninh Chước dùng vai đỡ lấy cậu.
Thiện Phi Bạch ngã xuống trên người anh, lẩm bẩm: “Em đau quá.”
Giữa khung cảnh hỗn loạn, Ninh Chước ôm chặt Thiện Phi Bạch, một tay giữ lấy bả vai cậu.
Thiện Phi Bạch khàn giọng lên tiếng, chỉ đủ lớn để hai người nghe: “Anh, khi nãy anh nghĩ để con dao này đâm bản thân là cách tốt nhất đúng không?”
Ninh Chước rít qua kẽ răng: “… Kịp.”
“Mặc kệ.” Mặt Thiện Phi Bạch tái nhợt, cậu thều thào: “Em đau lòng.”
Cậu chôn mặt vào sâu trong hõm vai của Ninh Chước, ngoan ngoãn bất tỉnh.
…
Mọi chuyện nhanh chóng được phơi bày.
Đầu bếp mập là lứa đầu bếp vừa được bổ sung thêm vào, có kĩ năng nấu nướng rất tốt, tiếp xúc với ai cũng sẽ mỉm cười vui vẻ, thích hợp để phục vụ mọi người.
Không một ai biết rằng lai lịch của người đàn ông trông vô tội này là giả mạo, và đó là một lời nói dối kể từ khi gã xuất hiện trên đời.
Gã là một android chuyên ám sát có kế hoạch kết liễu Takeshi Motobu từ rất lâu, chỉ chờ cơ hội để giết chết Takeshi Motobu!
Đầu của gã đã bị Ninh Chước bẻ đứt, mất đi khả năng cử động, nhưng Takeshi Motobu vẫn có thể dễ dàng tìm ra danh tính của gã.
Takeshi Motobu đã mổ xẻ cơ thể của gã đầu bếp một cách kỹ lưỡng.
Kết quả càng khiến cho Takeshi Motobu tức giận hơn.
Người gửi android đến nhận thấy kế hoạch ám sát thất bại nên đã tự tiêu hủy nó từ trước!
Đây là lí do nó không phản kháng lại khi Ninh Chước túm lấy đầu nó và mất đi mọi năng lực hành động!
Mọi thông tin và cơ sở dữ liệu của nó đều tự hủy, bây giờ chỉ còn lại một đống hỗn độn, không thể tìm ra được ai là người đưa ra mệnh lệnh cho nó.
Trong khi Takeshi Motobu đang tức điên người trước cái xác vô năng của gã đầu bếp android thì Ninh Chước đang đứng chờ bên ngoài phòng bệnh của Thiện Phi Bạch.
Cậu không nguy hiểm về tính mạng.
Đúng như lời cậu nói, một dao đó đã đâm hụt.
Ninh Chước đốt một điếu thuốc, anh không hút, chỉ kẹp điếu thuốc trên đầu ngón tay, chờ nó tàn dần.
Gương mặt anh không cảm xúc, anh nghĩ thầm đúng là con dao đó nên đâm trên người ác.
… Nếu như đúng theo kế hoạch.
Anh dập tàn thuốc vào lòng bàn tay mình.
Làn da bỏng rát hơi co rúm lại, nhưng vẫn không thể áp chế được xao động kì lạ trong trái tim.
Ở đó không đau, không ngứa, chỉ cảm thấy nặng nề, buồn bã, rất khó chịu.
Anh cúi đầu, lấy tay đấm vào ngực, thấp giọng mắng: “Đồ vô dụng.”
Những lời này tưởng chừng như đang mắng chửi Thiện Phi Bạch.
Nhưng anh biết anh đang tự mắng chính mình.
Anh nên đi tìm Takeshi Motobu, tiếp tục ngụy trang làm vệ sĩ cho gã.
Nhưng anh không thể hiểu được, anh đứng im tại chỗ như một đồ vô dụng.
…
Cũng may sau trận hoảng sợ tột độ khi nay, Takeshi Motobu không có tâm tình xem Ninh Chước đang ở đâu.
Gã lăn lộn trên giường đến hơn nửa đêm, không thể chịu nổi nữa liền gọi Leopard Claw đến.
Gã nói thẳng: “Tôi không thể ở đây được nữa.”
Một tháng trước, người muốn giết gã chỉ như một bóng ma, bày trò trong bóng tối.
Bây giờ con ma đó cả gan xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật.
Có ai đó muốn lấy mạng gã!
Trước đây, gã nghi ngờ Ninh Chước là kẻ chủ mưu, nhưng Ninh Chước không phải là người bỏ thủy tinh vào thức ăn của gã.
Cho nên gã mới thuê Ninh Chước làm vệ sĩ, thứ nhất là ngắm người đẹp, thứ hai là để kiểm soát.
Chỉ cần gã gặp chuyện thì hai người đó không thể thoát khỏi trách nhiệm.
Có vẻ như hành động này của gã chỉ là chó ngáp phải ruồi.
Gã thuê hai người Ninh Chước, tạm thời kiểm soát được kẻ muốn ám sát.
Nhưng bây giờ gã sắp ra tù, kẻ đó cuối cùng không thể chờ đợi được nữa.
Thứ nhất, tuy nhà tù này an toàn nhưng lại chẳng khác gì một ốc đảo biệt lập không có camera theo dõi.
Cha của gã có thể vươn tay thế lực vào đây, hiển nhiên bên kia cũng có thể.
Gã không thể tiếp tục ở đây được nữa!
Takeshi Motobu biết chuyện này không thể nói qua máy liên lạc, càng không thể nói trực tiếp với cha mình, cho nên gã yêu cầu: “Cậu ra ngoài nói chuyện với cha tôi, tôi muốn kết thúc thời hạn thi hành án ngay lập tức, nói ông ấy tìm cho tôi một chỗ khác để lánh nạn.”
Được ba người đàn ông cường tráng vây quanh, gã cuộn tròn người lại, lo lắng lẩm bẩm: “Không cần quay lại, cứ ở bên ngoài chờ đón tôi.”
Leopard Claw gặp một cuộc tấn công tàn khốc khi vừa mới đặt chân đến đây nên bây giờ vẫn còn hoảng sợ và khó thở. Hắn nghĩ rằng Takeshi Motobu gọi mình đến là để đuổi việc, không ngờ khách hàng lại yêu cầu mình ra ngoài thì chột dạ không thôi, hiển nhiên không dám phản bác, liên tục gật đầu, không dám ho he thêm điều gì, thành thật lui ra ngoài.
Hắn chào hỏi quản ngục trưởng Phác, nhân lúc đang là buổi tối thì ngựa quen đường cũ rời khỏi khu nhà tù cao cấp.
Đường ra là một con đường nhỏ bí mật, phạm vi xung quanh 100 mét không có bất kì máy theo dõi nào.
Leopard Claw nhìn bầu trời tối tăm, cảm thấy choáng váng như thể mọi thứ diễn ra vào ngày hôm nay chỉ như một giấc mơ.
Nhưng hắn còn chưa kịp thở hắt ra một hơi thì hai mắt đã tối sầm.
Một điện cực đâm thẳng vào cổ tay hắn.
Bị chích điện, Leopard Claw đổ rạp xuống đất, cả người co giật, trên lớp da bị điện giật lượn lờ một làn khói mỏng.
Một chiếc túi màu đen bọc đầu hắn lại, hắn bị kéo lê lên một chiếc xe bay như một con chó chết.
Chiếc xe âm thầm rời đi.