Chương 8 - Phượng Hoàng tự thiêu
Tiểu Ngư thấy anh mình lo lắng như vậy, cảm thấy cũng xót xa, dù nó rất muốn đi nhưng lại nói:
- Đại ca nói đúng. Chúng ta về thôi. Biết đâu chừng trong đấy có yêu quái.
Thấy hai anh em Đại Ngư, Tiểu Ngư bàn lùi, Thanh Thanh quay lại lườm một cái rồi nói:
- Các ngươi có phải nam nhi không? Sợ sệt như đàn bà vậy. Ta nghĩ các ngươi nên về nhà bú sữa mẹ đi. Hừ.
Nghe Thanh Thanh khích bác, máu nóng trong người Đại Ngư sôi sục, giọng nó đanh lại:
- Ngươi… Được, đi thì đi, sợ gì bố con thằng nào.
Mạc Phong bật cười tít mắt an ủi:
- Không sao đâu. Chúng ta có bốn người mà. Đi thôi, sợ gì bố con chúng nó.
Bọn trẻ nghe Mạc Phong nhại lời Đại Ngư, không khỏi phì cười, kể cả Thanh Thanh. Bầu không khí nặng nề khi nãy bây giờ giảm đi đáng kể. Bọn trẻ lại tiếp tục đi, Tiểu Ngư nắm chặt tay Đại Ngư như để trấn tĩnh tinh thần. Đại Ngư cảm thấy an lòng hơn rất nhiều.
Đi thêm khoảng hai mươi bước nữa thì chúng tới nơi. Trước mắt chúng là một ngọn lửa. Không. Là một hòn lửa lớn, rất lớn. Hòn lửa đang b·ốc c·háy rừng rực, tỏa ra một sức nóng thật ghê rợn, kinh khủng đến nỗi bọn trẻ phải lấy tay che mặt. Kì lạ thay, hòn lửa đó không cháy lan ra những chỗ khác, dường như có một cái lồng vô hình bao vây xung quanh hòn lửa đấy.
Đôi mắt của đứa nào cũng lộ vẻ rõ vẻ kinh ngạc. Từ bé đến giờ, chúng chưa bao giờ thấy một ngọn lửa khủng bố như thế, tỏa ra sức nóng lớn như vậy. Đại Ngư hỏi:
- Đây… đây là cái gì vậy?
Thanh Thanh đáp lại:
- Ta cũng không biết.
Nó bước lại gần thêm một chút nhưng vừa đi được hai bước, lập tức dừng lại, lùi nhanh về phía sau năm, sau bước liền. Cô bé chợt hiểu rằng: chỉ cần tiến thêm một bước nữa là cả người mình sẽ thành một miếng thịt nướng cỡ lớn. Nóng khủng kh·iếp.
Mạc Phong, Đại Ngư, Tiểu Ngư chạy lại phía của Thanh Thanh mới nhận thấy mũi giày, tóc bị cháy xém một chút. Thanh Thanh biết mình đặt chân vào tử địa, bây giờ trên mặt cũng có chút hoang mang. Cô bé thở hắt ra:
- Nguy hiểm… nguy hiểm quá. Rốt cuộc đây là cái gì chứ?
Câu hỏi này trước khi đưa ra đã biết là không có câu trả lời. Nhiều lúc hỏi như vậy chỉ để xoa dịu sự tò mò của bản thân mà thôi. Tiểu Ngư nhìn hòn lửa rồi lại nhìn tóc của Thanh Thanh, lắc đầu nói:
- Chúng ta về thôi. Ngộ nhỡ, ngọn lửa thiêu cháy cái hang này thì chúng ta hết đường sống.
Đứa nào cũng đồng ý là vậy. Đang định quay đầu bỏ chạy thật nhanh thì chúng lại nghe thấy tiếng chim hót. Tiếng chim hót du dương, trầm bổng trong trẻo khiến cho bọn trẻ cảm thấy như đang đứng giữa một giàn hòa tấu có đầy đủ các loại nhạc cụ. Tiếng hót làm dịu bớt sự lo lắng, sợ hãi trong lòng lũ trẻ rất nhiều. Thanh Thanh không nhịn được, hỏi:
- Các ngươi có nghe thấy tiếng chim hót không?
Đứa nào cũng gật đầu. Mạc Phong đưa tay chỉ về phía hòn lửa:
- Tiếng chim phát ra từ trong đó.
Quả là như vậy, trong hòn lửa, tiếng chim vẫn thánh thót vang lên. Có lẽ đây là bản nhạc cuối cùng mà nó để lại cho đời. Một bản nhạc cầu sinh hay một khúc nhạc yên nghỉ? Trong bọn trẻ không ai biết điều này, chúng chỉ biết làm sao để cứu con chim ra khỏi hòn lửa đáng sợ đó.
Bỗng Mạc Phong ngã lăn ra đất, lấy tay ôm ngực, miệng mở thật to, hít lấy hít để như sợ hết không khí, mắt mở thao láo, gương mặt hiện lên vẻ đau đớn cùng cực. Nhìn thấy Mạc Phong co quắp, lăn lộn trên mặt đất, cả bọn sợ tái mặt, liền quỳ trên mặt đất, đứa ôm chân, đứa cầm tay, đứa sờ trán, không ngừng kêu la:
- Mạc Phong, ngươi làm sao vậy? Đừng dọa bọn ta.
Nhưng Mạc Phong vẫn không trả lời, nói chính xác là không thể trả lời. Mặt vẫn lộ vẻ đau đớn, khó chịu. Thanh Thanh, Đại Ngư, Tiểu Ngư vốn đang trong tâm trạng hoảng loạn, sợ hãi thì chúng liền phát hiện ra một điều thật kinh dị. Bàn tay Mạc Phong biến thành những móng vuốt sắc nhọn như móng chim ưng, đang cào rách áo, cào vào lồng ngực, máu chảy te te. Trên đầu mọc hai cái sừng hươu nhọn hoắt, đỏ rực như máu. Bọn trẻ lại để ý trên cổ của Mạc Phong xuất hiện những miếng vảy như vẩy cá chép cũng một màu huyết. Đôi mắt lúc nãy mở thao láo bây giờ đã có hồn, nhìn lom lom vào hòn lửa như muốn nuốt trôi nó vào bụng. Miệng khi nãy còn há to giờ đã ngậm lại, tưởng chừng đã nói được nhưng mở miệng lại là những tiếng gầm gừ của sư tử săn mồi.
Bọn trẻ trông thấy bộ dạng hiện tại của Mạc Phong mà phát run, ngồi phịch xuống đất, đôi mắt lóe lên những tia kh·iếp đảm. Thanh Thanh vốn là đứa bạo gan nhất trọng bọn mà cũng ấp a ấp úng, mãi mới hỏi được một câu:
- Mạc…Phong…ngươi điên rồi?
Như hiểu được câu nói của Thanh Thanh, Mạc Phong chuyển ánh mắt từ hòn lửa sang lũ trẻ. Chao ôi! Thật không tưởng tượng được. Trông Mạc Phong bây giờ không khác gì ác quỷ, so với Quỷ Dạ Xoa còn muốn lợi hại hơn gấp mấy lần. Da mặt nhăn nhúm hết cả, gân xanh, gân đỏ nổi lên giần giật. Đôi mắt xuất hiện những tia máu, răng nghiến ken két.
Thanh Thanh nắm chặt tay Tiểu Ngư, Tiểu Ngư xiết chặt tay Đại Ngư. Cả ba đứa run rẩy như cầy sấy, không thốt một lời nào. Trong hang đã nóng bây giờ còn nóng hơn. Đứa nào đứa nấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ướt hết quần áo như tắm. Sợ! C·hết! Chúng biết vậy, biết mình dường như đang đứng trước Quỷ Môn Quan, đợi Quỷ Dạ Xoa đưa đi. Dù không bàn trước với nhau nhưng cả ba đứa đều nhắm tịt mắt lại, phó mặc cho số phận.
- Gào….
Một tiếng gầm rung chuyển trời đất, rung chuyển hang động. Một tiếng gầm của sư tử đầy vẻ oai hùng, lạnh lùng, khát máu và … thống khổ. Thanh Thanh, Đại Ngư, Tiểu Ngư nghe tiếng gầm đấy như muốn rớt mật ra ngoài, bất giác ngã lăn ra đất, b·ất t·ỉnh nhân sự. Bọn trẻ đâu biết rằng, trong người Mạc Phong cũng vô cùng khó chịu, sinh lực dần dần suy kiệt.
Trên thế gian này, vạn vật đều vậy, con người cũng vậy, súc sanh cũng thế. Lúc cảm thấy mạng sống bị đe dọa, liền đem hết sức lực bình sinh mà phản kháng, phản kháng không được thì giãy giụa, giãy giụa không được thì gào thét. Mạc Phong đang trong hình dạng của một con Rồng, đang gào thét.
Tính mạng của con người sao mỏng manh đến vậy. Lúc Mạc Phong chuẩn bị gục xuống, còn đang phát ra tiếng hầm hè khó chịu thì có một bàn tay thô ráp, chắc nịch, ấm áp từ trong bóng tối chìa ra. Trong lòng bàn tay phát ra hoàng quang bao phủ khắp thân mình của Mạc Phong. Nó liền cảm thấy một cỗ năng lượng khổng lồ ào ạt chảy vào người, thông qua kì kinh bát mạch, đi đến tận từng lỗ chân lông, thật ấm áp đến khó tả. Cảm giác đau đớn, thống khổ dần dần vơi đi, hô hấp của Mạc Phong không gấp gáp như trước nữa mà ổn định hơn, nhẹ nhàng hơn. Máu trước ngực không chảy nữa, móng vuốt, sừng, vảy cá tiêu biến dần dần rồi mất đi không để lại dấu vết, khuôn mặt Mạc Phong cũng đã giãn ra. Mạc Phong đã trở về hình dáng con người.
Không ai khác mà chính là Mạc Thiên Ngọc đã dùng tiên khí để trấn áp huyết mạch Long tộc đang trỗi dậy trong người hài tử của chàng. Thời gian chừng mất một tuần trà, Mạc Thiên Ngọc thấy tình trạng Mạc Phong đã trầm ổn mới thu hồi hoàng quang tiên khí, nhẹ nhàng điều tức một lúc rồi mở mắt nhìn bốn đứa trẻ, ánh nhìn thương xót. Chàng nhẹ nhàng bồng bốn đứa nhỏ bay ra khỏi hang. Khi đi không quên liếc nhìn hòn lửa đang c·háy r·ừng rực. Hòn lửa đó rốt cuộc đem lại tai họa hay bình yên cho nhân gian đây?