Chương 9 - Ngũ Hành trận
Cách ngư thôn cả nghìn dặm là một cái hồ. Bình thường, nước hồ rất trong, xanh màu ngọc bích, nước hồ cũng rất ngọt, dân làng quanh đây chuyên lấy nước hồ này để sinh sống. Tương truyền hồ này trước đây vốn là hang của Hồ Ly chín đuôi thành tinh, chuyên hại người. Sau Lạc Long Quân đến đây, phá nát hang động đánh bại Hồ Ly, phong ấn nó xuống đáy hồ, nước ở đây cũng đã được yểm bùa để phong ấn nó. Chỉ cần nước trong hồ không cạn thì Hồ Ly còn bị giam cầm. Ấy thế mà, có một thời điểm, nước trong hồ cạn thật. Những tưởng Hồ Ly sẽ thoát ra ngoài thì trên trời bỗng có một cái tiêu đỏ như máu từ đâu bay đến, đó chính là Huyết Tiêu mà Lạc Long Quân luyện thành. Huyết Tiêu lại tiếp tục phong ấn Hồ yêu.
Một nghìn năm sau, do tai kiếp yêu quái, Huyết Tiêu được rút lên và thay thế bằng năm lá bùa phong ấn cực mạnh. Sau khi thành lập Tản Viên môn, chưởng môn lại cho năm vị đệ tử đạo hạnh ở mức Minh Giai canh giữ ngày đêm bên hồ.
Hôm nay, như tường lệ, vẫn có năm đệ tử Tản Viên môn túc trực bên hồ, người đeo kiếm, người đeo tiêu, người đeo cầm, người nào cũng trẻ tuổi, tiên phong đạo cốt và đương nhiên điều tu luyện đến Minh Giai cảnh. Nhưng nét mặt của họ không giấu nổi nét lo lắng, nhưng thủy chung vẫn đăm đăm nhìn xuống mặt hồ. Mặt nước vốn bình lặng mà giờ đây nổi sóng dữ dội, nước trong hồ phút chốc biến thành màu đen kịt. Tà khí bốc lên ngùn ngụt. Chớp thỉnh thoảng đánh xuống mặt hồ những tiếng oành… oành dữ dội.
Từ trong lùm cây cách hồ tầm 3 trượng, xuất hiện hai thân ảnh, một hắc y nhân, một hồng y nhân. Hắc y nhân trùm mũ kín, lưng đeo Hắc Tâm cầm. Hồng y nhân xinh đẹp mê mị, thắt hông quấn dây kim tuyến lấp lánh. Đích thị là Mục Vô Nhân và Kỷ Nhược Yên. Cô nàng thì thầm với Mục Vô Nhân:
- Ngươi xem năm tên Tản Viên kia đạo hạnh đến đâu?
Mục Vô Nhân hờ hững nói:
- Minh Giai, chừng tầng bốn tầng năm.
Kỷ Nhược Yên không để ý đến giọng điệu của hắn, nhìn năm đệ tử của Tản Viên môn cười hiểm độc:
- Ta với ngươi là Minh Giai nhưng tầng tám, cũng không lo lắm nhỉ?
Mục Vô Nhân cười lạnh. Hai thân ảnh thoát khỏi lùm cây vun v·út lao tới bên hồ. Dây kim tuyến vung lên, nhắm thẳng yết hầu của một nam đệ tử phóng tơi như lưỡi xà.
- Cẩn thận. – Một nam đệ tử khác đứng cạnh nhanh chóng phát hiện ra Kỷ Nhược Yên và Mục Vô Nhân, hắn vung kiếm ngăn cản mũi kim tuyến hiểm độc của Kỷ Nhược Yên. Ánh kiếm sáng lòa v·a c·hạm với mũi kim tuyến kêu “đinh” một tiếng làm cho nam đệ tử kia giật mình, vội vàng thối lui mấy bước. Hắn vừa thoát c·hết trong gang tấc, nhìn vị sư huynh vừa cứu mình:
- Trung Sơn sư huynh, cảm ơn huynh.
Trung Sơn liếc mắt nhìn hắn, nhắc nhở phải cẩn thận, đồng thời gật đầu. Nhất loạt, năm sư huynh đệ Tản Viên rút v·ũ k·hí sẵn sàng nghênh chiến. Kỷ Nhược Yên cong môi, cười quyến rũ:
- Năm vị huynh đài thật là anh tuấn a. Đạo hạnh còn cao cường nữa. Tiểu muội thật sự ngưỡng mộ đó.
Đôi gò bồng của thiếu nữ mới phát triển sau làn hồng y khe phập phồng. Mị lực của Kỷ Nhược Yên khiến cho năm nam đệ tử đỏ mặt. Trung Sơn vung kiếm trấn tĩnh:
- Sư huynh đệ tập trung. Đừng để mắc mưu.
Bốn người kia kịp thời thoát khỏi cơn mê, đôi mắt đầy vẻ thù địch nhìn Kỷ Nhược Yên. Không ngờ ả mới nhỏ tuổi mà có mị lực thật là đáng sợ. Kỷ Nhược Yên mím mím môi, đôi mắt ướt vẻ tội nghiệp:
- Mấy vị đại ca sao nỡ nhìn tiểu muội với ánh mắt đó. Thật là dọa c·hết người ta mà. Tiểu muội chẳng qua là nữ tử yếu đuối, tay không tấc sắt. Mấy đại ca đều là đệ tử ưu tú của Tản Viên sao hành xử lỗ mãng quá.
Miệng cô nàng nói tay không tấc sắt kể cũng đúng vì dây kim tuyến bằng vàng cơ mà. Cô nàng nghĩ vậy bèn cười thầm trong lòng. Trung Sơn gằn giọng:
- Hai ngươi là ai? Sao lại muốn g·iết người?
Kỷ Nhược Yên nhìn Trung Sơn bằng ánh mắt vô tội:
- Đại ca anh tuấn này, huynh hiểu lầm rồi. Tiểu muội ở nhà buồn chán quá. Muốn chơi đùa với các huynh chút thôi mà.
Vị đệ tử vừa thoát c·hết trong gang tấc kia nói với Trung Sơn:
-Sư huynh, chúng ẩn nấp gần đây mà chúng ta không phát hiện ra, ra tay lại nhanh nhẹn, v·ũ k·hí của con bé kia là dây kim tuyến, tên hắc y đeo hắc cầm. Đệ thấy khả năng chúng là phó Tà chủ Mục Vô Nhân và Kỷ Nhược Yên.
- A. Vị huynh đài nhãn lực thật tốt đấy. – Kỷ Nhược Yên nói nửa phần khen ngợi lại nửa phần mỉa mai, nghe thật khiến cho người ta bực mình.
Năm người thấy chính miệng Kỷ Nhược Yên chứng thực liền lộ vẻ nghi kị, bàn ta xiết chặt binh khí hơn. Mục Vô Nhân nãy giờ không nói câu nào, chỉ im lặng nhìn xuống mặt hồ đang gào thét, hắn lên tiếng:
- Tà chủ cho ta một canh giờ thôi. Không có thời gian nói chuyện phiếm đâu.
Rồi nhún chây nhảy về phía sau hai thước, cầm hắc cầm nghênh chiến. Kỷ Nhược Yên hừ lạnh rồi vung kim tuyến đánh tới. Mục Vô Nhân đằng sau vận khí đánh hai đạo hoàng âm từ Hắc Tâm cầm tới năm đệ tử Tản Viên. Trung Sơn chỉ vừa kịp đỡ kim tuyến của Kỷ Nhược Yên thì hoàng âm của Mục Vô Nhân ập đến đẩy Trung Sơn bật về phía sau, ngã phịch xuống đất, một búng máu tươi từ miệng phun ra. Bốn đệ tử còn lại vội vàng đỡ hắn:
- Trung Sơn sư huynh không sao chứ?
Trung Sơn đôi mắt tóe lửa:
- Ngũ Hành trận.
Bốn đệ tử nghe lệnh, lập tức cùng Trung Sơn đứng thành hình ngũ giác, năm binh khí sáng lên năm màu, Trắng, Xanh lục, Xanh dương, Đỏ, Vàng hợp lại với nhau tạo thành một đạo tiên khí khổng lồ. Mục Vô Nhân và Kỷ Nhược Yên thoáng biến sắc, thầm nghĩ: không ngờ năm tên đệ tử Tản Viên còn có chiêu này. Đạo tiên khí khủng bố làm sáng một góc trời, chiếu thắng Kỷ Nhược Yên đâm xuống.
- A. – Kỷ Nhược Yên, Mục Vô Nhân kinh hãi, không dám đối đầu với đạo tiên khí mà phải nhảy lùi về sau một trượng.
- Ầm. Đất đá nơi bị đạo tiên khí chiếu đến vỡ vụn như cám, cát bay mù mịt.
Năm đệ tử Tản Viên không dám lơ là, lập tức hoán vị Ngũ hành, chuẩn bị cho đợt t·ấn c·ông tiếp theo. Tất cả năm người bắt quyết, đạo tiên khí lần này tụ lại tựa hồ còn lớn hơn, nhằm hai tên Tà quân phóng tới với tốc độ ánh sáng.
- Bùm. Trời đất rung chuyển, cây cối xung quanh bị đạo tiên khí làm cho gãy vụn. Chỉ với hai đạo tiên khí, năm đệ tử Tản Viên đã làm cho vùng đất ven hồ rộng cả chục phương trượng như một đ·ống đ·ổ n·át.
- Chúng c·hết chắc rồi. – Nam đệ tử đứng hành Hỏa cười nói.
- Tốc độ đạo khí…hộc hộc… nhanh thế đến thần tiên còn khó tránh. – Trung Sơn vừa thở hổn hển vừa nói, sắc mặt xanh nhợt, hẳn là hắn bị thụ thương không hề nhẹ, cộng thêm vừa rồi vận một lượng tiên khí không hề nhỏ cho Ngũ Hành trận.
- Phụt.
Trung Sơn tiếp tục phun một đống máu, nhưng là máu đen rồi ngã lăn ra đất b·ất t·ỉnh. Bốn đệ tử lo lắng, xúm lại, người bắt mạch, kẻ xem hơi thở. Mạch vô lực, tắt thở.
- Trung Sơn sư huynh, Trung Sơn sư huynh.
Bốn đệ tử còn lại hoảng hốt kêu lên. Hic…hic… Vị đệ tử đứng hành Thổ cất tiếng nấc nghẹn ngào thương tâm. Trung Sơn là sư huynh cùng Kiếm tông, là người mà hắn tôn kính, nên không kìm được nước mắt.
- Ta nhất định sẽ tiêu diệt hết Tà quân, báo thù cho sư huynh. – Hắn gầm lên đau đớn.
- Ha…ha…ha… Khẩu khí thật lớn a.