Chương 7 - Dị biến
Kể từ thành lập Tản Viên môn đến nay đã năm trăm năm, nhưng trận chiến năm nào vẫn không ngừng làm các bậc hậu bối phải rùng mình mỗi khi được nghe lại.
- Hướng đó… - Trương Tế Vũ thảng thốt.
- Sao? – Ngọc Hư chân nhân khẽ lườm hắn.
- Sư phụ, hình như từ nơi ngư thôn phát ra. – Trương Tế Vũ thưa.
Mọi người đồng loạt thất sắc. Ngọc Tản chân nhân chắp tay sau lưng, bước chậm rãi vào trong điện, vẻ trâm tư thấy rõ, bất ngờ, ông quay lại nói bằng giọng đanh thép:
- Ngọc Tâm sư muội, Tế Vũ sư điệt, mau chóng xuất phát.
Ngọc Tâm chân nhân ạ một tiếng rồi nhanh chóng ngự Lôi Âm cầm phóng đi. Trương Tế Vũ cũng không một phút chậm trễ, theo chân Ngọc Tâm chân nhân.
- Ngọc Hư sư đệ, phiền đệ vất vả một chuyến rồi. Phải bảo vệ bằng được Phượng Hoàng nhé. – Ngọc Tản chân nhân lộ vẻ khẩn trương.
Ngọc Hư chân nhân khẽ gật đầu với chưởng môn sư huynh bằng ánh mắt cương liệt, định phất áo đi luôn thì bị một âm thanh cản lại:
- Sư huynh, một mình huynh đi e rằng nguy hiểm. Ngọc Diện Tà quân chắc chắn sẽ cử Ngũ Sát thủ đi c·ướp Phượng Hoàng. Hãy để đệ đi cùng sư huynh.
Ngọc Hư chân nhân quay lại, nhìn nơi phát ra giọng nói yếu ớt bằng ánh mắt cảm kích. Không ai khác chính là trụ trì của Tiêu tông – Ngọc Thanh chân nhân. Đó là một người đàn ông thanh mảnh, cao ráo. Tuy nhiên, ông đang ngồi xe lăn, gương mặt trắng bệch của người ốm nặng. Điệu bộ cầm tách trà còn khó khăn thì làm sao cùng Ngọc Hư chân nhân bảo vệ Phượng Hoàng được. Bất giác trong lòng Ngọc Hư chân nhân lóe lên tia thương cảm nhưng ông biết vị Ngọc Thanh sư đệ của mình ý chí quật cường, không muốn ai thương hại nên lập tức dập tắt ngay. Ngọc Hư chân nhân còn chưa biết từ chối thế nào thì vị cô nương túc trực bên Ngọc Thanh chân nhân lên tiếng:
- Sư phụ, xin để con đi thay người. Mong người bảo trọng ngọc thể.
Nàng là đệ tử tâm đắc nhất của Ngọc Thanh chân nhân, tên Vương Tuyết Nhạn. Tài năng của nàng thì không cần phải tới còn nhan sắc phải nói là xinh đẹp tuyệt trần. Đương nhiên, Ngọc Thanh chân nhân không muốn nàng phải dấn thân vào hiểm nguy. Ông đưa bàn tay vô lực ngăn lại:
- Không được. Con còn trẻ tuổi, mặc dù đạo hạnh cao thâm, nhưng chưa có kinh nghiệm giang hồ. Bọn Tà quân lại thập phần giảo hoạt. Con bị làm sao, ta thật khó ăn nói với Thiên Ngọc.
Đôi gò má trắng trẻo của nàng bất thình lình hồng nhuận vẻ ngượng ngùng.
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì cả. – Ngọc Thanh chân nhân quả quyết.
- Tuyết Nhạn, ngươi đi cùng với Ngọc Hư sư đệ đi. – Ngọc Tản chân nhân chỉ thị.
Ngọc Thanh chân nhân ngạc nhiên nhìn Ngọc Tản chân nhân:
- Sư huynh…
Ngọc Tản chân nhân xua tay:
- Ta thấy cho Tuyết Nhạn sư điệt đi cùng Ngọc Hư sư đệ là tốt nhất. Nếu gặp Tà quân, Ngọc Hư sư đệ có thể sắp xếp được cho nó. Đệ là trụ trì một tông, không nên quá mạo hiểm.
Ngọc Tản chân nhân định nói Ngọc Thanh chân nhân đang suy nhược, không thể thi pháp nhưng sợ sư đệ tự ái nên phải nói lảng. Ngọc Thanh chân nhân cũng không biết làm gì hơn đành thở dài nhìn đôi chân tàn phế của mình tự trách.
- Thôi được, con nhớ mang theo Băng Phách tiêu. Bọn Tà quân nhìn thấy chắc sẽ nghi kị vài phần. Nhất nhất theo lời Ngọc Hư sư bá nghe chưa? – Ngọc Thanh chân nhân thều thào.
- Vâng. – Vương Tuyết Nhạn vui sướng nhưng không lộ ra mặt.
- Ngọc Hư sư huynh chiếu cố đến xú đệ tử này hộ đệ nhé. Mọi chuyện phải tuyệt đối cẩn trọng.
Ngọc Hư chân nhân cười hì hì, vỗ nhẹ lên vai Ngọc Thanh chân nhân:
- Được rồi. Đâu phải lần cuối gặp mặt đâu. Ngày mai, huynh qua Tiêu tông thăm đệ cơ mà. Không say không về nhé. Ha ha.
Nghe giọng đầy tiếu ngữ của Ngọc Hư chân nhân, tâm trạng mọi người trong điện bớt trầm mặc đi nhiều. Ngọc Hư chân nhân, Vương Tuyết Nhạn từ biệt rồi ngự pháp, hướng cột hồng quang phi thẳng đến, biến mất trong tầng mây đen.
Còn lại Ngọc Tản chân nhân, Ngọc Thanh chân nhân và các vị trưởng lão trong đại điện ngước nhìn bầu trời đen kịt, chớp giật liên hồi, thở dài não nề:
- Hy vọng mọi người thành công, cứu dân chúng thoát khỏi trận gió tanh mưa máu.
……….
Tại ngư thôn, mưa lúc này vẫn rơi, từng hạt nặng nề. Bọn trẻ ngồi trong hang nhìn ra ngoài trời, bụng đói cồn cào. Bọn chúng chỉ mong lúc này có mâm cơm đặt trước mặt là chúng lao đến ăn liền. Chúng nhìn mấy củ khoai lang mà thèm chảy dãi. Đại Ngư lên tiếng:
- Ăn khoai đi, ta đói lắm rồi.
Ba đứa còn lại gật đầu đồng ý. Mạc Phong bẻ nửa củ khoai đưa cho Đại Ngư:
- Đại Ngư, ngươi ăn hộ ta một nửa nhé.
Đại Ngư không suy nghĩ nhiều, đưa tay cầm luôn nửa củ khoai trong tay Mạc Phong:
- Được. Cảm ơn ngươi. Hì hì.
Tiểu Ngư cũng bẻ một nửa đưa cho Đại Ngư. Đại Ngư cầm luôn rồi cảm ơn đệ đệ. Thanh Thanh ngồi một bên thấy vậy, mắng Đại Ngư:
- Đại Ngư, ngươi mau trả khoai cho hai người họ đi. Ngươi đói, bọn họ không đói sao? Ngươi ăn nhiều quá đấy?
Đại Ngư mặt xị xuống, đưa khoai trả Tiểu Ngư và Mạc Phong. Mạc Phong cười hề hề đưa tay cản Đại Ngư, bảo với Thanh Thanh:
- Bà Tám. Lúc nãy ngươi còn đòi vứt khoai đi cơ mà. Sao giờ còn cạnh khóe Đại Ngư. Đúng ra, người không được ăn là ngươi mới đúng.
Thanh Thanh tức mình, lăng luôn củ khoai xuống đất:
- Ai thèm ăn? – Đoạn quay mặt đi khóc thút thít.
Đại Ngư, Tiểu Ngư thấy vậy quay sang trách Mạc Phong:
- Mạc Phong, lần này ngươi không đúng rồi, mau xin lỗi Thanh Thanh đi.
Mạc Phong nhún vai. Nó cũng biết mình nói hơi quá. Nó nhặt củ khoai dưới đất lên, lau thật sạch sẽ, đi đến trước mặt Thanh Thanh hạ giọng:
- Thanh Thanh đại tiểu thư ơi! Người đừng giận nữa. Tha thứ cho tiểu nhân. Đây, người ăn khoai đi.
Thanh Thanh vẫn vùng vằng, không chịu ăn. Bình thường, cô bé này vốn tinh nghịch, nhưng giờ phút này thật khiến cho người ta phải đau đầu, nhất là Mạc Phong. Vẻ mặt của Mạc Phong tỏ ra rất lo lắng. Nó liền giở chiêu khác:
- Thanh Thanh đại tiểu thư, để tiểu nhân xoa bóp cho người nha.
Mạc Phong dùng hai tay đấm vai cho Thanh Thanh. Được một lúc thì lấy hai tay chọc lét Thanh Thanh khiến cô bé không chịu được phải nín khóc, thậm chí là cười, cười sặc sụa. Mạc Phong, Đại Ngư, Tiểu Ngư cũng cười ngặt nghẽo. Mạc Phong lớn tiếng:
- Thanh Thanh đại tiểu thư của chúng ta hết giận rồi. Mau ăn khoai thôi.
Thế là cả bọn chia khoai ăn rất vui vẻ. Khoai tuy rằng đã nguội nhưng vẫn còn rất thơm, chín vừa tới, vàng ruộm, vỏ giòn, cho vào miệng là tan ra, vị ngọt bùi thấm vào mọi giác quan rồi chui tọt xuống dạ dày. Đối với bọn trẻ, mấy củ khoai lang nướng này còn ngon hơn gấp vạn lần yến tiệc của vua chúa. Chúng vừa ăn vừa cười nói vui vẻ.
Thanh Thanh ngồi trong cùng, mắt nhìn ra ngoài cửa hang. Mưa đã ngừng rơi, trời vẫn tối đen như mực, sấm vẫn rền, chớp vẫn giật. Lũ trẻ đã ăn hết khoai, đang định tìm đường về thì Thanh Thanh gọi giật lại:
- Hình như trong hang có gì đó thì phải?
Mạc Phong, Đại Ngư, Tiểu Ngư đồng thời quay lại thì thấy trong hang phát ra ánh sáng, tỏa hơi rất là nóng.
- Hình như có cái gì đang cháy thì phải? – Tiểu Ngư nhanh nhảu.
Không nói với nhau câu nào, cả bọn đi sâu vào trong hang. Dường như, lòng hiếu kì đã chiến thắng sự sợ hãi của chúng. Chúng đi, đi mãi, càng đi sâu vào trong hang, ánh sáng càng mạnh, hơi nóng tỏa ra lại càng mạnh hơn. Người đứa nào đứa nấy đầm đìa mồ hôi, ướt đẫm quần áo. Mạc Phong, Tiểu Ngư, Thanh Thanh, mắt vẫn nhìn về phía trước, chân vẫn bước đi, hơi thở cũng gấp gáp hơn bình thường. Đại Ngư thì trái lại, gương mặt hiện rõ sự kinh sợ, đứng nép vào ba đứa kia:
- Hay là chúng ta về đi. Ta sợ lắm.