Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Tiêu

Chương 5 - Lòng đau như cắt




Chương 5 - Lòng đau như cắt

Ngọc Vô Tâm tiến lên một bước, hướng về Ngọc Diện Tà quân, hai tay vòng lại kính cẩn:

- Thưa Tà chủ, bây giờ phải làm thế nào?

Thanh âm của vị tiểu cô nương nay nghe rất lọt tai, nhưng giọng điệu thì lạnh lùng không khác gì Tà chủ. Ngọc Diện Tà quân chắp tay sau lưng, nghe Ngọc Vô Tâm hỏi mới ra chỉ thị:

- Mục Vô Nhân, Kỷ Nhược Yên, hai ngươi lập tức đi giải cứ Lục Vĩ Hồ. Nên nhớ, các ngươi chỉ có một canh giờ để hành động, vì một canh giờ này, linh lực của Long Cơ rất yếu, phản phệ của phong ấn cũng theo đó mà giảm đáng kể. Cơ hội chỉ có lần này. Chỉ được thành công, không được thất bại.

Vâng. – Mục Vô Nhân và Kỷ Nhược Yên cùng thưa, rồi ngự pháp bay đi.

Long Cơ nghe vậy, trợn mắt, trông thật dữ dằn:

- Ngọc Diện Tà quân, ngươi không được tha con hồ ly đó ra. Pháp lực của nó không lường được đâu. Không chỉ nhân gian, cả Đông Hải của ta sẽ xảy ra họa kiếp. Ngươi không được …

Ngọc Diện Tà quân không lý gì đến nàng nữa, quay sang Lữ Bính, Quỳnh Hoa:

- Lữ Bính, ngươi cùng Quỳnh Hoa mau đi tìm tung tích của Phượng Hoàng, nhớ, bất kì kẻ nào lại gần Phượng Hoàng, g·iết không tha.

- Tuân lệnh. – Hai người cũng mau chóng khuất dạng.

Bấy giờ, Ngọc Diện Tà quân mới chuyển mục quang sang Long Cơ, khẽ nói:

- Nàng không phải lo lắng, ta còn cần bọn dân đen đó tiêu diệt Tản Viên môn, giúp ta thống nhất giang sơn. Còn về Đông Hải, nàng cũng không cần lo. Nàng có bao giờ thấy con rể sai người đi g·iết nhạc phụ không?

Long Cơ tức giận hằm hè:

- Ngươi điên rồi. Ngươi không thể kiểm soát con hồ ly đó đâu.



- Nàng khỏi lo. Việc đó có Mạc Thiên Ngọc lo rồi.

Long Cơ giật mình, ấp úng:

- Chàng… chàng làm cho ngươi sao? Chàng… chàng không như vậy?

- Ồ, không. Hắn chỉ bị lừa thôi. Nhưng đến bây giờ, hắn vẫn chưa biết. Đó là Khống Chế phù.

Long Cơ lúc này đã biến thành một người phụ nữ ba mươi, da trắng, môi hồng, tóc đen nhánh coi hơi phờ phạc song không giấu nổi vẻ xinh đẹp của nàng. Khuôn mặt nàng lợt lạt, nay hiện rõ nét đau đớn hơn. Nàng vẫn im lặng, không lên tiếng, nàng cũng không biết phải nói gì. Ngọc Diện Tà quân tiếp:

- Nàng có biết vì sao không?

- Sao? – Mắt của nàng không nhìn thẳng vào Ngọc Diện Tà quân như trước nữa mà nhìn xuống dòng dung nham đang gào thét, mắt ngân ngấn lệ. Đương nhiên là nàng biết câu trả lời, nhưng nàng vẫn cứ hỏi bởi lẽ nàng mong là Mạc Thiên Ngọc đã sửa được khuyết điểm đó. Mà ngay từ lúc đầu gặp chàng, nàng đã bảo phu quân của mình sửa đổi rồi.

- Con người hắn quá thông minh, quá xuất chúng. Nhưng lại có một yếu điểm c·hết người, đó là quá tin tưởng bằng hữu.

Những từ này như sét đánh ngang tai Long Cơ. Rốt cục là ai đã lừa chàng lấy Khống Chế phù đó, tại sao chàng lại dễ dàng kết bạn đến vậy, tại sao chàng lại tin họ như thế, chàng có biết là chàng đã gây ra họa rồi không? Nhưng th·iếp không thể trách chàng, Mạc lang, bởi lẽ nếu chàng không có nhược điểm đó, chúng ta đã không có Phong nhi.

Nàng khóc, nước mắt rơi xuống dòng dung nham rồi bốc hơi lên, nàng cảm thấy kiệt sức. Nàng khóc cho nàng hay khóc cho cha con Mạc Thiên Ngọc hay khóc cho nhân gian. Cuộc đời quả thật rất trớ trêu.

Đa tình tự cổ nan di hận

Dĩ hận miên miên vô tuyệt kì.

Ngọc Diện Tà quân thấy nàng như vậy, không động tâm, lại càng không động dung. Ông ta quay sang Dương Toại bảo:

- Dương Toại, ngươi đi chuẩn bị năm mươi tên thuộc hạ. Chiều mai, cùng Lê Uông bắt cha con Mạc Thiên Ngọc.

Long Cơ ánh mắt sắc lạnh bất ngờ, lao đến, tay nắm chặt song sắt, như muốn phá tung ra.



- Ngươi không được động đến phu quân và hài tử của ta. Ta liều mạng với ngươi. Ta g·iết ngươi. Ta c·hết có làm ma cũng không tha cho ngươi.

Ba người coi như không nghe thấy người vợ, người mẹ đang đau khổ gào thét. Họ chậm rãi bước ra, không gây một tiếng động như ba bóng ma. Long Cơ thất thần như người quẫn trí, đau đớn, tuyệt vọng nằm lên bậc đá, b·ất t·ỉnh nhân sự.

Dương Toại khẽ hỏi Ngọc Diện Tà quân:

- Tà chủ, có mình Mạc Thiên Ngọc thêm đứa con nít mà cần hai sát thủ với năm mươi thuộc hạ liệu có phô trương quá không?

Ngọc Diện Tà quân khẽ hữ một tiếng:

- Ngươi thì biết gì? Mạc Thiên Ngọc thông minh cơ trí hơn người, đạo hạnh so với ngươi nhỉnh hơn một chút nhưng hắn có nhiều trận pháp, bùa chú kì dị. Ta còn chưa chắc đã tóm được hắn. Ngày mai, các ngươi muốn bắt được hắn, tốt nhất là nên t·ấn c·ông vào con hắn.

- Vâng, thuộc hạ hiểu. – Dương Toại nói xong, đi liền sau đó.

Còn lại Ngọc Diện Tà quân với Ngọc Vô Tâm.

- Ngọc Vô Tâm, ngươi ở lại đây trông chừng ả đó.

Ngọc Vô Tâm hỏi:

- Tà chủ, người đi đâu?

Ngọc Diện Tà quân phất tấm áo choàng, lạnh lùng nói:

- Ta đi tìm người, hắn tên Mạc Đỉnh Dương.



Ngọc Diện Tà quân nói xong, bay mất hút. Ngọc Vô Tâm trong hang tối, lặng thầm nhìn dòng thác chảy xiết, rốt cục, nó sẽ chảy về đâu. Mạc Đỉnh Dương là ai?

Chính ngọ, Trương Tế Vũ dừng chân trước đại điện của Tản Viên môn – nơi có chưởng môn, chưởng tam phái và các trưởng lão tọa lạc. Hắn hít một hơi thật sâu như để tiếp thêm dũng khí rồi chậm rãi bước vào đại điện.

Đại điện trông rất uy nghi mà không kém phần lộng lẫy, tráng lệ. Tòa đại điện cao hai trượng, rộng mười mấy, hai mươi thước, bốn cột chống làm từ đá hổ phách, mỗi cột được nạm hình Tứ Linh: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Trông con nào con nấy sống động như thật. Sàn nhà lát bằng đá hoa cương, sạch sẽ, bóng loáng, xung quanh treo đầy Dạ Minh châu phát sáng. Vì vậy, dù ngày hay đêm, đại điện vẫn sáng như ban ngày.

Ngồi chính giữa đại điện, trên bậc tam cấp là Ngọc Tản chân nhân - chưởng môn đời thứ tư của Tản Viên. Ông năm nay đã ngoài tám mươi, tóc đã bạc hết mà đôi mắt hẵng còn thông tuệ, dáng vẻ vẫn uy nghi, lẫm liệt lắm. Phía dưới là hai hàng ghế hai bên dành cho thủ tọa của tam phái và các trưởng lão. Bình thường, nếu không có việc nghiêm trọng, khẩn cấp sẽ không mời các trưởng lão. Tuy nhiên, hôm nay, vì sự tình của Mạc Thiên Ngọc, tất cả các vị trưởng lão đều tề tựu đông đủ cả ( thằng bé có tí tuổi mà quan trọng ghê).

Người nào người nấy cũng tiên phong, đạo cốt, mặt mày tươi sáng, nhưng rõ ràng lúc này lại lộ nét u buồn. Không khí làm cho Trương Tế Vũ có cảm giác hơi bức bối, hắn kính cẩn thi lễ với chưởng môn và các bậc tiền bối:

- Thưa chưởng môn, các vị trưởng lão, sư bá, sư thúc, con đi gặp Mạc Thiên Ngọc sư huynh đã về ạ?

Ngọc Tản chân nhân bắt đầu nói, tuy khẩu hình không to nhưng mọi người vẫn nghe rõ mồn một:

- Sao nó không về cùng với ngươi? Có việc gì xảy ra ngoài ý muốn hay nó có dự tính nào khác?

Trương Tế Vũ thấy cảm giác hơi đắng trong miệng vì không hoàn thành nhiệm vụ, song hắn cũng phải mở lời:

- Thưa chưởng môn sư bá, huynh ấy... huynh ấy... quả thật có ý khác ạ.

Mọi người dưới điện bị câu trả lời của Trương Tế Vũ làm cho tâm can rung động không ít. Ngọc Tản chân nhân không nhịn được mà hỏi lại:

- Ý của nó ra sao?

Trương Tế Vũ bất ngờ quỳ rạp xuống khấu đầu:

- Con không hoàn thành nhiệm vụ. Mong chưởng môn xử phạt.

Ngọc Tản chân nhân vẫy vẫy tay:

- Ngươi cứ bình tĩnh mà trình bày.

Trương Tế Vũ yên tâm phần nào nhưng một mực không dám đứng lên:

- Dạ thưa. Mạc Thiên Ngọc sư huynh muốn người mở lòng từ bi, đưa toàn bộ ngư dân đến dưới chân núi Tản Viên sinh sống. Còn huynh ấy muốn đưa Phong nhi về căn nhà trúc khi xưa ạ.