Chương 6 - Tản Viên môn
Trương Tế Vũ vừa dứt lời, dưới đại điện đã xì xào bàn tán. Người đàn ông thân hình vạm vỡ, tóc lấm tấm sợi bạc, hông đeo thanh trường kiếm, ngồi hàng thứ hai từ dưới lên, sắc mặt đỏ lừ, đôi mắt sáng quắc hiện lên những tia hung tợn.
- Rầm.
Bàn uống trà bên cạnh bị ông một chưởng đập xuống vỡ vụn. Nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người ông. Trương Tế Vũ sợ hãi dập đầu trước ông:
- Sư phụ, xin người bớt giận.
- Nó bị trục xuất khỏi sư môn mười ba năm nay. Giờ chưởng môn cùng các vị trưởng lão thương tình gà trống nuôi con, lại bị Ngọc Diện Tà quân truy đuổi, mới cho nó trở về. Nó không những không biết điều, lại còn ra điều kiện với chúng ta à? Hừ. - Người đàn ông song thủ nắm chặt, nghiến răng ken két càng làm cho Trương Tế Vũ thêm lo sợ.
Không khí trong đại điện bỗng chốc trầm xuống lạ thường, ai cũng ra vẻ trầm trọng cả. Ngọc Tản chân nhân không hổ danh là chưởng môn một phái, công phu hàm dưỡng cực tốt, ông nói giọng hòa hoãn:
- Ngọc Hư sư đệ không cần nóng vội. Ta thấy lời Thiên Ngọc nói không phải không có lý. Nó sợ rằng Ngọc Diện Tà quân đến ngư thôn mà không thấy cha con nó sẽ đồ sát toàn bộ ngư dân. Tấm lòng này của nó, đệ nên lấy làm tự hào mới đúng chứ.
Mọi người dưới đại điện từ chỗ bất nhẫn liền chuyển sang khâm phục, bất giác đều gật đầu đồng tình. Kể cả Ngọc Hư chân nhân cũng giãn cơ mặt ra, hai bàn tay thả lỏng, đứng dậy, vòng tay cung kính:
- Xin lỗi chưởng môn sư huynh, các vị trưởng lão, đệ nhất thời mất bình tĩnh. Mong các vị thứ tội.
Ngọc Tản chân nhân khoát khoát tay:
- Ngọc Hư sư đệ không cần đa lễ. Dù gì Thiên Ngọc cũng là học trò tâm đắc của đệ, khó trách sư đệ nóng lòng.
Ngọc Hư chân nhân thở dài, lắc đầu:
- Lỗi do đệ. Nó được nuông chiều quá hóa hư. Mười ba năm trước kết hôn với Long tộc, vi phạm quy ước của Tản Viên môn với Đông Hải. Cũng may hai bên thương tình không truy đuổi gắt gao, chỉ trục xuất khỏi sư môn mà không phế bỏ đạo hạnh của nó. Lần này, chưởng môn sư huynh cùng các vị trưởng lão mở lòng từ bi, cho nó được về Tản Viên xám hối, nó không nhận lòng tốt của các ngài mà còn ra điều kiện. Phận làm sư phụ như đệ, quả thật cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng ý nó như thế, đệ vẫn mong chưởng môn sư huynh và các vị trưởng lão xem xét.
- Đệ cứ an tọa trước đã. – Ngọc Tản chân nhân nhẹ nhàng nói.
Đợi Ngọc Hư chân nhân ngồi xuống, ông mới nói tiếp:
- Ý của Thiên Ngọc như vậy, ta tin các vị trưởng lão và các vị sư đệ, sư muội đều hiểu. Ta cũng rất tán thành. Không biết ý của các vị ra sao?
Một vị trưởng lão ngồi hàng ghế đầu, tay run run cầm tách trà nhấp một ngụm rồi nói:
- Tà quân nổi tiếng tàn ác. Chúng đến ngư thôn thì chắc chắn chó gà đều không tha. Ta nghĩ việc di rời ngư dân là chuyện thiết yếu. Nhưng từ ngư thôn đến đây xa vạn dặm, việc di rời không thể một sớm một chiều được. Mà theo mật báo thì sáng mai Tà quân sẽ đến càn quét ngư thôn. Chẳng hay chúng ta đưa họ đi bằng cách nào đây?
Một vị trưởng lão khác lại nói:
- Giờ đã là giờ Ngọ. Chúng ta chỉ còn nửa ngày, nghĩ thật đau đầu.
Nét mặt mọi người lại tiếp tục rơi vào trầm mặc. Sau gần hết một tuần trà, một vị nữ trung niên lên tiếng:
- Có lẽ, Cầm tông của muội có thể làm được.
Ngọc Tản chân nhân, Ngọc Hư chân nhân, Trương Tế Vũ cùng các vị trưởng lão khuôn mặt hào hứng, nhìn vị nữ trung niên đó. Ngọc Tản chân nhân hỏi bà:
- Ngọc Tâm sư muội có cao kiến gì?
Vị Ngọc Tâm chân nhân này không ai khác chính là trụ trì của Cầm tông. Đôi mắt sáng lên, dịu dàng nói với chưởng môn:
- Muội nghĩ có thể đưa họ phi không tới đây bằng thất huyền cầm.
Ngọc Hư chân nhân không nhịn được phải lên tiếng:
- Ý của muội là sao?
- Có nghĩa là một đệ tử Cầm tông sẽ thi pháp lên thuyết huyền cầm rồi cho ngư dân ngồi lên đó, đưa họ đến đây. Tuy nhiên, như vậy có phần nguy hiểm. – Ngọc Tâm chân nhân nói giọng quả quyết.
Ngọc Tản chân nhân cùng mọi người mừng rỡ:
- Hay quá.
- Ngọc Tâm sư thúc thật thông tuệ - Trương Tế Vũ buột miệng khen.
Ngọc Tâm chân nhân cười hiền hậu:
- Cầm tông được giúp đỡ quý phái là vinh dự của muội a.
Ngọc Tản chân nhân hỏi:
- Muội nghĩ một đệ tử có thể mang theo được mấy người?
- Những đệ tử đạo hạnh cao có thể mang được hai người, những đệ tử đạo hạnh thấp hơn một chút có thể mang được một người.
- Muội xem có thể để bao nhiều người đi được.
- Cầm tông của muội đang có tám mươi đệ tử. Nhưng làm được việc này, tính cả muội chắc khoảng năm mươi người thôi. – Ngọc Tâm chân nhân nhẩm tính.
Ngọc Tản chân nhân hỏi Trương Tế Vũ:
- Sư diệt có biết ngư thôn có bao nhiêu dân không?
Trương Tế Vũ kính cẩn:
- Dạ, khoảng gần hai trăm người thưa chưởng môn sư bá.
- Sư điệt đi từ đó về Tản Viên hết mấy canh giờ?
- Dạ gần hai canh giờ ạ.
Ngọc Tản chân nhân gật gù:
- Ta tính thế này, Ngọc Tâm sư muội về Cầm tông sắp xếp các đệ tử khởi hành ngay. Trương Tế Vũ dẫn đường. Dặn các để tử phải hết sức cẩn thận, nhớ đi sát nhau. Không được chậm trễ.
Ngọc Tâm chân nhân định đứng dậy cáo lui thì bỗng một nam đệ tử gác ngoài cửa điện hớt ha hớt hải chạy vào:
- Bẩm chưởng môn sư bá, ngoài trời bỗng nhiên tối sầm lại, sấm chớp đùng đùng phía tây nam xuất hiện cột hồng quang ạ.
Mọi người trong đại điện thất kính, vội vàng bước nhanh ra cửa điện, coi lên thì thấy một cột hồng quang sáng lòa đến chói mắt, nối liền thiên địa.
- Không lẽ nào… là Phượng Hoàng tự thiêu sao? – Vị trưởng lão già nhất bất ngờ lên tiếng, giọng run run.
Ngọc Tản chân nhân giọng nghiêm lại:
- Ngọc Diện Tà quân cũng rất khao khát có được Phượng Hoàng. Như vậy, hắn có thể hồi sinh tất cả các yêu quái mà ngày xưa Tản Viên môn chu diệt.
Gương mặt mọi người xám lại khi tưởng tượng cảnh máu me khốc liệt. Đặc biệt là các vị trưởng lão được nghe lại cuộc chiến đẫm máu năm trăm năm trước, người nào người nấy khuôn mặt nhăn nhó, khó coi vô cùng.
Xưa kia, Lạc Long Quân đánh bại Ngư yêu, Hồ yêu và Mộc tinh giải nguy cho dân chúng đất Việt. Ngài lấy xương sống của Ngư yêu luyện thành Bạch Cốt kiếm, dùng máu của Hồ yêu luyện thành Huyết tiêu, lại lấy cành cây của Mộc tinh đẽo thành Mộc huyền cầm, tạo thành tam đại thần khí trấn giữ hồn phách của 3 con yêu quái. 1000 năm sau, không biết hà cớ gì mà yêu quái xuất hiện nơi nơi, dân chúng lầm than, xác c·hết ngổn ngang khắp nơi, đi đến đâu cũng là mùi máu tanh tưởi xộc thẳng vào mũi khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn, lợm giọng. Nhiều vị pháp sư, tu sĩ vào cuộc nhưng không diệt được chúng mà t·hương v·ong vô kể. Lúc đó, có ba vị đạo sĩ thiên tư hơn người, biết rằng chỉ có tam đại thần khí mới tiêu diệt được lũ yêu quái. Nên hợp lực tạo ra phong ấn để thế chỗ của 3 binh khí phong ấn Ngư yêu, Hồ yêu và Mộc tinh rồi thu lấy thần khí. Từ khi có thần khí, 3 vị đánh đâu thắng đó khiến cho yêu quái nghe danh phải kh·iếp vía, chạy về thâm sơn cùng cốc trốn chạy. Nạn yêu quái được tiêu trừ, ba vị nhận thấy núi Tản Viên là nơi tiên khí hội tụ nên cùng nhau lên Tản Viên tu luyện, lập nên Tản Viên môn, thu nhận đệ tử ngày một đông, chung lòng trảm yêu trừ ma, tế thế cứu dân.