Chương 4 - Mỉa mai
Lê Uông nghe Dương Toại nói câu này, hắn không thể không đồng ý. Quả thật, trước khi gia nhập Tà quân, hắn đã yêu một cô gái, yêu điên cuồng. Hắn từng học hành, từng là một thư sinh, đến bây giờ, hắn vẫn còn cái vẻ thư sinh ấy. Hắn đi thi ba lần, trượt cả ba. Mẹ cha, đệ đệ c·hết đói, lần lượt bỏ hắn mà đi. Đến cuối cùng, người con gái mà hắn yêu da diết lại bỏ hắn mà lấy một đại phú. Lê Uông tưởng chừng sắp khóc, nhưng hắn lại bật cười ngay, cười rất lớn, xé tan bầu không khí trầm lặng trong thạch thất. Hắn ngừng cười rồi lại hỏi:
- Ngũ muội tử hẳn cũng đang ở đây.
Quỳnh Hoa đồng ý:
- Ngay đây thôi.
- Sao không ra gặp ta?
- Vì nàng ta không muốn nhìn thấy ngươi. – Dương Toại đưa tay lên ngoáy mũi nói.
- Ta chưa động vào nàng ta, chưa nhìn nàng ta bao giờ, cũng không nói sẽ ăn thịt nàng ta? Sao nàng lại không muốn nhìn ta? – Lê Uông mắt lúng liếng nhìn ngang, ngó dọc, dường như đang tìm Ngọc Vô Tâm.
- Bởi vì ngươi đáng ghét. – Lữ Bính nói, giọng vẫn ồm ồm.
Lê Uông cười, phe phẩy cái quạt, giọng đanh lại:
- Nàng ta chắc yêu quý các ngươi lắm hả, Tứ Đại Sát thủ?
Lữ Bính lại nói tiếp, vẻ thật thà:
- Ai nàng ta cũng ghét. Ghét nhất là ngươi.
Lê Uông lại vênh mặt lên:
- Hứ, ta với các ngươi cùng một giuộc. Rắm nào mà chả thối.
- Đương nhiên có khác. – Quỳnh Hoa mỉm cười chế giễu.
- Khác cái rắm à? – Lê Uông ra chiều bực dọc.
Lúc này, trên đầu bọn họ, phát ra một tiếng cười sằng sặc, đầy quỷ mị. Tiếng cười ấy từ từ, từ từ xuống thấp, hiện ra một cô gái xinh đẹp, vận xiêm y hồng, đôi mắt sáng trong, miệng vẫn cười toe toét. Đích thị là phó Tà chủ, Kỷ Nhược Yên.
- Tà quân ta, khi ra tay lấy chữ “ Sát” làm đầu. Còn ngươi, lại lấy chữ “Hành” để làm việc. Há chẳng đáng ghét lắm hay sao?
Lúc Kỷ Nhược Yên nói câu này, không còn cái vẻ đùa cợt, mặt cong cớn, mặt trợn lên. Trông vừa trẻ con, lại vừa uy quyền. Lê Uông lại phải thừa nhận. Những người hắn g·iết, hắn đều bắt rồi h·ành h·ạ họ đến c·hết. Hắn thở dài thườn thượt:
- Hôm nay ta thua, thua tâm phục khẩu phục. Các ngươi góp sức lại ăn h·iếp một kẻ thư sinh yếu đuối như ta. Đúng là chạy đâu cho khỏi trời nắng.
- Đủ rồi, các ngươi thôi trẻ con đi. Mau đi gặp Tà chủ. – Người mới đến là Mục Vô Nhân.
- Các ngươi biết hết rồi à? Chà chà. Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta tụ họp đông đủ thế này. Hay làm vài chén đi, cùng thưởng hoa, thưởng nguyệt. – Lê Uông nói vẻ mỉa mai, vì hắn biết rằng mời bọn này uống rượu ngắm hoa chi bằng ôm theo một con heo bầu bạn.
Kỷ Nhược Yên mặt hằm hằm:
- Lê Uông, ngươi bớt cạnh khóe đi. Dù gì chức vị của ta cũng hơn ngươi một bậc. Quỳnh Hoa tỷ, Ngọc muội, chúng ta đi. Kệ bọn đàn ông thối này.
Nói xong, nàng kéo tay Quỳnh Hoa, Ngọc Vô Tâm, ngự pháp bay đi. Trong đêm tối, vệt hồng quang sẹt trên bầu trời để lại bốn người đàn ông đỏ mặt nhìn nhau. Lê Uông cười hì hì nói:
- Không hiểu con tiểu quỷ họ Kỷ này thích Ngọc Vô Tâm ở điểm gì nhỉ? Ngọc Vô Tâm đúng là Ngọc Vô Tâm. Thầy nào trò ấy.
- Vì một củ khoai. – Mục Vô Nhân nói khẽ nhưng Lê Uông, Lữ Bính và Dương Toại nghe rõ mồn một
- Khoai? – Cả ba thất thanh kêu lên. Nhưng họ không nhận được câu trả lời vì Mục Vô Nhân đã đằng không đi rồi. Mà có lẽ câu trả lời này mãi mãi họ không hiểu nổi, chính Mục Vô Nhân cũng không hiểu. Rồi cả ba cũng theo gót Mục Vô Nhân đến phòng giam.
Phòng giam Long Cơ nằm ngay thác nước, xuyên qua dòng chảy xiết của thác là một hang động dài, hai bên vách đá cheo leo, mỗi bên có năm phòng giam. Long Cơ được nhốt trong phong giam đầu tiên bên phải.
Nguyên phòng giam là bờ vực của núi lửa đang âm ỉ. Hơi nóng bốc lên làm cho người ta hoa mắt, chóng mặt – cảm tưởng như đang ở dưới địa phủ, cạnh nồi nước luộc hồn sôi sùng sục. Cửa phòng là những khung sắt ngàn năm xếp ngang xếp dọc, nếu không có cơ quan thì đến thần tiên cũng không phá được. Điều này cho thấy tầm quan trọng của Long Cơ, nàng có ảnh hưởng đến lợi ích rất lớn cho Tà quân.
Ngọc Diện Tà quân bước đến cửa phòng nhìn qua song sắt. Trước mắt ông ta là một con Rồng, đúng là một con Rồng thật sự. Nó vảy đỏ, tỏa ánh sáng lấp lánh, chói lọi thật là đẹp. Nhưng nó lộ rõ vẻ yếu ớt, đau đớn, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu quằn quại. Hào quang tỏa khắp người nó yếu dần, yếu dần, đủ biết rằng nó đang rất suy kiệt. Ngọc Diện Tà quân ân cần hỏi han, giọng ôn nhu lạ thường:
- Long Cơ, nàng không khỏe à? Có cần ta mời đại phu không?
- Ngươi bớt lời đi. Sao hôm nay lại có nhã hứng thăm ta cơ à? – Long cơ nói vừa tức giận, vừa chế giễu lại vừa đau đớn.
Ngọc Diện Tà quân cười hì hì, mắt vẫn chiếu những tia lạnh ngắt vào Long Cơ, nói:
- Nàng cho ta biết, có phải Phương Hoàng sắp tái thế không? Bây giờ, nó đang ở đâu?
- Hừ, nhảm nhí. Làm gì có chuyện Phượng Hoàng xuất thế chứ?
- Thật sao? Ta nghe có kẻ nói là Phụng điểu tự thiêu mà? Mà mỗi lần Phụng điểu tự thiêu là linh lực của Long tộc nàng đều suy giảm đáng kể. Nàng bây giờ cũng vậy.
Long Cơ nhìn Ngọc Diện Tà quân bằng ánh mắt yếu ớt, vẫn chối:
- Bên cạnh ngươi toàn những kẻ tiểu nhân nịnh bợ. Xem ra, bọn chúng phịa ra câu chuyện để ngươi mát lòng mát dạ thôi. Bây giờ, ta đang trong thời kì thay da, linh lực yếu đi cũng chẳng có gì là lạ. Phượng Hoàng có xuất thế thật thì ta cũng không bao giờ nói cho ngươi. Ngươi thừa thông minh để hiểu điều đó mà.
Bên ngoài có tiếng thiếu nữ cười khanh khách, là bọn người Kỷ Nhược Yên
- Tham kiến Tà chủ.
- Long Cơ à Long Cơ. Cô đúng thật là cứng đầu. Tà chủ của chúng ta tử tế với cô bao nhiêu năm nay, để cô sống bình yên đến tận bây giờ vậy mà cô cứ một câu chế giễu, hai câu tức giận. – Kỷ Nhược Yên lanh lảnh nói.
- Đúng vậy. Long Cơ, ta nghĩ cô vẫn nên nói cho Tà chủ nghe Phượng Hoàng giờ đang ở chốn nào. Chủ ta nhất định sẽ cho cô giảm bớt đau đớn. Cô xem tình trạng của cô hiện giờ đi. Liệu cô chịu được bao lâu chứ? – Lê Uông vừa xuất hiện, đã chõ mõm nói luôn một tràng dài.
Long Cơ đương nhiên cũng không chịu thua, nhìn bọn người đó bằng ánh mắt nảy lửa:
- Đừng hòng ta nói, c·hết cũng không nói. Các ngươi có giỏi thì tự đi mà tìm. Ha...ha...
Ngọc Diện Tà quân đối diện với Long Cơ, lạnh lùng nói:
- Nàng cho là ta không tìm được thật ư? Nàng nhầm rồi.
- Các ngươi định dựa vào vị trí cột hồng quang để tìm ư? Ha...ha...ha... Long Cơ đột nhiên cười lớn, cưới rất hả hê. – Sơn Hải Kinh chỉ là quyển sách, viết sao mà đủ chứ. Ta nói cho các ngươi biết: cột hồng quang đó chỉ phát ra khi Phượng Hoàng bắt đầu nổi lửa tự thiêu, sau đó sẽ biến mất ngay. Ha... ha... Trong lúc các ngươi ở đây moi thông tin thì cột hồng quang đã biến mất rồi.
Cả đám Tà quân, trừ Ngọc Diện Tà quân và Ngọc Vô Tâm, sáu tên còn lại mặt mày đen kịt, không còn chút huyết sắc. Lê Uông gầm lên như muốn phát điên:
- Ta không tin, ta không tin. Không thể như thế được. Không thể nào. Véo.
Hắn ngự quạt lăng không bay đi, tiếng quạt xé gió. Dương Toại thấy vậy, lắc đầu thở dài:
- Ta đã nói hắn là một gã si tình ngu ngốc mà. Kiểu này, đêm nay, hắn lại say ngoắc cần câu cho xem.