Bàn Cổ vẫn lạc
Toàn bộ hồng hoang giới đều cảm nhận được hai cỗ khí tức kinh khủng. Khí tức càng lúc càng lớn khiến cho thiên địa đều bị chấn động.
Các đại năng hồng hoang cảm thấy rất hoang mang. Họ cảm thấy tu vi của bản thân đủ đứng hàng đầu nhưng đột nhiên nổ ra hai cỗ khí tức đủ để áp sập cả hồng hoang.
Lấy bất chu sơn làm trung tâm, phân ra hai thái cực. Bên trái tràn ngập lực đạo, bên phải vô hạn sát đạo tạo ra khung cảnh như thiên địa bị trảm làm đôi theo chiều dọc.
Vô số sinh linh hướng mắt về phía bất chu sơn, họ cảm thấy cội nguồn khí tức đại khái phương hướng.
" Bàn Cổ, dù ngươi đ·ã c·hết nhưng vẫn có thể ảnh hưởng đến hồng hoang. Thật là cỗ vĩ lực để người ta ngưỡng mộ" Hồng Quân lão đạo đánh giá, hắn cũng nhìn về phía bất chu sơn và cho rằng hiện tượng này là Bàn Cổ mang lại.
Trong khi tất cả đại năng suy đoán, thì ở bên trong bất chu sơn tầng cao nhất đang diễn ra đối chiến cực gay gắt. Hai người đều là cường giả đều có kiêu ngạo của bản thân, Huyền Minh không thể bởi vì đối thủ là linh hồn mà thả lực mà còn Bàn Cổ vì không muốn nhận yếu nên cũng chơi tất tay.
Hai đạo đã liên tục tranh phong với nhau nhưng đều ở thế ngang tay. Còn Vọng Thư chứng kiến cảnh này thì hết sức kích động, nàng ngộ ra rất nhiều thứ về đạo, về sau chỉ cần bế quan là sẽ đột phá đại cảnh.
Cổ uy áp dần tan rã, hai cỗ khí thế cũng giảm dần xuống. Huyền Minh cơ thể hư thoát còn Bàn Cổ chân linh càng mờ nhạt đến bờ phá diệt, đây là đại giới.
" Không ngờ ngươi vậy mà dùng tới được ngụy đại đạo cảnh lực lượng".
Huyền Minh mở lời trước, hắn cảm thấy dù là chân linh cũng không thể dẫn động nguồn lực lớn thế trừ phi là bất tử chân linh.
Đại hán đứng lên nhàn nhạt đáp: " Ngươi không tệ nhưng thân thể ngươi quá yếu để chứa đựng súc mạnh khổng lồ như thế".
" Thôi đi, hai ta đều vô lực còn cần nói gì nữa" Huyền Minh nghĩ cực thoáng, không cần lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề.
" Chắc ngươi là Bàn Cổ".
Đại hán gật đầu thừa nhận.
" Quả là tâm cao khí ngạo, đã chơi thì tất tay rất hợp với khẩu vị của ta" .
" Đã chơi thì bất kể thủ đoạn dù sao người thắng viết nên câu chuyện còn người thua thì làm đá đặt chân".
Bàn Cổ cũng rất đồng ý, kẻ mạnh mới là kẻ thắng.
Vọng Thư đi theo Huyền Minh đến trước mặt Bàn Cổ. Chỉ cần nghĩ đến uy áp hồi nãy cộng với đây là bất chu sơn cột sống của Bàn Cổ thì nàng biết người trước mặt là ai.
Hai bên trò chuyện rất vui vẻ, đột nhiên Bàn Cổ nói: " Ngươi không thuộc về nơi này".
" Ta biết" Huyền Minh cũng đáp lại. Dù sao mọi người đều cảnh giới cực cao sao có thể nhìn không thấu những thứ này.
Huyền Minh hỏi: " Ngươi là bị Đại Đạo chơi xỏ?".
Bàn Cổ gật đầu nói: " Ta không nghĩ là hắn chỉ lợi dụng ta".
" Nếu ta có thể quay lại ta quyết không để hắn như ý".
" Ngươi không được, cần phải có ít nhất năm giọt tâm huyết để du hành mà ngươi còn chưa phải đại đạo nên khi đến đó sẽ gặp chính bản thân ở dòng thời gian đó".
Bàn Cổ cũng hiểu việc này không thể, chưa nói đến tái tạo nhục thân, cho dù làm vậy cũng sẽ bị đại đạo ngăn cản.
Hắn rất vui vì đã giao phong với một cường giả vào khoảnh khắc cuối đời. Nếu hắn không thể quay về thì thà rằng trong chiến đấu mà c·hết.
" Đạo hữu, hết sức cảm ơn ngươi".
Huyền Minh gật đầu và nghiêm túc " Bất tử chân linh cũng có biện pháp g·iết?" Hắn hỏi một câu mà hắn rất băng khoăn.
Bàn Cổ cũng thừa nhận " Bất tử chân linh bất tử bất diệt bản chất, rất khó bị g·iết nhưng mà đại đạo có thể".
Chỉ cần nghe đại đạo có thể diệt bất tử chân linh thì hắn càng cảnh giác đại đạo hơn. Tuy đạo của hắn là đại đạo cảnh nhưng cảnh giới nhục thán mới thái ất kim tiên, rất khó sử dụng toàn bộ năng lực. Nếu muốn đối đầu đại đạo thì phải trả đại giới mà kết quả chỉ là lưỡng bại câu thương.
Cuộc trò chuyện của hai người Vọng Thư nghe không hiểu. Cảnh giới của hai người quá cao làm tư duy nàng theo không kịp. Sau cùng nàng chỉ thấy Huyền Minh đứng dậy rời đi, chân linh Bàn Cổ cũng bị tiêu diệt vì cạn năng lượng cùng sự ăn mòn của đại đạo.
Vọng Thư không khỏi tò mò hỏi Huyền Minh:
"Chủ thượng, Bàn Cổ đại thần đã vẫn lạc".
Huyền Minh nhìn thoáng qua Vọng Thư, nàng ngay lập tức run rẫy sợ hãi. Nhìn nàng hắn nhẹ gật đầu " Vừa vẫn lạc".
Nói xong không nhìn Vọng Thư, hắn lấy ra mảnh châu thu lấy ngoại thế giới này. Đây là thế giới của Bàn Cổ tạo ra để ở ẩn, giờ hắn đ·ã c·hết vậy hắn lấy luôn nơi này.
Chỉ thấy một khoả châu toả ra vô thượng lực lượng hút mọi thứ của thế giới này vào. Quá trình này mất mấy tỷ năm, thế giới quá rộng lớn
Hắn còn đi tìm bảo vật khắp bất chu sơn và lấy gần hết tất cả đồ mà hắn lọt mắt, còn không lọt mắt thì cho Vọng Thư. Nàng dưới sự chỉ đạo của Huyền Minh nên đã đến hỗn nguyên kim tiên viên mãn còn bản thân hắn là đại là kim tiên cực hạn.
Hắn truy cầu trong thế này là cực hạn, tu vi căn cơ của hắn rất vững chắc. Nhục thân của hắn đã sánh ngang hỗn nguyên kim tiên trúng kỳ nếu dùng cùng pháp lực thì viễn mãn cũng có thể đánh. Còn đạo của hắn thì đã vô địch thủ không thể thêm vào chỉ có thể đi ra một đạo mới ngoài Huyết Sát đại đạo.
Và không gian đạo là lựa chọn của hắn, suốt mấy tỷ năm đạo của hắn đã nắm giữ đến mức cấp 4.
Phân chia đạo cấp.
Cấp 1 là mới nhập môn, yếu nhất nhưng có đạo.
Cấp 2 có thể sử dụng một ít.
Cấp 3 có thể thuần thục vận dụng.
Cấp 4 có thể vận dụng nâng cao.
Cấp 5 có thể áp dụng lên mọi hành động (đây là đã chứng đạo Hỗn Nguyên Đại La).
Cấp 6 tùy tâm mà xuất.
Cấp 7 tìm ra được nét riêng bản thân trong đạo.
Cấp 8 phát huy cực hạn đạo của bản thân.
Cấp 9 bản thân là quy tắc đại đạo.
Vọng Thư cực â·m đ·ạo ở cấp 3, Thần Hi thế giới đạo thì cấp 5. Còn Huyền Minh sát đạo cùng huyết đạo tại cấp 9 .
Huyền Minh đã thu hết tất cả thế giới, mảnh không gian chứa thế giới đã dần bị hỗn độn nuốt trọn.
" Đi thôi".
Hắn gọi Vọng Thư và tách ra một cổng không gian nhưng lần này không giống lần trước. Cổng không gian lần này là có sự điều khiển, lối đi thông đến thái âm tinh nơi mà Vọng Thư sinh ra.
Hai người đặt chân đến thái âm tinh. Khung cảnh ở đây vắng vẻ đến cực điểm, có cỗ lãnh khí trôi nỗi trong không gian này.
" Ta không cần ngươi nữa, ngươi có thể về".
Nói xong không đợi đáp lại thì quay người rời đi. Vọng Thư hết sức bất ngờ và không hiểu tại sao lại thả mình. Nàng nhìn về phía cánh cổng đóng lại, trong đôi mắt không có sự vui mừng mà là cảm giác mất mát.
Nàng đã quen thuộc cuộc sống khi có Huyền Minh bên cạnh dù cho nàng rất sợ nhưng chỉ cần bên hắn thì sẽ có cảm giác cực kì an toàn
Nhìn hồi lâu nàng quay người rời đi nhưng trong mắt ánh lên một đạo kiên định, quyết tâm mạnh hơn để được ở gần với chủ thượng
Huyền Minh không biết quyết tâm của Vọng Thư, nàng tâm đã bị Huyền Minh mê hoặc rồi.