Đối Uy Áp
Huyền Minh không quản tên ngu ngốc này nữa. Hắn quay người nhìn xem Vọng Thư đã cứng tại nguyên chỗ.
Do Huyền Minh chưa giải lực lượng nên Vọng Thư vô pháp cử động. Chỉ đứng run rẫy tại chỗ, nàng hiện tại rất sợ hãi, lần đầu tiên từ khi sinh ra nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi tuyết vọng. Chỉ một ánh mắt mà khiến nàng như đang đối diện quân vương tử thần, lúc nào cũng có thể chơi c·hết nàng.
Vọng Thư cố hết sức từ trong sợ hãi bình tĩnh lại, nàng cố nói nhưng giọng nói run rẫy:
" Tiền bối, là ta đã mạo phạm xin ngài hãy bỏ qua".
Một câu nói như móc rỗng thể lực của nàng.
Huyền Minh vừa tiến vừa thu uy áp thì Vọng Thư đã gục xuống từ khi hết trói buộc. Huyền Minh lại gần xem nàng, mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại, thân thể run rẫy và không có chút sức lực nào. Hắn thầm gật đầu, tâm lý tạm được, hơn cái tên ngu kia cứ cho mình tham vọng cỡ nào mà thực lực chẳng ra sao.
" Ngươi kéo phiền phức cho ta có biết không?"
Vô biên sát khí tụ hai mắt làm cho nó đỏ rực như một ác ma. Vọng Thư vừa bình tĩnh lại thì đối mặt đôi mắt như ác ma ấy thì run rẫy, lần này nỗi sợ đã cấy thâm căn vào linh hồn. Nàng nói không ra lời, chỉ có nước mắt chảy xuống, tuyệt vọng, những giọt nước mắt bất lực rơi trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Một thái âm thần nữ sinh ra cao thượng và lạnh nhạt giờ đây khóc không thành lời.
Huyền Minh thấy nàng khóc thì đi lại gần, hắn hơi khom lưng bàn tay trái đặt lên cằm nàng kéo lên, tay phải xoa xoa nước mắt. Vừa xoa vừa nói: " Ngươi khóc cái gì đã tiếp nhận trừng phạt đâu".
Câu nói như vạn đao xé tâm, nàng không nín khóc mà còn khóc nhiều hơn nhưng không thành tiếng vì trước mắt nàng là một ác ma thích ngược người làm thú vui.
Huyền Minh cảm thấy rất thú vị, đã bao nhiêu năm không ngược người, giờ đây lại tái phát. Hắn từng là ma đạo cự kiêu danh chấn chư giới, danh tiếng của hắn được chư giới biết đến như một tên biến thái thích ngược người trong chiến đấu, làm cho đối thủ sợ hãi mà tuyệt vọng đến lúc c·hết. Qua đó hình thành nên một cổ khí chất cực khác người, làm cho chư giới đều kiêng kị, nỗi sợ hãi mà hắn gieo rắc được ghi và truyền lại qua các thế giới ý thức. Làm cho những sinh linh mới sinh ra mang theo nỗi sợ tự nhiên khi chỉ nghe đến tên hắn.
Trở lại vấn đề, thấy Vọng Thư khóc còn nhiều hơn. Hắn vẫn kiên nhẫn lau nước mắt cho nàng nhưng mà sát khí tăng mạnh. Vọng Thư cũng cảm thấy, nàng cố gắng nén khóc, không cho bản thân khóc nữa.
Qua một lát thì nước mắt ngừng rơi nhưng đây là nàng sử dụng lý trí để nén tránh cho mình tiếp tục rơi lệ.
Huyền Minh cũng buông nàng ra, sự kiên nhẫn của hắn cũng được đền bù làm cho hắn rất thoả mãn.
" Cảm giác ngược người này quá thoải mái".
Hắn tự sướng một phen. Vọng Thư chỉ cố nén tất cả nhưng gương mặt trắng bệch và run rẫy lại không sao dừng được.
" Ngươi theo ta, giúp ta giảng về hồng hoang"
Huyền Minh xách Vọng Thư đi theo như xách con cún. Hắn một đường trở về bất chu sơn
Đến bất chu sơn, Huyền Minh buông nàng xuống để nàng tự đi. Một đường bị xách theo Vọng Thư đã bĩnh tĩnh lại, nàng nhìn thoáng qua nam tử mắt đỏ này rồi nhìn về phía bất chu sơn.
Nàng là người thông minh, nhìn qua đã biết công dụng của mình, nàng liền giảng.
" Thưa tiền bối, ngọn núi này tên bất chu sơn. Là một ngọn núi chống trời của hồng hoang. Có cổ lão truyền thừa cho rằng đây chính là cột sống của Bàn Cổ đại thần trước khi c·hết để lại. Uy áp xung quanh đỉnh núi là của Bàn Cổ, tuy đ·ã c·hết nhưng vẫn có vô cùng uy áp khiến cho không kẻ nào đăng đỉnh được".
Huyền Minh gật đầu, rất hài lòng với sự hiểu chuyện của nàng, tuy giọng nói còn run nhưng vẫn được.
" Về sau ngươi gọi ta là chủ thượng, ngươi hãy kể cho ta nghe thêm về Bàn Cổ".
Vọng Thư gật đầu: " Thưa chủ thượng, Bàn Cổ đại thần là một trong ba ngàn ma thần khởi nguyên của thế giới hỗn độn. Khi xưa, Bàn Cổ đại thần muốn đạt được cảnh giới cao hơn nên đã khai thiên lập địa nhưng quá trình này khiến cho các ma thần còn lại không chịu. Bọn họ cùng nhau vây công Bàn Cổ, kết quả trận chiến là chúng ma thần vây công bị tiêu diệt. Bàn Cổ vì chịu trọng thương cho nên hắn đã kết hợp với thế giới mà hắn đánh ra tạo thành hồng hoang như bây giờ".
" Đúng là muốn chứng đạo lúc nào cũng gian nan".
Hắn nhìn lên trên bất chu sơn " Tuy ta ngươi khác thời đại nhưng mà cách truy đạo của ngươi làm ra rất khâm phục".
" Và vì khâm phục nên ta sẽ gặp ngươi thời khắc cuối như món quà mà ta kính ngươi"
Vọng Thư không hiểu thấu nhưng có thể hiểu sơ. Nàng hiểu được Bàn Cổ còn sống hơn nữa còn ở đỉnh bất chu sơn. Nàng không nghi Huyền Minh, một lát nàng sợ hai là nàng cũng biết chủ thượng của mình rất mạnh mà mạnh đến mức nào thì không nói được .
" Đi thôi".
Nói rồi cùng Vọng Thư một trước một sau đi lên núi. Ngoại vi uy áp không mạnh nhưng đủ để bất cứ đại la kim tiên nào bất động, còn Vọng Thư thì lúc trước chịu đựng uy áp sánh ngang với ngoại vi này nên cũng có thể chịu xuống. Tuy chật vật nhưng vẫn có thể hoạt động .
Huyền Minh đi đến đâu thì thu bảo vật đến đó, linh dược khoáng sản pháp bảo thâu hết. Đến nỗi Vọng Thư há hốc mồm, nhưng Huyền Minh không quan tâm. Hắn thế mà tìm được thêm một phần tư của hỗn độn châu ở trên núi này cộng thêm một phần tư trong tay thì đã là phân nửa hạt châu, chỉ thêm một nửa hạt châu nữa là hoàn thiện hỗn độn chí bảo.
Càng tiến vào trong uy áp càng mạnh, đến phần trung của đỉnh núi thì Vọng Thư đã không chịu nổi uy áp. Huyền Minh phủ lực lượng của mình cho Vọng Thư để tránh nàng bị uy áp đánh bẹp. Càng tiến lên uy áp càng mạnh nhưng dưới sát khí bảo vệ thì tất cả bình thường, một đường tiến đến đỉnh núi
Huyền Minh lên đến đỉnh, vừa đặt chân vào thì đã có cảm giác truyền tống. Hắn cùng Vọng Thư đến một nơi rất rộng lớn, nơi này không có uy áp ảnh hưởng. Chỉ có linh khí dày đặt ngưng tụ thành màn sương .
Vọng Thư cảm nhận linh khí nồng hậu nhưng khi thấy Huyền Minh đi chuyển thì cũng đi theo sau. Một đường hai người leo lên đến đỉnh
Cả hai vừa lên thì thấy một đạo chân linh đại hán, đạo này thân thể vạm vỡ, tuy nhập định nhưng vẫn cảm thấy người này sâu không lường được .
Đại hán cũng biết có người đến thì mở mắt ra, một ánh mắt khiến cho vô tận uy áp phóng đến Huyền Minh cùng Vọng Thư.
Vọng Thư cảm thấy cỗ lực lượng này quá mạnh còn mạnh hơn cả sát khí mà nàng đã chịu đựng
Huyền Minh tiến lên một bước, vô hạn sát ý phóng ra đối chọi với uy áp lao đến.
Sự đối lập khiến cho không gian này phân thành hai, một bên nhàn nhạt xanh dương một bên nhàn nhạt màu đỏ.
Vọng Thư cảm nhận hai luồng khí đối chọi, nàng nhìn về phía Huyền Minh.
Hắn lúc này tóc cùng đạo bào trắng tung bay như tiên giáng trần nhưng ánh mắt đỏ rực như ác ma địa ngục.
Không gian dần vỡ tan do áp lực cực đại đến từ hai phía. Uy áp ảnh hưởng càng lớn đánh xuyên qua bích chướng thế giới ảnh hưởng đến cả hồng hoang.