Bất Chu Sơn
Huyển Minh thu hết áp lực, mặt mang mỉm cười đầy ấm áp nói: " Ngươi lấy nhanh đi ta chờ".
Thần Nghịch chưa bao giờ thấy một người lật mặt nhanh hơn lật sách. Mới nãy mặt lạnh như băng sát khí vô biên mà giờ thành khuôn mặt mang nụ cười ấm áp phảng phất là thế giới mặt tốt đẹp nhất, ấm áp nhất.
Thần Nghịch không nhiều lời, hắn biến mất một lúc mà khi quay lại đã có thêm rất nhiều linh dược khoáng sản trôi nỗi trên không
Huyền Minh vui lắm, phất tay thu hết vào mảnh châu. Cảm tạ một tiếng rồi rời đi.
Thần Nghịch vẻ mặt nặng nề, bị người ta c·ướp cũng phải nở nụ cười hai tay dâng lên. Quan trọng nhất là đây là sân nhà của mình mà không thể làm gì. Với vẻ mặt ảm đạm hắn quay về hang động nghỉ ngơi vì hôm nay đối hắn mà nói quá căng thẳng mệt mỏi.
Những nơi Huyền Minh đi qua thì linh dược linh khoáng trân quý và cả một ít linh mạch cũng bị thu. Vì mảnh châu bên trong đã ra đời một hoang địa và nó cần nhiều điều kiện để trở thành lục địa chân chính nhưng việc đó phải do Thần Hi thực hiện .
Không phải là Huyền Minh không muốn làm mà Thần Hi làm sẽ tốt hơn, nàng tu Thế Giới đạo khi mà cải tạo một mảnh lục địa hoang thành phúc địa tu luyện sẽ giúp nàng tăng mạnh đạo tạo nghệ và cả tu vi. Còn những thứ mà Huyền Minh thu thập để trong đó thì cứ việc tặng kèm là xong, hắn cũng không lưu ý cái này dù sao Thần Hi cũng là bằng hữu đầu tiên, cho nhiều chút cũng được .
Huyền Minh một đường đi đến dưới một chân núi. Núi rất cao, nếu nhìn từ dưới lên thì sẽ như một cây đại trụ chống trời, phân thiên cách địa
" Nguồn uy áp thật mạnh".
Hắn cảm nhận được cỗ uy áp đến từ ngọn núi. Lúc hắn muốn bước lên thì đột nhiên có một xung kích từ phương xa làm rung chấn cả khu vực cận bất chu sơn.
Huyền Minh đi qua xem dù sao ngọn núi có thể chạy đi đâu được, cứ qua hóng cái đã.
Hai tên một nam một nữ giao thủ kịch liệt. Tên nam chiếm thượng phong hơn so với tên nữ.
" Lục Áp ngươi ép ta thì ta sẽ không cho ngươi tốt" giọng thiếu nữ lạnh nói.
" Hừ, không tốt, với thể trạng của ngươi bây giờ thì đừng nói là liều mạng tự bạo cũng là khó khăn".
Lục Áp nói tiếp: " Vọng Thư ngươi không nên ngu xuẩn mất khôn, chúng ta là thái dương thần tử cùng thái âm thần nữ. Xin ra mệnh đã chú định cho nhau, chỉ cần chúng ta âm dương tương hợp thì tất thành đạo. Cái gì mà hung thú thống trị phải là ta thái d·ương t·ính thàn thống trị mới đúng".
Giọng nói của Lục Áp rất lớn, vang vọng đến bất chu sơn. Huyền Minh nghe mà không khỏi thở dài, sao tên nào cũng thích thống trị hết vậy, trước một tên giờ một tên như thể chúng sinh ra chỉ có thể tranh bá thế giới thôi ấy.
Hắn cũng từ từ tới gần chỗ trận chiến. Lục Áp với cửu luân thái dương cùng thái âm đã đánh cho Vọng Thư không phản nổi. Tay cầm kiếm đỡ đòn nhưng càng đỡ thì tay càng mềm càng bị âm dương lực lượng luân chuyển tàn phá ảnh hưởng.
Huyền Minh đứng một góc xem chiến đấu, phải nói xem người ta đấu rất thú vị. Có thể như một người chứng kiến cũng không tệ, chứng kiến diễn biến đã xảy ra trong quá khứ, xem xét ở hiện tại và dự đoán ở tương lai. Làm nhân chứng lưu lại những khoảnh khắc đặc sắc có trong một đời mà khi ta nhìn lại thì sẽ hồi ký lại một đoạn thời gian tốt đẹp, thời gian không nở bỏ quên. Và cảm thán một tiếng " Sống không uổng đời người".
Nhưng khi Huyền Minh quan sát thì người trong cuộc cũng biết. Hắn không có ẩn tàng cái gì nên quan sát vẫn được, Lục Áp thấy chỉ là một tên thái ất con kiến liền tiện tay tạo ra dư ba đánh thẳng chỗ Huyền Minh nhưng bị âm lực Vọng Thư chặn lại.
" Ngươi mau chạy đi, ở đây không ăn toàn"
Vọng Thư nói với Huyền Minh. Nàng biết mình không thoát được nên khi thấy sinh linh ' ngộ nhập' trận chiến thì nàng bảo hộ. Nhưng trong mắt Lục Áp lại khác, hắn tuy không thấy rõ dung mạo của Huyền Minh nhưng chắc chắn đẹp hơn hắn mà đòn dư ba đánh đến chỗ đó bị Vọng Thư cản lại.
Điều này thổi bùng trong lòng hắn nộ khí. Vọng Thư là hắn đã chú định là người của mình không một ai được phép chạm vào nàng. Tuy Vọng Thư không thể hiện rõ nhưng hắn biết nàng là kiểu người lãnh đạm ít nói nên nàng giúp tên đó nói rõ hai người có quan hệ
Huyền Minh xem mọi sự chú ý cùng thù hận tập trung lên người mình. Hắn hơi cau mày, xem tình hình này là hắn không yên rồi, đại tỷ kia cố ý giúp hắn đã thổi bùng lên cơn giận của tên kia. Tuy đại tỷ không phải cố ý chuyển thù hận nhưng hắn không thể chấp nhận, phải cho nàng bài học. Còn tên b·ốc c·háy như thái dương ấy hả thì Huyền Minh xem như n·gười c·hết rồi.
" Các ngươi cứ đánh của các ngươi quản ta làm gì, ta nói cho các ngươi nếu động vào ta thì sẽ lãnh hậu quả".
Hắn không có từ bi đến mức khuyên bọn hắn lùi lại. Mà là thêm dầu vô lửa cho tên ngu nào đó tự chui vào chỗ c·hết. Và hiển nhiên Lục Áp đã bị khích tướng, chỉ thấy hắn sử dụng song luân âm dương đến cầm chân Vọng Thư. Còn mình thì như pháo sáng bay đến Huyền Minh
Huyền Minh cười khẽ, quá ngu ngốc quá tự cho mình là trung tâm và quan trọng hơn quá kiêu ngạo không đem người nào vào trong mắt. Đây chính là điển hình của kẻ hay gây hoạ mà đến lúc c·hết cũng không biết thế nào.
Vọng Thư đánh văng song luân thì định trợ giúp nhưng quá muộn. Thái Dương Lục Áp đạp thẳng xuống, từ trên trời lao thằng xuống đất, những nơi đi qua đều bị đốt thành màu hồng hoả sắc, đại địa thì tan chảy. Tưởng rằng mọi thứ kết thúc, Vọng Thư tính chạy trốn nhưng một màn xuất hiện làm nàng ngây người
Chỉ thấy một ngón tay được bọc trong một cỗ lực lượng màu đỏ đang chặn đứng viên tiểu thái dương. Lúc này diện mạo của người lén quan sát cũng xuất hiện.
Là một thanh niên thân bào màu trắng mái tóc trắng nhưng đôi mắt đỏ. Nếu nhìn kỹ thù mắt đỏ từ từ đậm lên, vô hạn sát khí được tụ một thân, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng cong ngón tay búng ra thì Lục Áp như bóng bóng xịt hơi quay về cắm sâu vào lòng đất.
Lục Áp lúc này mộng, thái ất kim tiên một búng đánh bay đại la kim tiên. Hắn thấy bị nhục, chuẩn bị ra ứng chiến nhưng phát hiện cơ thể không động. Vô biên sát khí khóa chặt không gian ba người, chỉ cần không được cho phép thì hoạt động rất là gian nan.
Huyền Minh từ từ đến bên Lục Áp vừa đi vừa nói: " Đấy, ta cảnh cáo rồi đừng động vào ta mà không nghe, đây chính là hậu quả" mỗi một chữ nói ra sát khí gấp đôi nhân lên.
Đến hiện tại thì đã có thể làm cho không gian này bị nén đến cực hạn, xung quanh thuần một màu đỏ. Có vô số sát khí ngưng tụ xung quanh tàn phá khắp nơi.
Lục Áp thấy được bóng người đi tới, đôi mắt hắn đối diện với huyết nhãn của Huyền Minh. Đôi mắt đỏ chói ánh lên vô hạn huyết sát làm cho Lục Áp cảm nhận hoảng sợ cực độ mà không thể nói nên lời, áp lực đến từ thể xác lẫn tâm thần làm cho Lục Áp chịu dày vò không thôi. Chỉ thấy Huyền Minh gần một bước là áp lực hắn lại tăng một thành.
Đến khi hắn đến thì đã thân tử.