Tầm bảo
Hắn cũng hơi nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều.
" Thần Hi này, ngươi thật đẹp".
Đây là một lời nói thật nhưng lời nói tự nhiên của Huyền Minh lại làm cho Thần Hi cứng tại chỗ.
" Này, ngươi sao vậy" hắn lắc tay qua lại trước mặt nàng. Điều này làm nàng tỉnh lại và nói:
" Không có gì".
Huyền Minh thấy nàng không ổn nên đi ra ngoài cho nàng không gian.
Bước ra xa khỏi thế giới thụ, biểu hiện rõ ràng nhất là nồng độ linh khí giảm. Độ nồng linh khi gần thế giới thụ hoá thành sương lơ lửng giữa bầu trời, còn ngoài này thì quá bình thường không đáng chú ý.
Càng bước ra ngoài thì hắn cảm thấy hòn đảo này khá lớn, tuy sinh linh đã từng bị tận diệt trên đảo nhưng theo thời gian trôi qua cũng có rất nhiều sinh linh ra đời.
Hắn đi một hồi thấy chán, dùng chân thức quét cả đảo. Đảo diện tích không lớn nhưng vẫn có đủ yếu tố để dựng dục lên tiên thiên sinh linh. Hắn còn phát hiện nhiều hang động trong đảo nhưng nó bề ngoài phủ lớp cấm chế.
Nếu không phải chân thức hắn mạnh thì có lẽ sẽ không phát giác.
Huyền Minh đi tới một hang động có cấm chế, hắn chỉ cần động ý nghĩ thì vô số thuật văn bay lên ngưng tụ thành thức giải trận. Chỉ qua chốc lát trận pháp hoàn toàn phá vỡ.
Hắn đi vào trong xem thì phát hiện một món bảo vật, tuy chỉ là tàn mảnh nhưng hắn biết đây là mảnh hỗn độn châu hỗn độn chí bảo.
" Vận khí không tệ, chưa nhấc chân khỏi nhà là có bảo bối tới cửa".
Tuy chỉ là một mảnh nhưng công năng không thể ngờ. Hỗn độn châu chứa hỗn độn giới, có tất cả đặc tính trạng thái thích hợp để dựng dục thế giới, tích lũy ba ngàn đại đạo. Đối với người nào tu Thế Giới đạo sẽ rất tác dụng.
" Thật là, cái này đưa cho Thần Hi thôi, mảnh hạt châu đối với ta vô dụng".
Hắn cất giữ mảnh hỗn độn châu và tiến tới các hang động cấm chế còn lại. Bốn hang động còn lại tuy có cấm chế nhưng đồ trong đó cùi hơn mảnh hỗn độn. Chỉ có một ít linh thảo linh quả, nhưng mà hắn vẫn thu hết vào mãnh hỗn độn châu vì ai lại sợ nhiều.
Hắn thu xong lại chạy khắp đảo nhưng không có gì nên quyết định chạy ra khỏi đảo. Đến hồng hoang tầm bảo.
Hắn nghĩ gì làm đó, hắn đi ra đến phía đối diện là mênh mông đại hải. Trong chớp mắt một cỗ sát khí kình thiên ngưng tụ thành một thanh xích kiếm. Tuy sát ý kinh khủng nhưng với sự điều khiển của mình thì sát khí chỉ trong mười mét đổ lại nên không ai nhận ra.
Một kiếm chém xuống khiến vô số không gian bị phá vỡ hình thành nên một thông đạo nối đến nơi nào đó. Huyền Minh cất bước tiến vào, cánh cửa cũng biến mất và không gian ổn định nhanh chóng khiến cho mọi thứ như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn đi tới một khu rừng, khu rừng này hắn rất thích vì rất nhiều sát khí tụ tập. Hắn hứng thú quan sát sung quanh. Khắp nơi bị tàn phá tổn hại, đại địa thì băng liệt còn bầu trời thì ngập những dòng tử khí trôi nỗi.
Huyền Minh xem hắc khí: " Hủy Diệt đại đạo"
Hắn cảm thấy nơi này có điều hay sắp diễn ra liền đi vào trong rừng. Suốt chặn đường hắn đi thì có vô số con hung thú t·ấn c·ông hắn, bọn chúng cứ lên rồi c·hết không chút sợ hãi. Mà bọn chúng cũng không có linh trí để sợ, bọn chúng có chỉ là bản năng, bản năng g·iết chóc không sợ hãi.
Sâu trong khu rừng, Thần Nghịch cảm thấy có kẻ x·âm p·hạm, hắn cảm thấy uy nghiêm bị mạo phạm. Nên liền cho từng tốp hung thú t·ấn c·ông nhưng hiển nhiên là có đi không về. Điều này làm cho Thần Nghịch bất ngờ, kẻ đến là một cường giả vì vậy hắn tự thân nghênh địch
Huyền Minh càng tiến sâu càng bị vây công mãnh liệt hơn nhưng chỉ là phí chút tay chân, không đáng lo. Hắn g·iết một đường đến lúc gặp phải một tên trung niên mặc áo đen, hắn nhạn nhạt nhìn tên trung niên này.
Trung niên không phải ai khác mà là Thần Nghịch. Mà khi bị người thiếu niên với đôi mắt đỏ hơn cả máu nhìn thì ý nghĩ của hắn đầu tiên là chạy trốn. Thần Nghịch là hung thú, hắn có giác quan n·hạy c·ảm hơn so với mọi người cho nên khi bị nhìn chằm chằm thì cảm giác báo hiệu là kẻ này rất nguy hiểm, cần phải chạy
Huyền Minh xem Thần Nghịch vừa hiện đã có ý lùi liền cảm thấy nhàm chán. Chớp chớp cặp mắt đỏ khiến màu dần nhạt đi.
" Ngươi không cần sợ, ta chỉ tầm bảo thôi"
Thần Nghịch có ý lui nhưng nghe vậy hắn nhìn lại người thanh niên. Lần này cảm giác của hắn không có cực độ nguy hiểm mà theo hắn thấy chỉ là tên thái ất kim tiên con kiến hôi.
Chỉ gặp người áo trắng mái tóc trắng ngang lưng làm nổi bật đôi mắt đỏ nhạt nhưng không đỏ giống lúc nãy. Hắn tuy không gặp bản năng cảnh báo nhưng vẫn vô cùng cảnh giác.
Hắn bình tĩnh: " Ngươi là ai? Tại sao lại g·iết hung thú tộc ta".
Huyền Minh xem cố gắng bình tĩnh Thần Nghịch, phải nói hắn biểu diễn rất giống trong yếu ngoài mạnh phô diễn hoàn toàn. Hắn liếc mắt nhìn xung quanh hung thú, ân bọn hung thú này ngoan hơn lúc nãy vậy nói rõ tên này cầm đầu.
" Bọn chúng công ta".
Một câu nói rõ lý do, rất thẳng thắng và đúng sự thật.
" Còn ngươi là ai" hắn hỏi ngược lại tên trung niên.
" Ngươi không biết ta?" Thần Nghịch bất ngờ hỏi. Hắn biết bây giờ hồng hoang có tám phần lãnh thổ nắm trong tay man thú tộc nhưng vẫn có người không biết đến. Hắn không khỏi muốn hỏi ngươi ở đâu chui ra mà đến tin tức cơ bản cũng không biết.
Huyền Minh thoải mái gật đâu: " Ừm, ta vừa mới hoá hình thì đi tới đây nên cũng không biết nhiều lắm. Nếu được thì ngươi giảng".
Thần Nghịch lúc này tâm loạn như ma, mới hoá hình đùa gì thế, có thể làm cho hắn cảm thấy cực độ nguy hiểm ngay cả dũng khí chống lại cũng không có mà ngươi nói với ta là mới hoá hình. Hắn Hỗn Nguyên Kim Tiên trung kỳ, một trong đỉnh cấp đại năng người người đều sợ mà gặp phải tên trước mắt mà không có chút tâm phản kháng điều này truyền ra có thể làm trò cười cho hồng hoang giới. Nhưng dẫu vậy hắn vẫn cứng nói:
" Bản toạ Thần Nghịch, hoàng của hung thú tộc, tám thành địa bàn hồng hoang do ta chúa tể. Tên sinh linh kia ngươi còn không mau quỳ xuống xin tha mạng".
Huyền Minh thầm lắc đầu, nói ra những lời ngu ngốc ấy thì sớm muộn cũng bị c·hết. Hắn không biết là Thần Nghịch chỉ đứng trước mặt hắn nói vậy còn những tên khác đều là mặt đầy sát khí
Huyền Minh không muốn chơi nữa, phải c·ướp b·óc cho tốt rồi đi nơi này.
Trong một khắc, Huyền Minh hai mắt đỏ hơn cả máu. Cả người phủ trong kinh khủng sát ý chấn bay tất cả, b·iểu t·ình cũng từ nhàn nhã đến cực kì lạnh nhạt, vô tình. Trong đôi mắt ẩn chứa một thế giới nơi chỉ có g·iết chóc.
Lạnh âm vang lên: " Ngươi đem linh dược khoáng dược giao hết cho ta, nếu không thì...". Không cần nói hết thì cỗ sát khí lại mạnh thêm một ít nhưng đây chỉ là một phần không đáng kể.
Thần Nghịch thấy áp lực vô biên ép quỳ xuống. Hắn giờ khắc này thấy không phải tức giận phẫn nộ vì tôn nghiêm bản thân chà đạp. Mà là cảm nhận được sự vô lực của bản thân, hắn không dám phản kháng chỉ có thể phủ phục
Hắn đỉnh vô biên áp lực: " Ta có thể đưa tiền bối". Hắn khó khăn nói.
Một câu làm áp lực tán đi rất nhanh.