Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 99: Người đến từ phương xa




Chương 99: Người đến từ phương xa

Vị kia thấy Trần Cảnh có vẻ rất am hiểu về tình hình nước mình như vậy thì có hơi bất ngờ nhưng cũng chỉ vậy thôi. Cuối cùng thì vị sứ giả kín tiếng này cũng chịu mở miệng:

- Rất tiếc, ta không phải Ngọc Dao quận chúa!

Trần Cảnh thấy âm điệu của người này dường như không có chút cảm xúc nào thì liền nói:

- Cũng phải, dù sao những gì viết ở trên sách sử chưa chắc đã là sự thật. Lịch sử về mười tộc đứng đầu Chân Linh thế giới ta cũng đã đọc qua rất nhiều, dị bản quả thật tồn tại không ít. Nếu quả thực Hùng Sư đế quốc theo chế độ phụ hệ, nữ tử nơi này chả khác gì cái máy đẻ biết đi. Cộng thêm các chính sách cai trị hà khắc như vậy thì việc một nàng công chúa có thể ngồi vững ở vị trí trưởng lão, nắm trong tay thực quyền quả là truyện hoang đường.

Vị kia nghe Trần Cảnh nói bóng gió như vậy cũng không hề tỏ ra một chút giận dữ hay kích động. Tuy vậy mấy người bên cạnh nàng, đặc biệt là cô nương đầu đất kia thì không giỏi kiềm chế cảm xúc như vậy.

Đúng lúc này, Trần Thừa từ phía trong bước ra, hắn đẩy theo một cái xe chứa mười lăm cái thùng to màu vàng, bên trên nắp có khắc ấn ký Cửu Vĩ. Hắn đẩy xe ra trước mặt đám sứ giả Bạch hổ và đứng yê đấy đợi lệnh.

- Mở ra!

Trần Cảnh ra lệnh một tiếng, Trần Thừa ngay lập tức cắt ngón tay mình và quẹt máu lên trên ấn ký kia. Hình khắc Cửu Vĩ sau đó lập tức sáng rực lên.

“Cạch” Tiếng lẫy khóa bật mở, nắp thùng ngay lập tức trượt xuống để lộ ra rất nhiều Linh thạch bên trong, tất cả đều thuộc hàng cực phẩm.

Đám người Bạch Hổ sứ đoàn ngay lập tức bị sự lấp lánh của những viên linh thạch này thu hút. Trần Cảnh thấy vậy thì liền cười nhạt mà nói:

- Mười lăm thùng này đều chứa cực phẩm linh thạch loại tốt nhất, tộng cộng khoảng mười lăm, mười sáu vạn. Giá trị của chúng gấp một ngàn lần so với những gì các ngươi đã bỏ ra. Ta cũng không muốn gây phiền phức cho các ngươi, dẫu sao vượt cả một đại dương để đến đây mà lại ra về tay trắng thì cũng chả hay ho gì! Giờ cầm lấy chúng và đi đi, ta tin rằng chủ của các ngươi sẽ không phàn nàn gì cả đâu.

Vương Loan và đám người phía sau sau khi nhìn thấy đống linh thạch này thì cũng động tâm, tuy vậy chủ tử của bọn họ chưa lên tiếng vậy thì bọn họ cũng không thể quyết định được.



Vị kia sau khi thấy đống cực phẩm linh thạch này thì liền có chút kích động, số tiền này quả thực rất lớn, nếu nói không động tâm thì quả thực là nói dối.

Trần Cảnh thấy bọn sứ giả này bắt đầu do dự thì liền gật đầu ra hiệu cho Trần Thừa. Trần Thừa ngay lập tức búng tay, sau đó có hai người từ bên trong đẩy ra thêm một xe chứa khoảng mười lăm thùng giống vậy nữa.

Lần này thì Vương Loan thực sự động tâm rồi. Nàng hết nhìn về phía những cái thùng này rồi lại nhìn sắc mặt của chủ tử. Trần Cảnh thấy vậy thì cười thầm mà nghĩ:

“Mọi việc quả thật đều có thể giải quyết bằng tiền hoặc bằng rất nhiều tiền!”

Tuy vậy vị sứ giả ít nói kia đã ngay lập tức đập tan cái suy nghĩ này của Trần Cảnh. Người đó nói:

- Thứ Linh thạch rác rưởi này chúng ta không thiếu, giờ thì giao người ra đây!

Trần Cảnh nghe tên này ăn nói ngông cuồng như vậy thì liền tối sầm mặt lại, xem ra giải quyết mọi chuyện bằng hòa bình có vẻ không được rồi. Anh nói:

- Quả thực đây là lần đầu ta thấy có người chê linh thạch đấy. Theo ta biết thì chỉ có Phượng tộc là tộc duy nhất không dao dịch bằng linh thạch. Thứ Phượng tộc cần là thọ nguyên vì dục hỏa trùng sinh cần thiêu đốt rất rất nhiều thọ nguyên mới thành công được. Còn lại thì mọi giao dịch của chúng ta với các tộc khác đều dùng linh thạch. Vậy thì các người nói cho ta biết quý quốc dùng thứ gì để giao dịch, ta nhất định sẽ tìm đủ!

Vị kia hình như có chút do dự sau khi được Trần Cảnh ra một điều kiện hời như vậy. Nhưng cuối cùng lời thốt ra vẫn là nội dung cũ:

- Chúng ta không cần gì cả, chỉ cần người!

Trần Cảnh lúc này thực sự tức giận rồi, tuy vậy anh vẫn cố giữ bình tĩnh mà mỉm cười “Nhân hậu”. Là một người làm ăn, tức giận là hỏng bét.

Cuối cùng Trần Cảnh cũng nhượng bộ, anh nói:



- Miêu Nhất, dẫn mọi người ra đây đi!

- Vâng, công tử!

Miêu Nhất đáp lại ngọt xớt rồi dẫn đầu sáu chị em bước ra, đứng ở ngay phía sau Trần Cảnh.

Vương Loan sau khi thấy sáu người thì liền lấy trong túi ra một bức họa, cô ta nhìn nhìn một hồi rồi nói:

- Chính là bọn họ!

Vị sứ giả bí ẩn kia ngay lập tức không nói không rằng vội lao tới bắt người. Trần Thừa đứng chắn ở đó cũng không nói nhiều, hắn lập tức rút Táng Thần kiếm ra chém một phát vào cổ của người đó.

Người đó thân thủ rất nhanh, nhoắng một cái đã thoát khỏi phạm vi sát thương của lưỡi kiếm và lùi lại phía sau hai bước. Mười mấy tên lính phía sau kia thấy chủ tử của mình b·ị đ·ánh liền vội lao tới giải vây.

“Vút, v·út, Vút” ngay khi chúng vừa mới rời khỏi vị trí thì lập tức từ trên nóc nhà, hàng loạt mũi tên Chu Tước bay tới. Tất nhiên bọn họ chỉ là người mới đến, làm sao biết được uy lực thực sự của thứ v·ũ k·hí này nên thản nhiên dùng tay bắt lấy hay lấy thân ra chặn.

“Bùm, bùm, bùm” Từng t·iếng n·ổ lớn vang lên, ngay lập tức những tên xấu số trúng phải Chu Tước tiễn cứ thế liền biến thành một ngọn đuốc sống.

Sức sống của Bạch Hổ tộc nhân quả thực cao, bị phỏng nặng như vậy mà vẫn có thể đứng lên chiến đấu tiếp. Tuy vậy sau đợt tiễn thứ hai rồi thứ ba, bọn chúng cũng hóa thành một đống thịt nát, cháy xém. Chỉ có những tên lính chưa kịp di chuyển, vẫn đứng im ở chỗ cũ là thoát một kiếp nạn.

Người kia thấy quân lính của mình c·hết thảm thì liền gầm lên giận dữ. Tiếng gầm này quả thực giống tiếng gầm của loài hổ ở địa cầu, tuy vậy nó có tính uy h·iếp và áp chế cao hơn nhiều.

Người đó nhìn Trần Cảnh bằng một ánh mắt căm thù rồi lại hướng về phía Tiểu Cửu đang ngồi ăn bánh kem ở đằng kia mà quát hỏi, chả cần giữa lễ nghĩa gì hết:



- Nữ vương Đào Đô, chả phải người nói là q·uân đ·ội Đào Đô sẽ không ra tay sao? Sao bây giờ lại lật lọng?

Tiểu Cửu đang ăn thấy bị làm phiền thì liền quát lại:

- Vương Diệu công chúa, ăn nói cho cẩn thận! Đó là tư quân của hắn, không liên qua tới ta. Nể mặt Ngọc Dao cùng với lễ vật là tấm da của tiên vương các ngươi, ta mới đồng ý dẫn ngươi đến nơi này. Chả phải ngươi tự xưng là cánh tay phải của Ngọc Dao sao? Đến một tên Nhân tộc suy thận cũng chẳng đánh lại còn dám trách ta sao?

“Thì ra là Vương Diệu công chúa, chưa từng nghe qua. Trong sử sách cũng không thấy có ghi chép gì. Vậy tức là tiểu nhân vật, g·iết c·hết cũng chả thể gây lên vấn đề gì lớn cho được!”

Nghĩ vậy, Trần Cảnh liền nở một nụ cười tà. Anh phất tay, ngay lập tức khoảng hai mươi mấy vị tiên nữ mặc giáp trụ đen bóng, mặt mang mặt nạ hồ ly xuất hiện, quỳ gối hành lễ ở trước mặt Trần Cảnh.

Trần Cảnh gật đầu hài lòng, anh chỉ tay vào Vương Diệu mà nói:

- Trong số nữ binh, các ngươi là những người mạnh nhất trong những người mạnh nhất, là những đồ đệ ưu tú nhất mà ta từng dạy bảo. Tuy nói chuyện chiến chinh ngoài sa trường là việc của nam nhân nhưng nhà cửa ở đây thì vẫn cần có người thủ hộ, vậy nên ta mới thu nạp các ngươi. Nay có người dám đến đây phá nhà của ta, đòi bắt người của ta. Các ngươi nói cho ta biết, nên xử trí thế nào?

- Bẩm công tử, g·iết không tha!

Tất cả hai mươi mấy người đồng thanh đáp vang. Khí thế mà bọn họ tỏa ra đều tương đương với cường giả bán thần cảnh.

Vương Loan thấy tình hình không ổn liền hét lớn:

- Giả phong cấm tu vi, bảo vệ công chúa bằng mọi giá!

Ngay lập tức, tất cả những binh sĩ còn sống đều gỡ bỏ một thứ như cái vòng tay bằng đồng ra, bọn họ lập tức phát ra khí thế của cường giả bán thần. Tuy vậy nếu so về số lượng thì vẫn ít hơn quân của Trần Cảnh rất nhiều!

- Lên, g·iết chúng! Hôm nay chúng ta sẽ chiêu đãi ba vị nữ vương món Bạch Hổ bảy món!

- Giết!

Lệnh vừa truyền ra, những vị tiên nữ mặc giáp đen này ngay lập tức rút đại thái đao (Taichi) đeo bên hông mà, lao vào vây công, chém g·iết. Trần Thừa lúc này cũng lui qua một bên, hắn đứng sát vào Trần Cảnh đề phòng cho anh khỏi bị tập kích.