Chương 98: Rắc rối tìm tới cửa 2
Cacao có c·hất đ·ộc Theobromine và Cafein rất độc với các chủng tộc khác nhưng ở thế giới này thì hai chất này lại không tồn tại, thay vào đó thực vật nơi này sinh ra một số hợp chất tạo vị ngọt đặc biệt.
Vậy nên cái bánh kem socola này hoàn toàn an toàn và không hề dùng tới một gram đường nào. Một hương vị tuyệt hảo mà không một ai ở địa cầu có thể tưởng tượng được.
Ngay khi bánh kem vừa ra, tất cả mọi người đều bị mùi thơm của nó lôi cuốn. Cái bánh này quả thực rất thơm, rất đẹp, tựa như một tác phẩm nghệ thuật đỉnh cấp thế gian vậy.
Trần Cảnh mệt nhọc, cố không hít thêm cái mùi thơm quyến rũ này và đặt nó xuống trước mặt ba người sau đó vội lùi ra thật xa.
Tiểu Cửu quả là một cô nương ham ăn, nàng ngay lập tức chồm lên hít hà, sau đó liền phán:
- Trứng Phượng Hoàng? Không, mùi này ngọt hơn, có dư vị cay mát. Ngươi dùng là trứng Chu Tước à? Sành ăn đấy!
Trần Cảnh nghe nàng nói vậy lòng càng quặn đau, anh vội cúi đầu chắp tay thưa:
- Tiểu Cửu bệ hạ quả là người sành ăn, bái phục bái phục!
- Hừ! Ngươi muốn c·hết!
Chả hiểu tại sao Tiểu Cửu tự nhiên nổi giận, nàng xé mở không gian và lao tới. Trần Cảnh tuy đã có chuẩn bị nhưng cũng không kịp trở tay, dù sao lần trước thiêu đốt thọ nguyên vẫn chưa hồi phục lại ngay được.
“Bụp bụp bụp!”
Tiểu Cửu bắt lấy thời cơ, đấm vào bụng Trần Cảnh ba cái thật mạnh khiến anh bắn vào tường và phun ra mất ngụm máu.
Đánh xong, Tiểu Cửu bước tới, nàng dùng cái mông to bự của mình đè lên người anh không cho Trần Cảnh nhúc nhích. Sau một hồi lục tìm, Tiểu Cửu liền tìm được một túi kẹo socola phủ trong giấy bạc. Lúc này nàng mới chịu phủ mông đứng dậy mà nói:
- Đấm thứ nhất, ngươi làm thức ăn đẹp như vậy sao ta nỡ ăn? Đấm thứ hai, ngươi vậy mà dám giấu đồ ăn ngon, tính ăn lẻ một mình sao? Đấm thứ ba, đây là món quà cảm ơn của ta dành cho ngươi, cứ thoải mái tận hưởng đi!
Nói xong nàng ngoảnh mông quay đi, trong tay lắc lắc gói kẹo như là đang muốn khoe chiến tích của mình với mọi người. Trần Thừa thấy vậy ngay lập tức chạy tới đỡ anh về xe lăn. Tuy bị đấm rất đau nhưng không bị nội thương, chỗ máu kia chỉ qua là do anh cồ tình cắn phải môi thôi.
“Mông mềm lắm, ta phục ngươi rồi đấy! Trong lúc sinh tử vậy mà ngươi cũng kịp bóp mông nàng ba cái! Còn sống quả là một kỳ tích.”
Nửa kia của Trần Cảnh tấm tắc khen Trần Cảnh liền xoa xoa bụng mà đáp bằng suy nghĩ:
“Ba quả đấm, ba lần bóp mông, không lỗ, không lỗ! Với lại dù là nữ đế oai phong thì nàng ấy vẫn chỉ là cô nương han ăn thôi, nữ tử Đào Đô sống thoáng hơn ngươi nghĩ đấy, tất nhiên ngươi phải có đủ thực lục cùng tính dụ hoặc mới làm được nếu không sẽ chỉ có thể làm thức ăn nhẹ cho nàng mà thôi. Bị một con cáo khổng lồ cắn xé da thịt từng chút, từng chút một, khác gì bị lăng trì cho tới c·hết chứ, nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Sau khi ba vị tổ tông an vị và bắt đầu dùng bữa, Trần Cảnh mới hướng mắt ra sân lớn, chỗ này giờ đang có một đám người mặc áo choàng phủ kín đầu đang đứng. Anh nói:
- Người cũng tới rồi, đánh cũng đánh rồi, tên cũng báo rồi thì cởi áo choàng ra đi, không thấy nóng sao?
Đám người nghe vậy thì liền cởi áo choàng, đề lộ ra hai cái tai tròn và dấu ấn chữ vương ngay trên trán, một dặc trưng của loài hổ. Mười hai người phía sau là nam, màu lông vàng cam, thân mang giáp thụ kiểu cũ. Hai người phía trước là nữ tử, mặc váy vảy rồng, có bộ lông màu trắng. Xem ra đây mới là sứ giả Bạch Hổ nhất tộc được nhắc đến kia.
Sau đó hai vị khách không mời mà đến này bước tới trước mặt Trần Cảnh với tư thái ngạo nghễ, không quỳ không bái. Trần Thừa thấy vậy thì định lên tiếng nhưng bị Trần Cảnh ngăn lại:
- Trong mắt họ vốn không có thánh tử Thanh Khâu sơn là ta, vậy thì cũng không cần lễ nghi gì hết. Giờ thì có chuyện gì mau nói, ta còn phải đi làm đồ ăn cho ba vị kia nữa:
Hai nữ tử kia hình như cũng không ngờ Trần Cảnh lại không hề tức giận, mà là hoàn toàn làm ngơ bọn họ thì tức lắm. Nhưng thân là sứ giả, lại có “Tam vương” đang ngồi ăn bánh kem đằng kia thì cũng không dám quá phận. Một người trong đó liền bước tới trước mà nói:
- Ta tên Vương Loan, ta muốn đón sáu vị thánh nữ hồi tộc!
Trần Cảnh nghe vậy thì cũng không hỏi dò mà trực tiếp ngửa bài:
- Mười lăm năm qua các ngươi ở đâu? Các ngươi xuất hiện quá trùng hợp. Bây giờ cả sáu người Miêu Nhị điều có thai, Đào Đô thì đang trong tình trạng c·hiến t·ranh tổng lực, Trấn Yêu thành lúc này ngoài tư binh của ta cùng một ít cảnh vệ thì không có lấy một binh một tốt. Nói đi, mục đích thực sự của các ngươi là gì? Họ Vương? Dòng chính của Bạch Hổ nhất tộc nhỉ! Nhưng đám Miêu Nhị đâu phải dòng chính của các ngươi, dòng phụ cũng bước không tới. Ngươi cần họ làm gì?
Vương Loan nghe vậy thì liền cao ngạo nói:
- Biết ta họ Vương vậy thì ngươi không nên hỏi vế sau mới phải, chuyện không liên quan tới ngươi. Mười lăm năm qua, ngươi đã chiếu cố bọn nàng rất tốt, chúng ta tất nhiên sẽ không để ngươi chịu thiệt.
“Bốp bốp”
Vương Loan vỗ tay hai cái, ngay lập tức mười lăm hòm lớn xuất hiện nay trước mặt Trần Cảnh. Trần Thừa bước lên mở một hòm ra xem thử thì thấy bên trong toàn bộ là trung phẩm linh thạch.
Vương Loan nhìn thấy anh mắt kinh ngạc của mọi người thì liền hếch mũi lên trời mà nói:
- Đây là một trăm năm mươi vạn trung phẩm linh thạch, có làm lụng cả đời ngươi cũng không chạm tới nổi đâu, nên biết điều và nhận lấy rồi giao người ra đây.
Trần Cảnh nhìn vào những cái rương một hồi rồi lại nhìn Trần Thừa, anh nói:
- Ngươi vào kho lấy mười lăm cái hộp màu vàng ra đây!
- Được!
Trần Thừa đáp gọn lỏn rồi vội chạy đi, để lại đám người Bạch Hổ sứ giả đứng đó ngơ ngác. Trần Cảnh thấy vậy thì hỏi:
- Các ngươi trước khi đến đây có thực sự tìm hiểu về tình hình hiện tại của tòa thiên hạ này không vậy? Các ngươi đi sứ kiểu này mà còn sống quay về được tới nhà cũng là kỳ tích đấy!
- Ngươi!…
Vương Loan định lên tiếng nhưng bị cô nàng bên cạnh cản lại. Hành động này lọt vào mắt Trần Cảnh quả thật rất có ý tứ, xem ra đi sứ lần này chỉ có một người, con nhỏ bại não nhoi nhoi kia chỉ là vật thử mà thôi. Vậy là anh quyết định tung thêm một lá bài nữa:
- Bạch Hổ nhất tộc sáu mươi vạn năm trước lập Hùng Sư đế quốc, là một trong những quốc gia có vương quyền tập trung nhất trên Huyễn Thú đại lục. So với Đào Đô ở Hoang Thần đại lục ở bên này đại dương thì Hùng Sư chỉ qua là một quốc gia non trẻ. Đế quốc này đi theo chế độ phụ hệ giống Nhân tộc, có một lượng lớn quý tộc, các quý tộc cao cấp lại có lãnh địa riêng, nhưng họ không có cách gì gây tầm ảnh hưởng lớn đối với hoàng đế.
Nói tới đây, Trần Cảnh ngửa đầu quan sát sắc mặt của người bí ẩn kia rồi tiếp tục nói
Toàn bộ quyền lực của Hùng Sư tập trung vào tay hoàng đế, triều đình thì phân thành sáu bộ lớn quản chính vụ về tài chính, hình luật, quốc phòng, kiến thiết, dân sự và ngoại giao. Mô hình này khá phồ biến ở Linh Vũ thế giới, Đào đô cũng phân chia như vậy. Ba vạn năm trước, Vương Chi mất, Vương Quan kế vị, thiết lập hội trưởng lão tối cao, tập trung sức mạnh quân sự của toàn quốc về tay mình, trực tiếp chỉ huy q·uân đ·ội, bên dưới lại chia ra thần thông bộ, chiến kỹ bộ, ám kỹ bộ, khiển thú bộ, và cục tình báo bí mật không hề được công bố. Vị thống soái tối cao trực thuộc hoàng đế, đứng đầu hội trưởng lão nghe đồn là công chúa thứ sáu của Vương Quan. Nghe nói nàng ta tính khí như con trai, trước giờ ít nói, cao ngạo, khó dò, luôn nhìn đời bằng nửa con mắt. Lời đồn này là thật sao? Thưa Vương Ngọc Dao công chúa?