Chương 100: Người đến từ phương xa 2
“Keng, keng…” Tiếng kim loại mạt sát, va vào nhau vang lên chát chúa. Bạch Hổ tộc nhân quả nhiên không phải ngẫu nhiên mà đoạt được danh xưng chữ “Thần”. Tất cả bọn họ đều theo lưu phái chiến kỹ, tay không đối kháng. Quyền pháp, bộ pháp của đám người này được trui rèn đến cấp độ tông sư, không hề có một động tác thừa nào cả.
Lông của bọn người này mềm như lụa nhưng khi đại đao chém vào thì lại cứng hơn cả thép, đám cận vệ của Trần Cảnh cho dù đã dùng toàn lực chém vào, tóe cả lửa, mẻ cả đao cũng không thể nào cắt xuyên qua nó được.
- Hỏa độn, Tịch Diệt Đại Viêm!
Vương Loan nhắm chuẩn thời cơ, nàng ta niệm chú thật lớn sau đó giơ hai ngón tay kết ấn ngang miệng và thổi thật mạnh. Ngay lập tức một cột lửa từ miệng nàng bắn ra, thiêu đốt kẻ địch trước mặt, hệt như một khẩu súng phun lửa vậy. Trần Cảnh đang ngồi quan sát, anh thấy cảnh này thì liền giật mình.
“ Cái gì? Chiêu thức gì mà giống Nhẫn thuật trong truyện tranh quá vậy nè. Cả cái ấn pháp kia ta cũng chưa từng nhìn thấy qua, xem ra thế giới này thật là rộng lớn, vẫn còn rất nhiều điều mà ta chưa biết.”
Trần Cảnh nghĩ đến đây thì trong lòng cũng có chút vui vẻ, dù sao thì thế giới này giống như một mớ hỗn độn của các loại thần thoại, tiểu thuyết, truyện tranh. Kiếm tiên, trùng sư, đan sư… Chính là những thứ bước ra từ tiểu thuyết Trung Quốc, nên nếu xuất hiện thêm nhẫn giả, phù thủy hay hiệp sĩ thánh chiến này nọ thì âu cũng là chuyện hợp lý.
Trận chiến vốn đang nghiêng về một phía, nay với sự xuất hiện của nhẫn thuật đã khiến nó cân bằng trở lại. Trần Cảnh sau khi quan sát một hồi thì bắt đầu cảm thấy chán nản. Mọi thứ chả giống trong truyện tranh gì cả.
Từ nãy đến giờ Vương Loan cũng chỉ xuất ra Hỏa độn, tuy cũng có vài chiêu hay hay nhưng nhìn chung đều là Hỏa độn cả. Vương Diệu thì cũng chỉ xuất ra được Thổ độn, các chiêu thức chủ yếu nghiêng về phòng thủ và hỗ trợ.
- Oáp!
Trần Cảnh ngáp dài một cái rồi quay sang hỏi Trần Thừa:
- Này, sao hai tên kia niệm phép gì mà có mỗi một hệ vậy? Người của ta cũng có ám kỹ với thần thông mà sao không dùng, cứ ham hố cận chiến làm gì vậy?
Trần Thừa gãi gãi đầu, hắn ậm ừ nói:
- Chắc là vẫn chưa quen lối đánh của đối phương, dù sao ám kỹ với thần thông đều phải niệm Chân Linh ngôn, rất mất thời gian và sức lực. Nếu đó không phải đòn quyết định thì nên hạn chế dùng.
Trần Cảnh lắc lắc đầu, anh lại nhìn về phía Tiểu Cửu với cái bụng căng tròn đang nằm lả lướt ở đằng kia mà gãi gãi cằm. Trần Cảnh quả thực không đoán được mục đích của ba người này đến đây ngày hôm này làm gì, chẳng lẽ là mượn đao g·iết người sao? Nhưng g·iết đám sứ giả này thì cũng đâu có nghĩa lý gì?
Trần Cảnh càng nhìn càng bực mình, anh lúc này chỉ muốn chạy lại tét mông nàng ta mấy cái cho đỡ tức, tự nhiên sáng sớm đã vác cái đám của nợ này đến làm bẩn sân nhà mình.
- Này, các ngươi đánh đấm kiểu này thì c·hết rồi. Ta đã giảng thế nào? Nếu đối phương sử dụng chiêu thức lạ thì cũng không nên hoang mang, tất cả các chiêu thức trên thế gian đều dựa vào linh khí. Mà chỉ có hai cách điều động linh khí đó là tập trung linh khí bên ngoài lại xung quanh bản thân hoặc là chuyển đổi nguyên khí, sinh mệnh trong cơ thể mình thành linh khí thuần túy và sử dụng. Chỉ cần đoán được đối phương sử dụng loại nào là có ngay biện pháp khắc chế
Nói đến đây, Trần Cảnh cảm thấy ngứa tay, anh liền chụp lấy Miêu Nhất đang đứng ở bên cạnh mà ôm vào lòng. Trần Cảnh dùng ngón tay chỉ vào giữa trán Miêu Nhất mà nói:
- Cái Hỏa độn của con nhóc nhoi nhoi màu trắng kia chính là sử dụng cơ chế thứ hai, nguyên lý hoàn toàn giống với chiêu thức của chúng ta. Nguyên khí chính là thuốc súng, kinh mạch chính là nòng súng. Não bộ là khóa nòng và câu chú là cò súng. Ngôn ngữ có sức mạnh rất to lớn nên mới có thể giữ vị trí cò súng này. Các ngươi chỉ cần bắt con nhóc kia ngậm miệng lại vậy là chiêu thức của nó sẽ không tài nào sử dụng được. Tất nhiên phải cẩn thận nếu như nó dùng linh hồn để niệm chú thì thường sẽ không thể nghe thấy được, phải dùng linh hồn, linh thai, nguyên thần để lắng nghe mới biết được. Giờ thì nhặt cục đất và nhét vào mồm bọn chúng đi.
- Rõ, công tử!
Sau khi được Trần Cảnh chỉ điểm, đội cận vậ này lập tức tách ra, làm hai, một đội lùi ra phía sau và bắt đầu kết trận niệm chú, đội còn lại thu hồi đại đao, lấy ra dao găm tẩm độc và lao vào cận chiến, không cho đối phương có cơ hội thở dốc.
- Nguy rồi, mặc kệ đám phía trước. Dồn toàn lực phá trận phía sau. Không được để bọn chúng niệm chú!
Vương Diêu quả là một thiên tài chiến trận, sau khi bị Trần Cảnh bóc mẽ chiêu thức của mình thì ngay lập tức thay đổi chiến thuật. Nàng bất chấp t·hương v·ong cũng phải phá được trận pháp ở phía sau.
Đội quân cận vệ này của Trần Cảnh trông vậy chứ dùng dao găm lại giỏi hơn dùng đao rất nhiều. Dù sao thì các nàng cũng là Yêu tộc, các nàng dùng đại đao giống như răng nanh còn dao găm giống như móng vuốt vậy.
Tuy có hơi e ngại với c·hất đ·ộc trên lưỡi dao, nhưng bọn người đến từ Hùng Sư quốc này ỷ vào bộ lông của mình mà không thèm né tránh.
Trần Thừa sau khi quan sát một hồi thì liền bước ra chỉ huy:
- Sáu người đang niệm phép từ bỏ trận pháp tịch diệt, tiến về phía trước tạo hàng phòng thủ thứ hai. Mục tiêu mắt, chóp mũi, miệng và tai của đối phương. Ba người còn lại lập tức niệm phép thần thông q·uân đ·ội số tám, chuẩn bị… Ngay bây giờ!
- Đại địa tính linh, sa thạch ẩn dấu, Hoàng Thảo lạc nhật, phong tỏa càn khôn!
Ba người kia nghe hiệu lệnh của Trần Cảnh liền lập tức niệm chú. Câu chú vừa dứt, lập tức từ dưới đất có vô số dây leo đm xuyên mặt đất tạo thành những cây chông nhọn hoắt.
- Bay lên, có bẫy chông!
Vương Diệu là người phản ứng nhanh nhất, nàng kéo Vương Loan bay lên và hét lớn. Tất cả đám người còn lại cũng bay lên theo tuy vậy có hai người chậm chân liền bị những cái chông kia đâm xuyên qua bàn chân. Trần Thừa thấy vậy thì cười nói:
- Đúng như ta nghĩ, bàn chân không có giáp! Giết!
Ngay lập tức sáu người kia nhanh như cắt lao qua, bọn họ cứ nhè mắt, mũi, tai, miệng mà đâm, mà chém. Quả đúng như dự liệu của Trần Thừa, những vị trí này rất mềm, rất dễ cắt. Chẳng mấy chốc hai tên xấu số kia liền bị độc c·hết, hai mắt trắng dã, thất khiếu đổ ra máu đen rồi từ từ ngã gục xuống đất. Bây giờ đội quân mười cường giả bán thần của Vương Diệu chỉ còn lại đúng năm người.
- Vô lý, Ninh Qua và Binh Ka không yếu như thế! Bọn họp là cường giả tiếp cận gần với Thần cảnh rồi cơ mà, không lý gì lại có thể c·hết dễ dàng nhu thế được. Trần Cảnh, ngươi…Ngươi đã làm gì chúng ta?
Trần Cảnh nghe Vương Diệu quát mắng mình như vậy thì ngay lập tức anh bày ra một bộ mặt “Ngay thơ vô số tội”. Trần Cảnh thút thít nói:
- Ngươi, ngươi h·iếp người quá đáng! Ta chỉ là một tên Linh thai cảnh nhỏ yếu, hơn nữa còn bị suy thận nặng thì lấy đâu ra sức lực để làm gì ngươi chứ! Ta còn sợ ngươi muốn làm gì ta đây, thận ta yếu lắm, không trụ nổi qua hai hiệp đâu!
- Ngươi…. Ngươi vô sỉ…! Phụt…
Vương Loan nghe Trần Cảnh ăn nói mắc ói như vậy liền nổi giận mà quát lên, rồi nàng bị lửa giận công tâm, kinh mạch ngay lập tức bị phản vệ. Vương Loan không nhịn được nữa liền phun ra một ngụm máu tươi, chiến lực giảm đi rõ rệt.