Chương 97: Rắc rối tìm đến cửa
Trần Cảnh nhìn theo làn khói tro hướng mắt ra bên ngoài, hôm nay bầu trời phía tậy thật là đẹp, ít mây nhiều gió, điều này báo hiệu một vụ mùa bội thu sắp đến gần! Trong lúc Trần Cảnh còn đang tận hưởng bầu không khí yên bình này thì Trần Thừa từ đâu hớt hải chạy xồng xộc vào, chả giữ ý tứ gì mà la lớn:
- Trần Cảnh! Lớn chuyện rồi, lớn chuyện rồi!
Trần Cảnh nghe hắn la như vậy thì giật mình vội hỏi:
- Bình tĩnh nào, cái gì lớn chuyện?
Trần Thừa bắt được tín hiệu thì lập tức xổ ra một tràng như vỡ đê:
- Có sứ giả từ Bạch Hổ tộc tới đòi bắt đám người Miêu Nhị đi! Chúng ta đã cảnh cáo nhưng bọn chúng rất ngông cuồng, không nói không rằng đã ra tay phế đi mấy cảnh vệ của chúng ta. Công pháp của chúng rất kỳ quái, chúng ta sắp không cản nổi nữa rồi!
- Cản? Cản gì mà cản! Giết chúng đi. Chúng ta thực thi chính sách nhân từ, khoan dung không có nghĩa là bọn chúng có quyền ngồi trên đầu chúng ta. Lòng nhân từ mà ban phát sai chỗ chỉ tổ hại mình, hại người chứ chả có ích lợi gì cả.
Trần Cảnh nghe thấy Trần Thừa báo cáo như vậy thì tức giận đập bàn quát lớn! Vị vô danh đại sư thấy vậy thì liền vội can:
- A di đà Phật! Thánh tử bớt giận! Ngài nghe bần tăng, dù sao bọn họ cũng chưa làm hại đến tính mạng của ai, chứng tỏ bọn họ cũng không muốn gây thù với chúng ta. Hay là thành tử cùng bần tăng ra ngoài xem trắng đen thực hư thế nào. Nếu có thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình là tốt nhất!
Trần Thừa thấy vô danh đại sư can như vậy thì liền ở bên gật đầu đồng ý. Trần Cảnh thấy có đại sư ngồi đây mà động tí lại chém chém g·iết g·iết cũng không hay. Anh nói:
- Thật khó mà, đạo của thánh nhân có thể giáo dưỡng thế nhân chứ không thể bình trị thiên hạ. Đạo của đế vương có thể bình trị thiên hạ, thiên thu vững bền nhưng lại không có tính giáo dưỡng thế nhân. Mà hai cái này lúc thì dính vào nhau như keo với sơn lúc thì lại đối chọi nhau như nước với lửa, dung hòa thật khó!
Vô danh đại sư lúc này liền đứng dậy, ông bước ra và cười lớn:
- Ha ha ha! Thánh tử nghĩ được như vậy thì quả là phúc của dân chúng Trấn Yêu thành. Giờ thì chúng ta cũng nên ra xem xem đến cùng là chuyện gì, mời!
- Mời!
Trần Cảnh thấy vô danh đại sư hành lễ thì liền vội hành lễ đáp trả, anh nháy mắt ra hiệu cho Trần Thừa giúp mình đẩy xe lăn ra ngoài.
Vừa ra đến cửa thì Trần Cảnh đã nhìn thấy Nguyệt Hoa tiên đế cùng Thanh Tuyền thành chủ đã ngồi sẵn ở đó uống trà ăn bánh rồi, bên cạnh họ còn có tiểu hồ ly cô nương mông mập ham ăn lúc trước nữa.
Vừa thấy nàng Trần Cảnh không nhịn được mà thốt nên theo bản năng:
- Ham ăn cô nương! Sao cô lại tới đây?
Tiểu cô nương lúc này đang liên tục nhét bánh vào miệng bỗng nghe thấy Trần cảnh khích bác mình như vậy thì liến dừng lại mà nhìn anh với một ánh mắt rực lửa.
- Ha ha ha!
Trần Cảnh thấy nàng xù lông đuôi tỏ vẻ tức giận cùng với hai cái má phính ra do nhét đầy bánh nướng chưa kịp nuốt thì liền bật cười thành tiếng.
Mọi người có mặt trong khuôn viên lúc này đều nhìn về phía anh với một ánh mắt khác lạ, ngay cả Thanh Tuyền và Nguyệt Hoa cũng quay đầu lại nhìn Trần Cảnh chằm chằm.
Trần Cảnh thấy không khí xung quanh bỗng yên tĩnh lạ thường thì liền hơi chột dạ. Trần Thừa không nhịn được nữa mà nghé sát vào tai Trần Cảnh nói thầm:
- Phủi phui cái mồm, đó là Tiểu Cửu, nữ đế hiện tại của toàn cõi Đào Đô! Ngươi làm nàng giận rồi, liệu hồn mà xu nịnh nàng đi không c·hết cả nút!
Trần Cảnh nghe vậy thì liền giật mình, anh vôi hỏi lại:
- Cái gì? Ngươi đừng đùa nữa! Nói với ta mông mập cô nương này không phải là người mà ta nghĩ đi!
- Ngươi nói ai mông mập hả tên suy thận?
Tai Tiểu Cửu rất thính nên những gì hai người thì thầm nàng đều nghe thấy. Nên khi Trần Cảnh gọi nàng là mông mập cô nương thì nàng không nhịn được nữa mà quát lên. Còn Trần Thừa thì chỉ nhìn anh mà gật gật đầu, không nói gì cả.
“Lại đạp trúng phân rồi! Sao số của ta lại khổ như thế này cơ chứ!”
Nghĩ vậy, Trần Cảnh liền cười khổ. Anh vội đẩy xe tiến lại chỗ ba người mà hành lễ vạn phúc:
- Tiểu Cửu nữ vương, Nguyệt Hoa tiên đế, Thanh Tuyết thành chủ! Vạn thọ vô cương, vĩnh sinh vĩnh diệt!…
- Bớt nói nhảm! Ngươi vừa nãy nói ai là mông mập hả?
Tiểu Cửu thấy dáng vẻ khúm núm của Trần Cảnh thì càng thêm ngứa mắt nên ngay lập tức cắt lời Trần Cảnh mà quát hỏi. Trần Cảnh lần này chỉ biết cười khổ, ngay lúc này thì Thanh Tuyền thành chủ cũng bồi thêm một dao:
- Ta cũng không phải Thanh Tuyết, ta là Thanh Tuyền, em gái chị ấy. Hôm nay ta sẽ chính thức thay thế vị trí thành chủ của chị ta, và ta rất ghét những ai không thể phân biệt được ta với chị ấy.
Trần Cảnh nghe vậy thì nụ cười trên mặt càng méo xệch đi.
“Cái ngày khỉ gió gì thế này? Một lúc đắc tội với hai đại nhân vật, Trần Cảnh ngươi không muốn sống nữa rồi hả!”
Nửa kia của Trần Cảnh thấy quang cảnh u ám này thì không chịu được mà hét lên, Trần Cảnh giờ cũng chỉ biết cười khổ. Bỗng anh nhìn thấy cái đĩa bánh đã bị ăn gần hết ở trên bàn thì liền nảy ra ý tưởng, anh vội nói:
- Quả thật sơ ý, sơ ý! Lỗi tại vi thần không cập nhập tin tức thường xuyên. Vậy đi, để biểu thị tấm lòng hối hận của vi thần, vị thần sẽ mời ba vị tiên gia ăn một loại bánh ngon nhất thế gian này!
Cả ba vị tổ tông đang làm mặt cau có nhưng khi nghe hai chữ bánh ngọt thì ngay lập tức cười lên thật tươi. Trần Cảnh thấy có vẻ cược đúng rồi liền ngáy lập tức vận Thiên Ti, mặc lên giáp chân, nhịn đau đớn mà lao như bay vào bếp trước những con mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Đại sư và Trần Thừa ở bên cạnh thấy vậy chỉ biết lắc đầu mà nghĩ:
“Trên thế gian, người dám ăn nói kiểu này trước ba vị tổ tông ngồi kia chắc chỉ có Trần Cảnh. Chứ nếu là bình thường, ăn nói không phân trên dưới, chọc ngoáy lung tung như vậy thì chắc chắn đã bị bọn nàng một tát đập c·hết tươi từ lâu rồi!”
Và hình như đây cũng là suy nghĩ chung của tất cả mọi người có mặt ở đây. Một lúc sau, Trần Cảnh từ trong bếp bưng ra một cái bánh Gato thật to, phía trên có đặt một con Cửu Vĩ Hồ Ly màu trắng làm từ kem tươi rất lớn, sung quanh còn có hoa cỏ này nọ, nhìn không khác gì một tác phẩm nghệ thuật.
Chuyện là trước đây Trần Cảnh có được tặng một quả trứng Chu Tước to cỡ hai người ôm, tuy vậy nó chưa được thụ tinh nên cũng chỉ có thể làm thực phẩm. Trần Cảnh rất muốn ăn nó nhưng lại tiếc nên cất mãi tới giờ. Lúc nãy anh bỗng nhớ tới nó vậy là vội chạy vào bếp tức tốc làm bánh kem.
Bât giờ trong lòng Trần Cảnh đau như cắt, quả trứng này quả là đồ quý, khi làm bánh có mùi rất thơm, lòng trắng rất mịn, không cần bỏ đường cũng có vị ngọt dịu.
Vì kiếp trước Trần Cảnh toàn phải tự nấu ăn nên việc làm cái bánh kem này cũng không phải quá khó. Hơn nữa năm ngoái, trong quá trình khai hoang anh có tìm được một loại hạt có vị và bơ như hạt cacao, nó không có tên nên anh gọi luôn nó là cacao và cho trồng thử nghiệm.