Chương 96: Loạn thế xuất anh hùng 2
Thành chủ Trấn Kiếm thành lúc này như đang ngồi trên đống lửa, mệnh lệnh đồ thành đã được ban ra, ông không thể không làm. Biết bao nhiêu xương máu anh em chí cốt của ông đã đổ xuống nơi tường thành, biết bao nhiêu công sức đời đời gây dựng và bảo vệ. Nơi này không chỉ là một tòa thành, nó còn là quê hương, là nơi chôn rau cắt rốn của ông. Giờ đây ông phải tự tay mình t·hiêu r·ụi hết tất cả mọi thứ, ông không cam lòng!
- Bệ hạ, xin ra chiếu chỉ!
Một vị thái giám thấy ông cứ mãi ngồi ngây ra đó liền tiến tới nhắc nhở. ông nghe vậy thì liền giật mình hỏi:
- Ngươi vừa gọi ta là gì?
Vị thái giám kia thấy khi thế hùng hổ của ông thì liền run sợ, hắn quỳ mọp xuống dưới đất mà lí nhí:
- Bệ hạ, quân lực đã tập hợp đủ! Xin hãy ra chiếu chỉ!
Ông nghe được hai chữ “Bệ hạ” thì liền đứng bật dậy. Phải, ông là vua của Trấn Kiếm quốc, ngoài kia đang có hàng trăm vạn con dân đang chờ ông bảo vệ. Cho dù trong mắt mấy lão tiên gia thì nơi này chỉ được xưng là tiểu thành nhưng đã bao đời nay, dòng tộc của ông tại nơi này xưng vương xưng bá, gây dựng nên quốc gia nhỏ bé này.
Nếu phải nói thì khác với việc tập trung quyền lực về tay quân chủ như Đào Đô, chỉ có một nước Đào Đô còn lại dù lớn dù nhỏ đều phải gọi là thành trì, thành chủ có quyền xưng vương nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Nhưng Nhân tộc thiên hạ thì không như vậy, tiểu thành, tiểu quốc, sơn môn, cốc, vực… Mọc lên như nấm sau mưa, quyền lực cực kỳ phân tán, Hiên Viên sơn chỉ qua là người có tiếng nói nhất mà thôi.
Vậy nên chuyện ở Trấn Kiếm thành đôi khi Hiên Viên sơn cũng không quản được. Bọn họ theo Hiên Viên sơn vốn vì hai chữ lợi ích, sau này thêm vào hai chữ sợ hãi và cũng chỉ đến đó thôi.
Thành chủ Trấn Kiếm thành nhìn về phương xa khói lửa, sau đó lại nhìn về cái ngai vàng trạm trổ rồng phượng phía đằng sau, ông hít một hơi rồi lầm bầm nói:
- Lưu Thiên Nhất, là các ngươi muốn ép chúng ta vào chỗ c·hết. Con giun xéo lắm cũng oằn, đã vậy thì ngươi đừng trách ta vì sao tạo phản!
“Phập” Ông vừa dứt lời, một bóng đen từ phía sao bất ngờ lao tới, tặng ông một đao vào cổ. Máu tươi ngay lập tức phun ra thành tia, ông lập tức dùng hai tai ôm chăt lấy cổ họng nhưng đã muộn. Cái bóng đen kia lại lền nữa vung đao, lần này đầu ông cùng hai bàn tay đã b·ị c·hém đứt lìa, lăn lông lốc dưới thềm rồng.
Bóng đen bí ẩn sau khi hạ thủ xong thì liền tra đao vào vỏ, tên đó bước xuống nhặt cái đầu kia lên, vừa đi vừa nói:
- Hay cho một tên nô tài bất trung, dám có ý tạo phản cơ đấy. Hiên Viên sơn ta chỉ qua muốn các ngươi tự do phát triển, dùng ganh đua, đố kỵ làm bàn đạp mà tiến lên nhưng xem ra không ổn. Loạn, loạn quá! Phải báo cho thánh tử xem xét lại mới được. Chuyện ở đây ta đã làm xong, các ngươi đồ thành được rồi. Không nên để ai sống sót, đốt được cái gì thì đốt, c·ướp được cái gì thì c·ướp, h·iếp được đứa nào thì h·iếp, không bắt tù binh, không lưu nô lệ. Nên nhớ, phải ra tay thật tàn bạo sau đó đổ xô phân này lên đầu lũ Yêu tộc kia là được.
- Rõ!
Cái bóng đen vừa dứt lời thì ngay lập tức có hàng loạt tiếng đáp lại nhưng xung quanh lại không có lấy một sinh vật sống nào cả. Đi được một đoạn hắn hình như nhớ ra điều gì đó liền hạ lệnh:
- Khoan, hãy để lại những đứa trẻ có tư chất tốt tốt, còn lại g·iết sạch. Thay vì đổ lên đầu Yêu tộc thì các ngươi hãy đổ xô phân này đầu thập nhất thánh tử Thanh Khau sơn Trần Cảnh. Hãy để những kẻ còn sống thù hận hắn, căm ghét hắn, ghê tởm hắn! Thù hận sẽ làm cho con người ta đột phá giới hạn của mình, ha ha ha!…
Chẳng bao lâu sau, tin tức Trấn Kiếm thành bị Trần Cảnh tàn sát đã lan ra khắp nơi. Trần Cảnh ra lệnh c·hặt đ·ầu mấy trăm vạn người xếp thành núi, Trần Cảnh gom góp nữ nhân lại làm nhục rồi ăn thịt, ngay cả trẻ con cũng không thoát…. Nhìn chung chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, danh tiếng của Trần Cảnh đã xấu đến cực hạn, bây giờ hình ảnh của anh tựa như một ma đồng chuyển thế vậy, người người đòi đánh, đòi g·iết!
Ngồi trong phòng trà, Trần Cảnh lúc này nhìn hốc hác và tiều tụy lắm. Nếu ai không biết còn tưởng anh bị những tin giả này làm cho suy sụp nhưng thực ra thì Trần Cảnh chỉ qua là bị suy thận nặng thôi.
Sau khi Miêu Nhị dùng cách cưỡng chế để vắt khô Trần Cảnh được lan ra, ngay lập tức đám Miêu Nhất cấp tốc thực hành luôn. Ngoài ra Thanh Tuyền nghe được, dù đang mang thai nhưng cũng kịp ghé qua bắt Trần Cảnh làm vài nháy, tất nhiên anh không thể nhớ về việc nàng đã vặn cổ, nắn khớp, xé xác anh một cách tàn bạo như thế nào.
Giờ đây thì mọi người đều có thai, đều vui vẻ. Chỉ có Trần Cảnh là không hề vui, làm một hai lần thì sướng chứ bảy ngày bảy đêm thì chủ yếu là đau thôi, tuy vậy anh không có quyền phản kháng cũng như có đủ thực lực để phản kháng.
“ Vậy cũng tốt, bọn Miêu Nhị điều mang thai cả rồi và ta cũng chỉ còn chín năm tuổi thọ, ít nhất thì ta vẫn có thể thấy con mình được sinh ra. Dù cho nơi này nhận mẹ không nhận cha thì ta sẽ vẫn sẽ có gắng để lại một cái gì đó cho chúng. Mà không nhận cha cũng tốt, cũng bớt nguy hiểm cho chúng về sau này.”
Nghĩ vậy, Trần Cảnh mỉm cười thật sảng khoái. Vô danh đại dư nghe thấy anh tự nhiên cười như vậy liền lên tiếng hỏi:
- A di đà phật, thánh tử có việc gì mà vui vẻ như vậy?
Trần Cảnh biết mình hình như hơi thất lễ liền vội chắp tay nói:
- Đại sư gọi ta là công tử như mọi người là được. Ta cười là vì chuyện này!
Nói rồi anh đưa sấp giấy tình báo cho vô danh đại sư xem, ông kính cẩn nhận lấy rồi ngay lập tức nhíu mày lại. Bên trên này viết toàn những điều bịa đặt, nói xấu Trần Cảnh, nói xấu Đào Đô cũng như thảm trạng của Trấn Kiếm thành. Ông xem xong thì chỉ lắc đầu mà thở dài:
- A di đà phật, quả là nghiệp chướng mà! Công tử sao có thể làm ra chuyện bại hoại, tàn độc như vậy được chứ?
Trần Cảnh ngeh vậy thì thích thú hỏi:
- Đại sư quá lời, họ nói cũng đâu có sai, ta thấy đúng mà! Đại sư không tin chuyện này là do một tay ta làm sao?
Vị vô danh đại sư nhìn Trần Cảnh rồi nở một nụ cười phúc hậu. Ông nói:
- Ta hôm kia có nghe công tử giảng về đạo của Thần Nông ở lớp học, về cơ bản nó cũng có nhiều nét gần giống với tôn chỉ của Phật gia, chỉ khác ở phần sát sinh hay không sát sinh mà thôi. Đặc biệt ta rất thích đoạn: “ Cây cỏ tu lâu cũng thành tiên, ngay cả nước suốt tu lâu cũng có sinh mệnh vậy thì ăn chúng cũng là sát sinh, mở rộng ra nữa thì trong không khí cũng có hàng trăm vạn sinh vật nhỏ xíu, vậy nên hít thở cũng là sát sinh. Chỉ có khi c·hết, ta mới ngừng sát sinh cho nên dù có lựa chọn thế nào đi chăng nữa thì tay của chúng ta đều vấy máu cả, nếu không thể tránh vậy thì hãy chọn cái nào ít tàn ác nhất mà làm!” Một người có thể nói được những đạo lý này chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện thất đức kia.
Trần Cảnh nghe vậy thì mỉm cười tự đắc. Anh nói:
- Còn một đoạn nữa: “Tuy nói là sự lựa chọn ít tàn ác nhất nhưng thế nào là ít tàn ác? Thiện ác vốn không phải là trắng hay là đen mà nó là hỗn hợp của đủ mọi loại màu, làm sao phân biệt? Cho nên, chỉ cần trong lòng vô hối, con tim ngay thẳng thì tức là thiện. Mặc kệ thế nhân ra sao, mặc kệ thiên đạo thế nào, vẫn phải luôn đứng thẳng sống lưng, nhìn lên trời mà nghênh lôi kiếp, miệng cười ngạo nghễ phỉ thế gian. Chuyện ngươi làm là ác hay thiện hãy để đời sau phán xét bởi vỉ chỉ có thế hệ tương lai mới là những người trọng tài công tâm nhất, chúng sinh hiện tại đều là người trong cuộc, ngu dốt và u mê, không nên nghe bọn chúng khoác lác dặt điều mà từ bỏ đi chính khí trong tim mình!”
Vô Danh đại sư nghe vậy thì càng cười lên thật tươi, ông chắp tay niệm:
- A di đà phật, đại thiện, đại thiện!
Những tờ giấy kia ở trong tay ông bỗng b·ốc c·háy, một con gió nhẹ từ ngoài bày vào cuốn lấy tàn tro này đi xa, tựa như hàng vạn cánh hoa màu xám bạc đang bay múa đầy trời dịp xuân phân.