Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 95: Loạn thế xuất anh hùng 1




Chương 95: Loạn thế xuất anh hùng 1

Trần Cảnh nhìn xung quanh thấy không có ai, chắc là Nguyệt Hoa nữ đế đã nói gì với họ rồi nên xung quanh anh mới yên tĩnh như vậy. Trần Cảnh thở ra một hơi, anh thử bước chân xuống giường, một cơn đau thốn đến tận óc từ xương hai chân truyền lên tận não khiến Trần Cảnh méo mặt và la oai oái.

- Công tử! Công tử có sao không?

Miêu Nhị đang đợi ở ngoài thì nghe Trần Cảnh la lên như một con lợn bị chọc tiết thì vội chạy vào. Thấy Trần Cảnh ôm chân mình mà lăn lộn trên giường thì liền hớt hả chạy lại bên cạnh.

Trong lúc nàng còn đang luống cuống không biết nên làm gì thì bất ngờ Trần Cảnh chồm dậy, kéo ngã Miêu Nhị xuống giường. Anh lập tức vùi c·hặt đ·ầu mình vào giữa hai quả đồi của Miêu Nhị mà làm nũng, hít hà như một con nghiện đói thuốc vậy.

Một lúc lâu sau Trần Cảnh mới chịu buông Miêu Nhị ra. Nàng sau khi được tự do thì liền vùng dậy đè Trần Cảnh xuống giường. Miêu Nhị lấy trong túi ra một cái trận bàn, nàng vận khí kích hoạt, ngay lập tức toàn bộ không gian trong phòng bị phong bế. Trần Cảnh ngửi trong không khí có mùi ngọt ngọt liền biết không ổn. Anh vội thỏa hiệp:

- Miêu Nhị, từ từ nào! Để ta nghỉ ngơi lại sức mấy ngày đã!

Miêu Nhị lúc này ánh mắt như một con báo đang rình mồi, nàng ghì chặt Trần Cảnh trên giường và nói:

- Hiếm khi chỉ có riêng hai chúng ta, hôm nay ngài là của riêng một mình em thôi.

Nói rồi Miêu Nhị bắt đầu cởi y phục của mình, Trần Cảnh thấy cảnh này thì khóc không ra nước mắt, anh khẩn khoản cầu xin:

- Miêu Nhị dễ thương của ta! Thư thư cho ta một ngày đã nào, ta sợ thận ta không chịu nổi đâu!

Miêu Nhị nghe vậy thì càng mạnh bạo hơn, nàng mặc kệ lời cầu xin của Trần Cảnh mà bắt đầu công việc vui thích của mình. Thấy kim thương của Trần Cảnh mãi không lên thì Miêu Nhị bực lắm, nàng móc ra một lọ linh đan và đổ hết vào miệng Trần Cảnh bắt anh uống. Sau đó nàng nói:

- Công tử cầu xin vô ích, đây không phải là em hỏi ý kiến công tử mà là một lời thông báo. Nam nhân Đào Đô không có quyền từ chối, đặc quyền giao phối của bọn em không một ai có thể x·âm p·hạm được. Giờ thì uống hết lọ xuân dược này của tiểu lão sư và bắt đầu vui vẻ nào!



Vừa nói Miêu nhị vừa bịt miệng Trần Cảnh bắt anh nuốt hết chỗ thuốc ấy. Sau khi uống thuốc xong, Miêu Nhị xé chăn bện dây thừng và trói hai tay của Trần Cảnh lại. Lúc này Trần Cảnh thật sự hoảng, chuyện này không thể đùa được nữa rồi. Anh định vận khí thì ngay lập tức nửa kia trong cơ thể bắt đầu làm loạn, hắn bế khí của Trần Cảnh vừa tích và chuyển xuống hạ bộ. Sau đó nửa kia nói nói:

“Ngoan nào, tận hưởng đi. Ta và ngươi đều muốn mà phải chứ!”

Trần Cảnh nghe vậy thì tức sôi máu, anh quát thầm:

“Tên khốn, ngươi có biết thận của chúng ta sắp xong đời rồi không?

“Không sao đâu, thận chúng ta bền hôn ngươi nghĩ đấy, giờ thì dung hợp nào!”

Nửa kia nói xong thì liền hòa làm một với Trần Cảnh, nagy lập tức một mắt của anh biến thành màu hổ phách, Miêu Nhị thấy mục tiêu của mình đã đạt được thì ngay lập tức dùng miệng khóa môi Trần Cảnh lại. Tay phải của nàng không nhịn được nữa liền thò vào và túm lấy kim thương của Trần Cảnh mà nghịch ngợm.

Khi thấy Trần Cảnh đã sẵn sàng, nàng lập tức ngồi lên mà chơi thú nhún. Cứ vậy, Miêu Nhị liên tục sát phạt Trần Cảnh suốt bảy ngày bảy đêm. Khi Trần Cảnh kiệt sức liền nàng liền nhét tiên đan, xuân dược vào miệng anh bắt uống. Đến ngày thứ tám, Miêu Nhị đã hoàn toàn thỏa mãn. Với cường độ giao hợp như vậy, cuối cùng cũng Miêu Nhị cũng đã thụ thai, ngoài ra tu vi của nàng cũng tăng lên bốn bậc, chính thức nước vào Hoang Thần cảnh thứ năm, thực lực không thua kém cường Phá Hư cảnh truyền thống.

Chỉ tội nghiệp Trần Cảnh, tuy nói nguyên khí tích tụ dồi dào cần phải phát tiết ra mỗi ngày để bảo toàn tính mạng nhưng điều đó không có nghĩa Trần Cảnh chịu được quá trình thải dương bổ âm khắc nghiệt này. Sau khi nghe tin Miêu Nhị báo đã có thai thì anh liền mỉm cười mãn nguyện mà ngất xỉu.

Ở bên Trấn Yêu thành đám Trần Cảnh vui vẻ bào nhiêu thì bên Trấn Kiếm thành Nhân tộc đau khổ bấy nhiêu. Lưu Tiểu Hoa lúc này đang ngồi ở trong phòng tác chiến trên đỉnh Hiên Viên sơn, nàng cứ mãi nhìn vào trong hình ảnh chiến đấu được chiếu trực tiếp từ Trần Yêu thành mà cười không dứt miệng.

Xe tăng và pháo hơi độc mà nàng tạo ra đã phát huy tác dụng cực lớn trên chiến trường cho đến hiện tại. Vượt trội nhất là súng phòng không, nó đã giúp nhân tộc chặn hoàn toàn bước tiến của Phượng tộc nơi ải bắc.

Lưu Thiên Nhất thấy bộ mặt đắc ý của nàng thì liền khó chịu, hắn dù sao cũng là nam nhân, hơn nữa lại là đệ nhất Thánh Tử. Sớm hay muộn thì cái ghế chưởng môn đời thứ hai mươi chín cũng sẽ thuộc về hắn, vậy nên công lao của Lưu Tiểu Hoa hiện tại chính là rào cản lớn nhất của hắn hiện tại.

Lưu Thiên Nhất không chịu được nữa, hắn nói:



- Tiểu muội, đừng đắc ý quá sớm. Cửu Vĩ tộc có tên Trần Cảnh kia, hắn tạo ra AC 1, một thứ v·ũ k·hí kinh khủng như vậy thì chắc chắn hắn sẽ còn tạo ra nhiều thứ khác kinh khủng hơn thế. Đừng nên vui mừng chỉ vì một cái chiến thắng nhỏ nhoi này.

Lưu Tiểu Hoa không để ý lắm, nàng nói:

- Biết rồi! Ta cũng vậy thôi, v·ũ k·hí tốt hơn đang trong quá trình sản xuất, nó sẽ sớm được đưa vào chiến trường thôi.

Lưu Thiên Nhất nghe vậy cũng không nói gì thêm, hắn ngồi xuống và tiếp tục quan sát tình cảnh chiến trường. Lưu Vọng Thiên bây giờ đang thầm cầu nguyện cho c·ái c·hết của thứ gọi là xe tăng kia.

Lưu Tiểu Hoa nhìn mặt Thiên Nhất một lúc rồi đắc ý nghĩ:

“Hừ, cái thế giới rách này làm sao có thứ gì có thể sánh với xe tăng chủ lực CT 12 của đại lục chứ, Cái AC 1 kia chỉ qua là một tổ hợp phi kiếm, còn lâu mới có thể xuyên qua được lớp giáp của CT 12. Vậy nên các ngươi hãy cúi đầu trước ta, cúi đầu trước nền khoa học vĩ đại của thế kỷ XXIII đi!”

“Chíu… Đùng” Bỗng một âm thanh xé gió vàng lên, ngay sau đó một chiếc xe tăng hạng nặng bị nghiền nát thành cám đúng nghĩa đen, chỉ để lại dưới nền đất một cái hồ tròn sâu hoắm.

Lưu Tiểu Hoa trợn tròn mắt mà nhìn về phía bên Yêu tộc, bên đó từ rất xa có bóng dáng của một quân đoàn Cửu Vĩ. Quân đoàn này có bộ binh yểm trợ đằng trước, hai bên là hệ thống AC 1. Chính giữa đội hình là gần năm mươi con cáo chín đuôi khổng lồ, thân mặc một loại giáp vảy lấp lánh tựa vảy rồng. Trên lưng của những con cáo này đều vác theo một thứ nhìn giống nòng pháo hình chữ nhật, rất lớn và có vẻ rất nặng. Thứ phá hủy cỗ xe tăng vừa rồi chính là một trong những khẩu pháo ấy.

Nếu lúc này Trần Cảnh nhìn thấy biểu hiên hoảng hốt của Lưu Tiểu Hoa khi nhìn thấy thứ khủng bố kia thì chắc cười bể bụng mà c·hết. Sau khi Lưu Tiểu Hoa tạo ra xe tăng, khắc chế hoàn toàn AC 1 thì Trần Cảnh cũng rất muốn tạo ra xe tăng.

Tuy vậy, anh không biết cách chế tạo động cơ này nọ vậy nên Trần Cảnh quyết định sẽ tạo ra một chiếc xe tăng chạy bằng cơm. Trần Cảnh đưa cho Nguyệt Hoa bản thiết kế của pháo điện từ loại dùng trên t·àu c·hiến, nó có nòng dài mười hai mét, nặng gần bốn tấn, đạn thay vì phi kiếm AC 1 sẽ là đạn lướt siêu thanh làm từ thép đặc nặng hai trăm sáu mươi ki lô gram.

Sau đó cho một cường giả Phá Hư cảnh vác trên lưng ở dạng hóa hình, xong thì trang bị giáp vào là thành một cái siêu xe tăng chạy bằng cơm đúng nghĩa.

Lưu Tiểu Hoa còn chưa kịp hoàn hồn thì “ Chíu… Bùm… Bùm” Từ trên trời, hàng loạt cơn mưa đạn thép lao xuống cày xới mặt đất, phá nát đội hình nhân tộc đang thủ thành.



Nhìn lên trời, Lưu Tiểu Hoa mặt cắt không còn một giọt máu. Trên đó bay tới rất nhiều Long tộc, trên lưng bọn họ cũng là hệ thống pháo ray điện từ nhưng là phiên bản mini của Trần Cảnh chế tạo, nó nặng tầm ba trăm ki lô gram, sử dụng phi kiếm AC 1 làm đạn, sức công phá không bằng loại pháo lớn nhưng có thể khai hỏa liên tục, áp chế hỏa lực tuyệt đối.

- Xong rồi, tất cả xong rồi. Ngày tàn của Nhân tộc tới rồi!

Lưu Tiểu Hoa sau khi chứng kiến sức mạnh hỏa lực tuyệt đối của đối phương thì liền ngồi bệt xuống đất mà lẩm bẩm, đạo tâm của nàng b·ị đ·ánh cho nát vụn rồi. Thiên Nhất, cho cường giả Thần Cảnh xuất kích đi!

Lưu Thiên Nhất nghe Lưu Tiểu hoa nói vậy thì lắc đầu phản đối:

- Không thể, cường giả Thần Cảnh không phải lông gà vỏ tỏi, họ sẽ tập trung để bảo vệ Hiên Viên sơn. Trận này chúng ta thua rồi, ngươi về nghĩ ra v·ũ k·hí khác tốt hơn đi.

Sau khi đuổi Lưu Tiểu Hoa đi, Thiên Nhất giõng dạc tuyên bố:

- Chưởng giáo có lệnh, nếu ta dù thua thì cũng sẽ không để bọn Yêu nghiệt kia hưởng lợi. Nghe lệnh ta, dùng đạn khí độc, mìn và bom cháy, đốt trụi Trấn Kiếm thành đi!

Mọi người trong phòng nghe vậy thì sợ hãi không thôi, một người trong đó lập tức quỳ xuống lắp bắp:

- Bẩm, Trấn Kiếm thành có hơn trăm vạn dân thường. Ngoài ra đó là nơi sinh ra rất nhiều kiếm tiên nếu chúng ta đốt nó, chỉ sợ vạn kiếp bất phục và các vị kia cũng sẽ tạo phản.

Lưu Thiên Nhất nghe vậy thì mỉm cười nhạt nhẽo mà nói:

- Chúng dám tạo phản? Phận dân đen c·hết thì c·hết, thứ Nhân tộc ta không thiếu nhất là người. Trấn Kiếm thành, Bà Sa châu, Thiên Sơn cốc, Nhân Khí châu, Huỳnh Ngọc các hàng năm cũng sinh ra rất nhiều kiếm tiên, nhưng bọn chúng có mạnh bằng cái thứ kia của Yêu tộc sao? Ngay cả kiếm tiên Thần cảnh thì cũng không dám trực diện đỡ cái thứ đó đâu hiểu chứ! Thời đại của kiếm tiên kết thúc rồi, Yêu tộc đang tiến hóa, nhìn xem kiếm tiên bên họ đang làm gì kìa! Kiếm tiên bên ta có ai đỡ nổi AC 1 sao? Bọn chúng nắm trong tay AC 1 thì chỉ cần vận khí cho một chiêu đâm, dồn toàn bộ kỹ năng, nguyên khí để đâm ra một kiếm đoạn thạch phân kim, không ai đỡ nổi! Giờ thì đến lượt thứ này.

Nói rồi Lưu Thiên Nhất quay về chỗ ngồi, hắn nhìn chằm chằm cào màn ảnh, nơi Trấn Yêu thành đang bị tàn phá bởi các làn pháo kích dữ dội. Cuối cùng hắn gằn giọng mà ra lệnh:

- Nhìn kỹ đi, nhìn xem bón chúng tiến hóa tới đâu rồi kìa! Loạn thế thì xuất hiên anh hùng, bên Đào Đô đã có Trần Cảnh vậy bên ta cũng nên có vài tên như vậy chứ! Đốt đi, đốt sạch cho ta, dồn bọn chúng vào chỗ c·hết để bọn chúng phải tiến hóa, dọa cho chúng sợ hãi để chúng liều mạng tiến lên! Trấn Yêu thành hôm nay coi như là lời cảnh cáo. Ta không cần biết các ngươi làm cách nào, vại luyện trùng cũng tốt, hấp thụ cũng tốt… Nếu năm sau các ngươi không mang đến cho ta một thế hệ kiếm tiên mới, tiến hóa hơn, mạnh mẽ hơn vậy thì ta sẽ tiếp tục đốt thêm một thành trì kiếm tiên nữa, các ngươi rõ cả chưa!

Tất cả mọi người nghe Thiên Nhất nói vậy thì liền ớn lạnh, vì hắn nói được ắt sẽ làm được, quyền lực của Thiên Nhất bây giờ chỉ đứng sau chưởng giáo mà thôi. Vậy lá tất cả đều đồng thanh đáp:

- Rõ thưa thánh tử!