Chương 93: Chơi bẩn 2
- Ta thật hối hận khi tạo ra ngươi!
Nguyệt Hoa chỉ lạnh lùng nói một câu như vậy rồi quay mặt đi chỗ khác. Hiện tại nàng đã là con tin của Trần Cảnh, càng nói nhiều thì càng chịu thiệt.
Nhân lúc Trần Cảnh không để ý, lão thánh nhân nén cơn đau mà vùng dậy, ông lấy trong người ra một cuộn giấy màu vàng và hét lớn:
- Vong Ưu thành!
Tuy vậy sau đó lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Tầm vài giây sau, ông đã không thể chống chịu được cơn đau quặn đang xé nát ruột gan mình liền ngã vật ra, ôm bụng thở hồng hộc.
Trần Cảnh thấy cảnh này chỉ cười khẩy một cái, anh bước lại chỗ ông ta và nhặt cuộn giấy màu vàng lên mà ngắm nghía một chút. Sau khi xác nhận không có bẫy rập liền không nhịn được tò mò mà giở ra xem.
- Tưởng gì, hóa ra là bùa truyền tống. Đường đường là thánh nhân một phương, chơi thế này thì quả là bẩn quá. Mà tôi cũng đã nghĩ tới việc này nên đã cho ba trăm thanh phi kiếm kia tạo thành một kiếm trận khổng lồ, phong tỏa toàn bộ không gian xung quanh ông ngay từ lúc đó rồi. Giờ đây tấm bùa này chỉ là miếng giẻ rách không hơn không kém.
Ngay lúc Trần Cảnh định xé nát tấm bùa này thì lão thánh nhân liền hét lớn.
- Tên ngu ngốc, c·hết đi!
“Bùm” Tấm bùa trong tay Trần Cảnh dột nhiên nóng lên và p·hát n·ổ khiến anh không kịp trở tay. Vụ nổ này có vẻ không lớn, chỉ cỡ một quả lựu đạn trứng nhưng đối với cơ thể “Yếu ớt” của anh thì từng đó cũng đủ xé nó ra thành mấy mảnh rồi.
Lão thánh nhân thấy Trần Cảnh trúng bẫy thì liền ngượng đau đứng dậy, nhân lúc khói bụi chưa tan tìm đường chạy trốn.
- Trần Cảnh!
- Thánh tử!
Nguyệt Hoa và vị cao tăng kia thấy Trần Cảnh trúng chiêu nổ tan xác thì liền hét lên và ngay lập tức lao vào trong màn khói bụi.
- Khụ khụ khụ! Tiên sư cha nhà ngươi, thuốc nổ rởm hay sao mà lắm khói thế này! Khụ khụ khụ!
Khi hai người vạch màn khói ra thì thấy Trần Cảnh đang quỳ ở đó, miệng không ngừng ho ra máu. Tay phải của Trần Cảnh bị nổ nát bươm, lộ ra cả xương trắng.
Nguyệt Hoa thấy Trần Cảnh thảm như vậy thì vội vàng lao đến đỡ lấy anh. Nàng đã dồn hết tiền tài của mình để đầu tư vào Trần Cảnh, giờ mà anh có mệnh hệ gì thì nàng chắc phải đi b·án t·hân mất thôi.
Trần Cảnh nhìn vẻ mặt lo lắng của hai người thì chỉ cười cười rồi ngất đi. Khi tỉnh lại, Trần Cảnh thấy mình đang nằm ở phòng điều dưỡng của y quán, vây xung quanh anh là sáu người Miêu Nhị.
Sáu người bọn họ sau khi thấy Trần Cảnh tỉnh lại thì vội chạy đến ôm anh đến nghẹt thở. Trần Cảnh xươn tay xoa xoa đầu từng người rồi cảm khái nói:
- Cuối cùng cũng trở về lại cơ thể rồi, tên đẹp trai kia cũng thật là! Dùng sự ngạo mạn và chủ quan của lão thánh để đánh lão. Cuối cùng lại bị chính sự ngạo mạn và chủ quan của mình cắn trả, đáng đời!
- Này ta là ngươi đấy nhé, tên đẹp trai! Ngươi đau ta cũng đau, ngươi sướng ta cũng sướng, mọi thứ của ngươi thậm chí là suy nghĩ đều là của ta và ngược lại…Chỉ qua ta có bản chất riêng của mình mà thôi. Giờ ngươi hãy tìm cách chữa trị cái cơ thể đi, chúng ta phân việc rồi. Mau mau lên, lão tử muốn chơi mèo!
Từ sâu trong tâm hồ của Trần Cảnh, một giọng nói trong veo vọng ra. Trần Cảnh nghe vậy thì chỉ cười nhẹ một cái, xem ra anh và hắn sau đại kiếp mà không c·hết đã triệt để “Dung hợp” rồi.
Sau chuyện thánh nhân đơn phương tập kích, á·m s·át thánh tử một phương trước trận chiến tam tộc đã khiến dư luận của các tòa thiên hạ dậy sóng. Các thế lực thù địch với Nhân tộc đã ngay lập tức viện vào cớ này lập ra liên minh và lên đường thảo phạt Nhân tộc ở quy mô trước nay chưa từng thấy.
Hiên Viên sơn tổng đàn lúc này không khí có vẻ khá u ám, lão thánh Nhân bị trúng độc rất nặng, không thể chiến đấu. Tin báo c·hiến t·ranh thì từ khắp bốn phương tám hướng ùa về.
- Báo! Phượng tộc dẫn hai mươi vạn tinh binh, một trăm không hạm, đã chiếm được thành Trấn Thiên phía bắc.
- Báo! Thanh Long tộc cùng Cửu Vĩ tộc lập liên minh, dẫn theo một trăm vạn binh tiến đánh Vong Ưu thành. Đội chinh phạt cùng sáu mươi vạn binh của ta đang bị vây rất chặt, không thể quay về.
- Báo! Cửu Vĩ tộc sử dụng AC 1, trận pháp và súng phòng không của chúng ta hoàn toàn không chặn được cơn mưa phi kiếm này. Vong Ưu thành đã thất thủ, toàn quân bị diệt! Hiện tại bọn chúng đang tiến về Trấn Kiếm thành.
- Báo!…
Tin xấu được báo đến dồn dập khiến cho các vị đại lão đang ngồi kia lòng nóng như lửa đốt! Một vị trưởng giả không nhịn được mà than thở:
- Hết, hết thật rồi! Sau đợt này lãnh địa của Nhân tộc có lẽ sẽ bị cắt mất hai phần ba, chúng ta sẽ không thể nào ngượng dậy được nữa.
Lời này vừa nói ra, sĩ khí của mọi người liển giảm đi một nửa. Lúc này lão thánh nhân từ trong phòng chống gậy đi ra. Nhìn ông có vẻ hốc hác và già đi rất nhiều. Ông ngồi xuống ghế và nói:
- Tên đó quả là một con hồ ly, chúng ta đã bị hắn dắt mũi khi tin hắn rất nhỏ yếu nhưng sự thật thì không phải vậy. Xem ra việc thí nghiệm cải biến chủng tộc không chỉ có Nhân tộc chúng ta mới nghiên cứu. Lưu Sinh, ngươi là chưởng giáo đời thứ hai mươi tám và cũng là đồ đệ ta tự hào nhất. Từ giờ chức vị thánh nhân này trao cho ngươi, đừng để Nhân tộc chúng ta phải cúi đầu trước bất kỳ ai thêm nữa. Ta cần phải bế quan bài trừ c·hất đ·ộc, có lẽ và năm sau mới ra được.
- Cẩn tuân lão sư!
Lưu Sinh cùng mọi người nghe phân phó xong xuôi liền vội vàng hành lễ. Trước khi rời khỏi, lão thánh nhân còn dặn dò thêm:
- Đẩy nhanh tốc độ thí nghiệm lên Tiểu Hoa, chưa tới lúc bất dắc dĩ, tuyệt đối đừng cho nó ra trận. Ngoài ra sử dụng thứ v·ũ k·hí sinh hóa gì đó luôn đi, mặc kệ t·hương v·ong. Thắng là được!
- Rõ…
Ở bên này, Trần Cảnh vừa đọc tin tình báo vừa không nhịn được mà cười lớn. Nguyệt Hoa ngồi ở bên thấy vậy thì liền hỏi:
- Ngươi có vẻ khá vui nhỉ? Thế nào giờ thì giải độc cho ta được chưa? Rồi còn chuyện kế vị thành chủ nơi này ngươi đã nghĩ kĩ chưa?
Trần Cảnh lúc này liền đặt xấp giấy xuống, anh nhìn nàng một lúc rồi nói:
- Ài, ta đã nói với ngài bao nhiêu lần rồi! Ngài không hề bị trúng độc thưa nữ vương diện hạ. Ngài đã là Đạo Thần, vạn độc bất xâm thì làm sao mà ta có thể hạ độc được chứ!
- Tin ngươi? Những người tin lời ngươi không c·hết tươi thì cũng ngắc ngoải hết cả rồi. Tin? Quỷ!
Nguyệt Hoa nói xong thì lại nhìn chằm chằm vào Trần Cảnh, vị cao tăng kia cũng nhìn anh để chờ đợi một câu trả lời. Trần Cảnh lúc này cảm thấy nhân gian thật khó hiểu.
“Mấy người này tu tiên nhiều quá bị hâm rồi à? Lúc ta bốc phét thì tin sái cổ còn lúc ta nói thật thì lại chẳng chịu tin.”
Nghĩ vậy, Trần Cảnh liền nhắm mắt lại, anh đưa ý thức vào trong thế giới linh thai để gặp nửa kia. Hôm qua nhân lúc anh không chú ý hắn vậy mà dám đoạt quyền kiểm soát mà đi leo núi với đám Miêu Nhị, sáng Trần Cảnh dậy thì v·ết t·hương vừa mới khép lại đã bục ra gần hết, hai trái thận thì đau như bị móc ra xong nghiền nát vậy.
Cho nên khi vừa thấy hắn, Trần Cảnh đã lao vào đánh đấm lung tung, nhưng làm sao anh có thể chiến thắng được chính bản thân mình cơ chứ nên đành đứng đó mà thở hồng hộc. Thấy vậy nửa kia nói:
- Ngươi đổ lỗi cho ta? Lúc đó ta và ngươi ở trạng thái hợp nhất mà nhớ chứ! Ngươi còn bày trò thú nhún chín mươi sáu thư thế ở dạng người cũng như dạng hóa hình mà, sao bây giờ lại trách ta rồi? Mà ngươi cũng khá biến thái đó chứ!
Trần Cảnh nhìn hắn bàng một ánh mắt chán ghét, anh nói:
- Biết rồi! Ngươi đó, cái gì cũng xỉa xói, móc khóe được, ngay cả bản thân cũng không tha.
- Ai bảo ta là mặt ác cơ chứ, với lại chuyện này không phải việc của ta. Đã phân công rồi thì mau đi đi!
Nói rồi nửa kia đá Trần Cảnh bay ra khỏi vùng không gian này. Trần Cảnh lúc này mở mắt ra, anh thở dài và từ từ giải thích:
- Đầu tiên, ta cứ làm thánh tử vô dụng là được rồi. Chuyện lập quốc quản thành thì cứ giao cho người Đào Đô đi. Trước giờ bao đời đều là Cửu Vĩ tộc nhân làm thành chủ, nhìn riết cũng quen. Nay lại thay đổi thì chả ra sao cả, chỉ làm lòng người thêm phiền mà thôi. Còn chuyện hạ độc thì đó không phải là độc mà là thuốc xổ cực mạnh.
- Thuốc xổ?
Mọi người trong phòng nghe vậy thì không khỏi thốt lên, Trần Cảnh biết thế nào cũng như vậy nên đành giải thích cặn kẽ:
- Dù là Đạo Thần vạn độc bất xâm thì vẫn có cơ thể, vẫn đủ lục phủ ngũ tạng. Cái gọi là ích cốc không ăn vốn chỉ là chuyện nhảm nhí, cơ thể như một dòng nước, nếu dòng nước này bị ứ đọng, không tiếp nhận được nước sạch, không thải ra nước bẩn thì sớm hay muộn nó cũng biến thành đầm lầy hội thối và c·hết chóc.
Trần Cảnh dừng lại một chút, anh chỉ tay vào cái đống hạt tẩm đường ở trên bàn kia rồi nói:
- Vạn độc bất xâm không có nghĩa là sẽ không bị trúng độc mà là cơ chế thải độc của người này cực kỳ mạnh. Chất độc độc ở liều lượng, nếu không đủ lượng để đạt tới ngưỡng gây c·hết thì người đó sẽ chả bị làm sao cả đâu. Chính vì cái cơ thể của Đạo Thần thải độc hồi phục quá nhanh nên dù có ăn phải lượng độc lớn bao nhiêu thì vẫn không bao giờ đạt được ngưỡng gây c·hết, cùng lắm là bị nội thương chút thôi.
- Ngươi nói dối, rõ ràng là lão già kia cũng là Đạo Thần vậy mà ngươi vẫn đầu độc được kia mà.
Nguyệt Hoa thấy Trần Cảnh giải thích chả ra sao liền cắt lời anh. Trần Cảnh lúc này chỉ cười và nói:
- Vậy nên dù ta có hạ độc bằng dạng khí hay cho vào thức ăn đều vô dụng. Cách duy nhất độc c·hết Đạo Thần đó chính là tẩm một loại độc thần kinh cực mạnh, phát tác cực nhanh vào dao xong đâm xuyên tim và não của tên đó cùng một lúc, não hắn sẽ c·hết, tim hắn cũng ngừng đập ngay lập tức. Nói thì hay nhưng thực tế nó chả khả thi chút nào cả. Nhưng rồi sau khi ta nhận ra lão thánh nhân kia không thể kiểm soát được luồng thông tin bị động mà não hắn thu thập, dù sao đó là bản năng của mọi sinh vật rồi mà, nó giúp ta cảm nhận nguy hiểm, phản xạ tức thời,… Đa số các tu sĩ đều cố ngắng khuếch đại bản năng này lên vô hạn chứ nào có ai cố gắng kiểm soát nó ngoài ta chứ.
Nguyệt Hoa nghe tới đây thì liền kinh hãi, quả thật nếu vậy thì Trần Cảnh nói không sai. Trong mắt anh, tất cả mọi người, tất cả mọi công pháp đều sơ hở.
Trần Cảnh thấy mọi người bắt đầu ngộ ra rồi, anh để họ ngồi đó cảm nhận một chút rồi nói:
- Sau đó lợi dụng điều này, ta dùng ám kỹ Kính Hoa Thủy Nguyệt bản nâng cấp để gửi thông tin đến não ông ta, khiến nó cho rằng bản thân đã bị trúng độc. Có thể gọi đây là tâm độc, chả có ai giải được ngoài chính ông ta. Nhưng chỉ nhiêu đó làm sao mà lừa nhau được, vậy là ta cho ông ta ăn đậu muối, uống rượu, sau đó ăn đậu ngọt, uống trà. Vạn vật trên đời đều có tương sinh tương khắc, ông ta ăn như vậy thì chúng sẽ làm loạn trong bụng ông ta.
- À, ra vậy.
Mọi người ồ lên tán thưởng, Nguyệt Hoa và cao tăng kia thì thở phào nhẹ nhõm. Trần Cảnh lúc này liền ngồi thẳng dậy, ưỡn ngực làm màu mà nói:
Đây vốn chỉ là n·gộ đ·ộc thực phẩm bình thường thôi, đi cầu vài lần là hết nhưng sau khi não tiếp nhận thông tin sai lệch kia thì liền cho là cơ thể bị trúng độc tiêu hóa nặng cần đào thải gấp. Kết quả là nó bắt ông ta bằng mọi cách phải thải mọi thứ trong ruột ra ngoài, nên ông ta mới đau đớn như vậy. Mà thông tin sai lệch kia ta đã khắc sâu vào tiềm thức của ông ta, nếu ông ta không xóa bỏ nó thì mọi thứ ông ta ăn vào não của ông ấy điều sẽ cho là c·hất đ·ộc. Xem như cả đời này ông ta sẽ không thể ăn dù chỉ là một hạt cơm, nếu ăn thì sẽ bị t·iêu c·hảy đến c·hết. Và khi ông ta không ăn uống đầy đủ, cộng thêm t·iêu c·hảy triền miên thì cơ thể sẽ dần suy nhược, đạo hạnh cũng vì thế mà rớt xuống.