Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 92: Chơi bẩn




Chương 92: Chơi bẩn

Lão thánh nhân thấy một nửa Trần Cảnh bị nhốt trong bàn cờ làm màu như vậy thì bực tức. Ông dù sao cũng đường đường là thánh nhân một phương, cái quá khứ c·hết tiệt đầy rẫy sự dơ bẩn này chính là tâm ma của ông bấy lâu. Nay ông muốn dựa vào Trần Cảnh để tìm ra một con đường mới đột phá nhưng không ngờ Trần Cảnh vậy là chơi trò vô sỉ, trực tiếp hất tung bàn cờ ngay từ nước đi đầu tiên.

- Ngươi bớt ảo tưởng lại đi, thế giới thức của ta không phải muốn vào là vào muốn ra là ra. Còn ngươi nữa, con quái vật đội lốt Trần Cảnh, ngươi không phù hợp với cơ thể này. Lúc nãy ngươi bộc phát chiến lực cấp Đạo Thần trong bốn giây đã vô tình thiêu đốt luôn bốn mươi năm tuổi thọ của cơ thể này rồi. Giờ ngươi chỉ còn sống được tầm mười năm nữa là cùng.

Nghe những lời nói cau có từ lão thánh nhân, Trần Cảnh chỉ mỉm cười, anh nói:

- Còn mười năm thọ nguyên thì đã làm sao? Với lại đây không phải là lựa chọn của ta mà là lực chọn của tên kia, ta thấy điều này khá thú vị nên theo luôn.

- Trần Cảnh, ngươi điên rồi!

Lão thánh nhân hét lên giận giữ, tuy vậy ông chỉ đứng đó giậm chân chứ không dám t·ấn c·ông. Không biết từ bao giờ mà không gian xung quanh ông đã bị bao phủ bởi ba trăm thanh phi kiếm AC 1. Điều đáng sợ hơn là toàn bộ đồ đằng Cửu Vĩ khắc trên chúng đã được kích hoạt ở trạng thái hoàn hảo nhất.

Bây giờ chỉ cần tên điên trước măt ông quyết định liều mạng, thiêu đốt toàn bộ thọ nguyên để t·ấn c·ông thì ông chắc chắn sẽ phải bỏ lại nơi này nửa cái mạng. Lão thánh nhân bây giờ như cá nằm trên thớt, dù sao ông vua cũng phải thua thằng liều nên lão thánh đành phải cố nhịn cục tức mà nói với giọng hòa hoãn:

- Được rồi! Ngươi muốn gì? Nếu là đình chiến thì không thể, Hiên Viên sơn từ lâu đã không còn chịu sự chi phối của ta. Nên ngươi cũng đừng nghĩ tới nó nữa, chọn cái khác đi.

Trần Cảnh lúc này nhìn lão thánh nhân như nhìn một tên ngốc, anh chỉ cười nhẹ rồi quay về bên Nguyệt Hoa để tiếp tục công việc nắn mông.



Tình hình lúc này hình như có chút quái dị, một nhà sư ngồi xem phim sắc nam trên bàn cờ, một lão đạo sĩ già đứng giữa rừng kiếm nhìn chăm chăm vào một đôi nam nữ đang chơi trò bạo dâm.

Để phá vỡ tình huống khó xử này, một nửa Trần Cảnh đang tắm tiên trong bàn cờ kia liền quyết định đứng dậy, anh hô lớn:

- Thời gian chắc cũng đã đủ, Tây Sơn quân tập hợp!

Giọng Trần Cảnh truyền ra khỏi bàn cờ, vang xa vạn dặm. Ngay lập tức từ phía chân trời hàng ngàn chấm đen từ đâu bay tới phủ kín cả một góc trời.

- Không thể nào! Ngươi, ngươi làm sao có thể…

Nhìn thấy lão thánh nhân hoảng loạn như vậy một nửa kia của Trần Cảnh liền dừng lại công việc mà từ tốn giải thích:

- Thế nhân hỏi g·iết thánh nhân khó hay dễ, câu trả lời là rất dễ mà cũng rất khó. Thánh nhân một phương ngoài tu vi cực sâu còn có thêm sự gia trì của đại đạo cũng như số mệnh may mắn do công đức chi lực tạo nên. Nói cách khác thánh nhân chính là một con gián đầu to, mặc cho ngươi đập mòn dép cũng không thể nào g·iết c·hết được.

- Ngươi nói ai là gián hả! Thành oắt…



Lão thánh nhân hét lên và vận khí, ông quyết liều mạng sống c·hết với Trần Cảnh một phen, nhưng khí vừa tụ lại đan điền thì ngay lập tức ông cúi gập người, hai tay ôm bụng tỏ vẻ đau đớn lắm. Nửa kia Trần Cảnh nhìn vậy chỉ cười nhạt, hai tay không nhịn được mà lại đặt lên cặp mông căng tròn kia mà vỗ bốp bốp. Trần Cảnh vừa vỗ vừa giải thích:

- Nếu một người bình thường bắt gặp một con gián như vậy thì phải làm sao mới g·iết được nó? Ta đã luôn băn khoăn về điều này rất nhiều nhưng nửa kia của ta lại suy nghĩ thoáng hơn, đánh không c·hết vậy thì hạ độc! Thế nào, lão thánh nhân thấy rượu ngon chứ, mồi ngon chứ, trà ngon chứ? Nếu ăn một cái thì không sao đâu nhưng nếu ăn cả ba thì nó sẽ biến thành c·hất đ·ộc. Độc này vốn được lấy từ những loại cổ trùng mạnh nhất thế gian, được nuôi dưỡng bằng máu rồng và linh dịch. Vậy mà lão thánh đây lại không ngừng hấp thu nó vào cơ thể một cách vô tội vạ. Cho dù ông có đạt đến cảnh Đạo Thần, cơ thể tự sinh tính kháng độc nhưng sau khi hấp thụ nhiều như vậy thì một khi độc phát tác, ông không c·hết thì cũng đi mất nửa cái mạng.

Cả ba người nghe thấy thế thì giật mình, nhất là sau khi thấy thảm cảnh của lão thánh nhân kia. Nguyệt Hoa lúc này tự nhiên trở nên ngoan ngoãn, không thàm giãy dụa nữa, dù sao thì nàng cũng đã uống trà của Trần Cảnh, hiện tại mạng sống của nàng do một mình anh quyết định. Bị sờ mông một chút mà đổi được một con đường sống thì cũng đáng lắm.

Lúc này, nửa còn lại của Trần Cảnh từ trong bàn cờ nói vọng ra:

- Thôi, đừng dọa họ nữa. Nếu chỉ ăn có bánh với trà thì sẽ không sao đâu. Tin ta đi!

- Có quỷ mới tin ngươi!

Nguyệt Hoa hét lên một cách ấm ức, nửa kia thấy mình đùa hơi quá thì liền dừng tay lại. Dù sao đại quân Tây Sơn sắp tới, người ta lại là tiền nhiệm đế vương, mặt mũi vẫn phải giữ lại. vậy là anh cởi trói cho Nguyệt Hoa, giúp nàng chỉnh lại tóc tai một chút rồi bước từng bước tới bên lão thánh nhân. Lão thánh cố nhịn đau, ngẩng mặt lên nhìn anh mà gằn từng chữ:

- Tại sao ta không thể cảm nhận được về đội quân này? theo tin tình báo ngươi đâu có mang theo nhiều người như vậy?

Trần Cảnh chẹp miệng một cái, tay anh cầm bắt lấy một thanh phi kiếm rồi dùng lục chém thật mạnh vào cổ lão giả. Điều kì lạ là món thần binh chém sắt như chém bùn này vậy mà chỉ làm xước được một chút da của lão, còn lão lại làm cho nó mẻ mất một miếng to.

- Đúng là thân thể nghịch thiên mà! Bình thường thì đàn hồi nhưng gặp tác động mạnh thì lại cứng hơn sắt thép. Thú vị, rất thú vị! Được ta sẽ cho lão biết, dù sao nó cũng không phải bí mật gì hay ho lắm.



Nói rồi Trần Cảnh liền ngồi xuống, chỉnh lại tư thế thật nghiêm trang, phong thái này giống y hệt như lúc Trần Cảnh đứng lớp giảng đạo vậy. Anh nói:

- Đầu tiên không có con chuột nào ở khu rừng đó cả. Ta đã ra hiệu cho Trần Thừa rút lui và quay về thành chủ, tập hợp binh mã. Năm ngoái ta đã bí mật lập rất nhiều trạm dịch chuyển quân sự dùng một lần xung quanh Trấn Yêu thành, vậy nên thay vì mất sáu tháng để một vạn binh lính từ thành chủ đến được tường thành thì nay chỉ mất khoảng hai tiếng đồng hồ và từ tường thành đến chỗ này đi ngựa mất khoảng một ngày. Mặc dù tiện lợi nhưng chi phí một lần sử dụng là sáu trăm vạn Chân Linh xu, tương đương nửa năm thu nhập của Thần Nông các. Nhưng giờ thấy cũng đáng tiền lắm.

Lão thánh nhân Nghe Trần Cảnh giải thích tường tận như vậy thì mặt liền tối sầm lại. Ông nói:

- Tại sao ta không thể cảm thấy đội quân này đến chứ, ta là Đạo Thần, là người trên vạn người, là thần trên vạn thần! Không lý nào…

Trần Cảnh thấy hinh như lão thánh có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma thì liền lắc đầu thương tiếc, anh nói:

- Đạo Thần thì sao? Trong mắt ta, các ông đã là hàng lỗi thời rồi. Con đường tu hành lỗi thời, công pháp lỗi thời, suy nghĩ cũng lỗi thời. Ta nhìn ông thì thấy toàn thân ông đều là sơ hở, tuy không g·iết được ông nhưng muốn đánh bại ông hay chạy thoát thân cũng không mấy khó khăn gì. Các người tu luyện càng cao thì bản năng lại càng nhạy bén, não bộ các ngươi sẽ không ngừng thu thập thông tin từ môi trường một cách độc lập với ý thức. Vậy là ta tận dụng điều này và gửi thông tin sai lệch cho nó thôi. Não ngươi nhận được thông tin gì thì ngươi sẽ tin như vậy. Bằng cách này ngươi sẽ nhìn thấy một con sâu hóa thành một con rồng, một bãi phân hóa thành một cục vàng. Dù ngươi có sờ, nghe, ngửi, nếm cũng không phát hiện được, vì não ngươi đã quyết định nó là cái gì ngay từ đầu rồi.

- Ám kỹ Kính Hoa Thủy Nguyệt, một môn ám kỹ tuyệt mật của Cửu Vĩ tộc, chỉ truyền cho nữ đế. Ngươi chỉ là một tên nam nhân thối vậy mà có thể học được thứ này!

Nguyệt Hoa nghe Trần Cảnh giải thích thì phải thốt lên, môn công pháp kia là thông tin tuyệt mật, rất ít người biết về nó vậy mà Trần Cảnh bằng cách nào đó đã thành công tu luyện môn công pháp này.

Trần Cảnh nghe Nguyệt Hoa trách mình thì chỉ cười nói:

- Nó không phải ám kỹ Kính Hoa Thủy Nguyệt đâu, thứ này cao cấp hơn nhiều. Nó được tạo ra bởi nửa kia, dựa trên mô hình giao thoa sóng não và điện đồ thần kinh. Ta chỉ nói cho hắn biết về công dụng của ám kỹ Kính Hoa Thủy Nguyệt, vậy mà hắn đã tự mày mò và tạo ra ám kỹ này, tên nó là Kính Hoa Thủy Nguyệt bản nâng cấp. Ngươi nghĩ sao?