Chương 91: Phá cục 3
Lão thánh nhân sau khi thấy hành động của Trần Cảnh thì hai bàn tay lập tức nắm chặt lại, hơi thở cũng ngay lập tức trở nên nặng nề hơn. Nguyệt Hoa nhìn lão có vẻ tức tối như vậy thì liền cười lên, nàng mỉa mai:
- Không hổ danh là ứng kiếp thánh tử mà chúng ta chọn, đủ hào sảng nha! Không như con rùa rụt đầu nào đó, có phúc mà không biết hưởng.
- Ngươi!
Lão thánh nhân bị Nguyệt Hoa xỉa xói thì lập tức đứng phắt dậy, tay phải bắt kiếm quyết toan t·ấn c·ông. “Vút!” Ngay lúc này, bỗng có một thanh phi kiếm không chuôi từ trong nụ sen bay ra cắm cái phập ngay trước mũi chân của lão.
Nguyệt Hoa thấy thanh phi kiếm này thì hơi ngạc nhiên một chút nhưng ngay lập tức trấn tĩnh lại vì thanh phi kiếm đang cắm ở kia chính là một bộ phận của hệ thống AC 1.
Thế là cả ba người cùng nhau quay đầu lại nhìn về hướng thanh phi kiếm này bắn ra. Lão thánh nhân sau khi thấy lỗ kiếm ở trên cái nụ sen đang bao thân xác của Trần Cảnh thì liền hét lên kinh sợ.
- Nguyệt Hoa, các ngươi đã tạo ra thứ quái vật gì vậy, rõ ràng chúng ta đã bắt nhốt thần thức của nó lại rồi cơ mà!
Chưa đợi Nguyệt Hoa trả lời, từ trong nụ sen đã truyền ra một giọng nói trầm đục, không mang theo một chút hơi ấm nào:
- Lão thánh nhân, ta rất thất vọng về ông. Dù sao ông là nam nhân, ông không được phép động thủ với nữ nhân khi họ chưa làm gì ông. Đây là vùng trời của Đào Đô, không phải hố phân của Nhân tộc, hãy nhớ điều này.
Mọi người nghe vậy thì ngạc nhiên không thôi, vị cao tăng kia là người nhanh nhạy nhất, ông lập tức chắp tay hô lớn:
- A di đà phật! Trần thánh tử, ngài tỉnh lại rồi sao?
Trần Cảnh thở dài một cái, anh nói:
- Ta có ngủ đâu mà thức với tỉnh, các ngươi làm ăn không khỏi quá qua loa. Nhân tộc chúng ta vốn tính ranh ma, thấy có chút lợi là có thể bán trời không văn tự. Một người nhìn giống một cái xác c·hết không có nghĩa là người đó đã thực sự c·hết. Mà ta cũng có lời cảm ơn đại sư khi đã ra tay bảo vệ ta lúc trước, ta cho phép đại sư mở Phật đường ở Thần Nông các để truyền đạo. Giờ phiền đại sư mở cái bông sen này ra, ta có chuyện muốn nói!
- A di đà phật! Bần tăng làm ngay, làm ngay!
Vị cao tăng này lập tức hoạt bát hẳn lên, ông đã cược đúng cửa rồi. Quả là Phật nói không sai, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp Phù Đồ mà. Đây quả thực là một đại thiện duyên!
Nguyệt Hoa nghe Trần Cảnh nói vậy thì hừ lạnh một cái, nàng hỏi:
- Ngươi cho phép? Ngươi đủ tư cách sao?
- Đủ!
Trần Cảnh đáp gọn lỏn, cũng không giải thích gì thêm. Nguyệt Hoa thấy Trần Cảnh dám vô lễ với mình thì liền bực mình lắm. Ngay khi hoa sen vừa bung nở, Nguyệt Hoa đã ngay lập tức tuốt đao lao tới, tay phải hoành đao thành một đường vòng cung tuyệt mỹ nhắm thẳng vào cổ họng Trần Cảnh.
“Keng” một âm thanh chát chúa vang lên, thanh đao trong tay Nguyệt Hoa đã ngay lập tức bị Trần Cảnh bắt được và bẻ gãy làm đôi trước sự kĩnh hãi của mọi người.
Trần Cảnh lúc này cứ như là một người hoàn toàn khác vậy, bây giờ anh không còn là một tên phế vật lười biếng Linh thai cảnh nữa. Nguyệt Hoa thấy không ổn liền lùi lại hai bước nhưng đã muộn. Trần Cảnh lúc này đã lao đến nhanh như một mũi tên, khí tức trong cơ thể anh bùng nổ đến cực hạn, phảng phất như một vị Đạo Thần hiện thế vậy.
Trước khí tức bộc phát bất ngờ này, Nguyệt Hoa ngay lập tức ngã xuống hạ phong. Rất nhanh, Trần Cảnh đã khống chế được nàng, một tay anh ôm eo nàng và kéo về phía trước. Ngay lập tức Thiên Ti từ trong chân Trần Cảnh lao ra hóa thành dây thừng, trói Nguyệt hoa lại thành một cái bánh tét.
- Ngươi là ai? Ngươi không phải Trần Cảnh!
Nguyệt Hoa hiện tại trông giống một con sâu đo, nàng giãy dụa và hét lên trong bất lực. Trần Cảnh thấy vậy thì cười cười một cách xấu xa, anh lập tức vòng tay, xách Nguyệt Hoa lên như xách một bao gạo.
Quay về chỗ ngồi của mình, Trần Cảnh vất Nguyệt Hoa ở một bên, sau đó anh ung dung ngồi đó mà thưởng thức biểu cảm của nàng. Nguyệt Hoa thấy vẻ mặt phởn phởn quen thuộc của Trần Cảnh thì có chút hoài nghi. Nguyệt Hoa quyết định nuốt tạm cục tức này xuống giờ còn có việc khác quan trong hơn. Nàng nhìn Trần Cảnh chằm chằm rồi trầm giọng nói:
- Nói! Ngươi là ai?
- Ta? Ta là Trần Cảnh, thập nhất…
- Câm miệng! Ngươi không phải Trần Cảnh. Mau nói ngươi là ai!
Nguyệt Hoa hét lên, chặn luôn họng Trần Cảnh lại. Trần Cảnh thấy vậy chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Anh tiến lại vung tay lên và vỗ mạnh xuống hai bên mông của nàng. “Bốp, bốp, bốp…” Trần Cảnh cứ làm như vậy tầm chục cái rồi mới chịu ngừng.
Nguyệt Hoa lúc này hai mắt hằn lên tia máu, Nguyệt Hoa vốn là tiền nhiệm đế vương, cả đời này chỉ có nàng đánh người ta chứ chưa ai dám đánh nàng như Trần Cảnh cả. Đây là một sự sỉ nhục trắng trợn nhất từ trước đến nay nàng gặp phải.
Trần Cảnh sau khi đánh xong thì thở dài, anh ngồi xuống ghế, từ từ uống một ly trà và than thở:
- Đúng là vưu vật, chả trách tên kia ưa thích vỗ mông đám Miêu Nhị đến vậy, thật là đã nghiền mà!
Nói rồi Trần Cảnh nhìn về phía bàn cờ, có một Trần Cảnh khác giống hệt anh hiện lên bên trên bề mặt của cái bàn cờ này. Anh vừa nhìn vừa cảm thán nói:
- Nguyệt Hoa, ngươi còn có tư cách hỏi ta là ai sao? Ta là Trần Cảnh, một con quái vật do Thái Bình và ngươi cùng nhau tạo ra. Vị đó sau khi trở thành thức ăn của Hoang Thần Đát Kỷ, ngươi lấy xương cốt, nội đan của hắn cấy vào mấy ngàn đứa trẻ ở đủ mọi tộc loài. Sau đó chỉ có một đứa bé nhân tộc là có thể thích ứng và sống sót. Ngươi nhớ không?
- A di đà phật! Ác nghiệp, ác nghiệp!
Vị cao tăng nghe Trần Cảnh kể chuyện như vậy thì liền thở dài mà cảm thán một câu. Trần Cảnh nghe được thì liền cười lớn:
- Ha ha ha! Hay cho hai chữ Ác Nghiệp. Hẳn là vậy rồi, ta, con chó, con ngựa… Đều đã từng là người, từng đã là những người rất tốt. Nhưng vậy thì sao chứ, Nhân tộc, Thần tộc vì địa vị của mình có ai quan tâm tới mạng sống của chúng ta sao? Nhưng giờ không phải lúc để bàn chuyện này, dù sao chuyện đó cũng không thể thay đổi được nữa rồi. Một bên đã trở thành gia súc ngu si mặc cho Nhân tộc nô dịch, ăn thịt. Còn một bên đã trở thành đệ nhất liếm mông thánh tử, được định sẵn làm vật tế yếu hèn, không bao giờ có quyền quyết định số phận của mình.
Trần Cảnh dừng lại một chút, anh bước lại bên Nguyệt Hoa và bế nàng dậy, đặt nàng nằm sấp lên bàn và dùng mông nàng như một nơi phát tiết nỗi buồn. “Chát, chát, chát…” Lần này Trần Cảnh ra tay thật sự mạnh, Nguyệt Hoa vừa đau vừa nhục. Cuối cùng nàng không chịu nổi nữa mà bật khóc hu hu. Trần Cảnh thấy vậy thì vội dùng tay xoa xoa mông cho nàng rồi nói:
- Đừng khóc, ta biết số phận ta nghiệt ngã như vậy rồi. Nay nữ đế một thời lại vì Trần Cảnh ta đây mà khóc thương, ta cảm động lắm. Nguyện sẽ cống hiến hết mình để mang tới phồn vinh cho mảnh đất này.
- Ngươi, ngươi…. Trần Cảnh, ta g·iết ngươi!
Nguyệt Hoa nghe Trần Cảnh mỉa mai như vậy thì hết ầm lên, nhưng anh nào có quan tâm, hai tay không ngừng nhào bột, anh nói:
- Ban đầu ta muốn đoạt xác tên nhóc này nhưng rồi sau khi thấy nó lớn lên ta lại cảm thấy nó thật thú vị. Rồi năm tên nhóc này lên mười, ngươi quyết định ra mặt g·iết c·hết ta, tuy vậy nhờ trốn vào bên trong Vạn Dược điển ta tuy b·ị t·hương nặng nhưng đã thoát một kiếp. Và bằng cách nào đó tên nhóc này đã tìm được ta, lúc đó để bảo toàn tính mạng nên ta quyết định dung hợp với nó. Tuy vậy ta lại không muốn cứ thế mà tan biến, vậy là sau khi dung hợp ta lại tách ra nhưng hai bên vẫn luôn chia sẻ suy nghĩ, cảm xúc và ký ức với nhau. Cho nên hiện tại chúng ta đều là Trần Cảnh. Câu trả lời này đã đủ làm ngài hài lòng chưa vậy nữ vương điện hạ?
Trần Cảnh nói xong thì liền hành lễ vạn phúc với Nguyệt Hoa. Cái lễ vớ vẩn cùng với biểu cảm dâm tặc này của Trần Cảnh làm Nguyệt Hoa buồn nôn đến cực điểm. Giờ thì nàng đã giải quyết được một vài khúc mắc bấy lâu, kỳ thủ và quân cờ đôi khi đổi chỗ cho nhau trong bàn cờ tiên gia không phải chuyện hiếm. Cho nên Nguyệt Hoa cũng không để bụng chuyện Trần Cảnh dám lợi dụng mình, dù sao lợi ích của anh tạo ra cho Đào Đô là sự thật, vậy là đủ. Nhưng mà nỗi nhục vỗ mông lại là tư thù cá nhân, nàng quyết sẽ không thể để Trần Cảnh cứ thế mà đi được.
Lúc này từ trong bàn cờ bỗng truyền ra tiếng nói:
- Bàn về thân thế đủ rồi, giờ bàn tới công chuyện chính đi. Này lão thánh nhân, thế giới này của ông tạo ra quá qua loa. Phệ Thiên Yêu Lang nữ tử này có cấu trúc xương không đúng, cấu trúc da và kinh mạch cũng không đúng, ngay cả độ mềm và đàn hồi của mông và ngực cũng không đúng. Ông chưa từng sờ thử chỗ đó của Yêu tộc bao giờ đúng không, thật tội nghiệp. Mấy tên nhân tộc đ·ã c·hết ngoài kia cũng vậy, thiết kế quá giả tạo. tuy nói đây chỉ là thế giới mô phỏng từ suy nghĩ của ông nhưng có vẻ nó được dựng lại từ ký ức của ông có phải không? Quần áo lạc hậu, pháp quyết lạc hậu, võ kỹ lạc hậu, ngay cả bệnh tình cũng làm quá qua loa. Chỉ có cái cơ thể này là tinh tế nhất, giống thật nhất vì dù sao đó cũng mô phỏng cơ thể của ông mà. Mà này lão thánh nhân, ta cho ông xem một màn biểu diễn ảo thuật nhé. Ta sẽ can thiệp vào thế giới thức của ông và tái tạo lại Phệ Thiên Yêu Lang, một tộc loài đã tuyệt chủng ha ha ha!