Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 9: Ban thưởng




Chương 9: Ban thưởng

Trần Cảnh nghe nữ vương hỏi vậy cũng không trả lời ngay mà nhìn tên Bán thần cảnh kia bị kéo đi cho đến khi bóng dáng hắn biến mất khỏi tầm mắt mới từ tồn nói:

- Thần của Nhân tộc? Hắn không phải! Nếu hắn thành thần thì cũng chỉ là ngụy thần, cả đời làm chó cho Cửu Vĩ tộc nhân chứ không phải là chân thần người sẽ tiếp bước Phục Hy, Thần Nông dẫn dắt tộc ta. Hắn đã g·iết bao nhiêu con cháu của mình rồi? Hắn đã làm trái bao nhiêu quy tắc của “Nhân tộc” rồi? Nếu hắn cái gì cũng chưa từng phạm phải thì đạo tâm làm sao lại yếu đuối vậy chứ! Thần cũng không phản đối việc cúi đầu trước ai, nữ vương đẹp như vậy mà hắn không quỳ gối xưng thần thì mắt hắn chắc chắn bị mù rồi. Nhân tộc chúng thần nhỏ yếu lắm, hễ thấy ai xinh đẹp và tốt bụng như nữ vương thành chủ đây là sẵn sàng cúi đầu xưng thần, trung thành tuyệt đối ngay nhưng cũng sẽ không bao giờ quỳ liếm như chó, từ bỏ đi đạo nghĩa của mình.

Nữ vương thấy Trần Cảnh đùa cợt mình như vậy thì hai gò má hơi hơi đỏ, nhưng ánh mắt thì lại sắc lạnh nhìn chòng chọc vào Trần Cảnh làm anh nổi gai ốc. Trần Cảnh thấy tình hình không ổn liền cúi đầu xuống thấp một chút vừa để tỏ ý xưng thần, vừa để tránh cái ánh mắt kinh khủng kia.

Thấy Trần Cảnh làm ra thái độ nịnh nọt rất “Tiêu chuẩn” như vậy vị nữ vương thành chủ lại dâng lên cảm giác chán ngán, hận không thể vung một bạt tai đập c·hết tươi con gián nhỏ này nhưng nàng không dám làm vậy, dù sao người đó cũng căn dặn nàng về việc an bài cho đứa nhỏ này rồi.

- Được rồi! Bữa ăn tiên gia này của ngươi quả thực rất vừa ý ta. Vậy ngươi muốn thành chủ ta đây ban thưởng những gì? Miễn là thứ ta làm được ta sẽ không từ chối.

Nữ vương quay người lại ngồi trên cái long ỷ mới mà nhàn nhạt lên tiếng, Trần Cảnh thấy nàng lại làm màu thì ngay lập tức khóe môi nhếch lên định sẽ há miệng táp một phát thật to nhưng có vẻ ý định này đã bị nữ vương thành chủ nhận ra, ngay lập tức nàng liền chặn họng Trần Cảnh:

- Trần Cảnh ái khanh chưa có chuẩn bị sao? Hay là thế này, khanh dâng lên ba món vậy thành chủ ta đây cũng sẽ ban cho khanh ba điều: tiền bạc, nữ nhân, và tu luyện. Khanh cứ dựa vào đó mà yêu cầu, đừng vì thể diện mà đánh mất cơ hội đổi vận của mình!



“Keo kiệt, đúng là hồ ly tinh mà!” Trần Cảnh oán thầm, biết bao đòi hỏi chưa kịp nói ra đã bị nữ vương hồ ly này chặn họng mất rồi. Nữ vương thành chủ thấy Trần Cảnh mặt như bị ai đó móc mất thận liền nở một nụ cười thật tươi, mọi nam nhân xung quanh đều bị nụ cười này mê hoặc.

“Đúng là vưu vật hại nước hại dân mà! Chả trách Trụ vương say mê Đát Kỷ đến vậy”. Trần Cảnh cảm thán một hồi, rồi chấp nhận sự thật mình đã thua. Anh quỳ gối đưa tay bắt ấn, miệng hô:

- Tạ nữ vương thành chủ, thần thấy đợt tuyển người lần này thành ta có được ba mươi tu sĩ mới, nhưng hiện tại chỉ còn lại mười người. Vậy nên đầu tiên về vấn đề tu hành, thần muốn nữ vương cho phép Miêu Nhị chọn năm người, và ông nội của thần chọn mười lăm người, họ sẽ được tuyển thẳng làm tu sĩ thế chỗ những người đ·ã c·hết. Thứ hai là về tiền bạc, thần muốn có được một động phủ nhỏ, tiện nghi thuộc về riêng mình. Thứ ba là về nữ nhân, thần mới mười tuổi, còn chưa phát dục nên cũng không cần đâu ạ!

Nữ vương sau khi nghe thấy những thỉnh cầu trên thì nhíu mày: “Tên này thực sự mười tuổi sao! Thấy lợi lớn trước mắt nhưng sẵn sàng bỏ qua vậy hẳn là người có dã tâm rất lớn hoặc chỉ là một tên ngu ngốc. Đã như vậy nên tròng cho hắn một sợi xích ràng buộc hắn với tòa thành này…” nghĩ tới đây nàng lại nhếch lên khóe môi giật giật mấy cái, Trần Cảnh thấy cảnh này thì cũng đổ mồ hôi hột vì đó là dấu hiệu nữ vương xảo trá này sắp chơi xấu.

- Ta chuẩn tấu! Nhưng ba điều là ba điều, nữ vương ta trước giờ ban thưởng chưa từng nuốt lời. Ta ban cho ngươi Miêu Nhị làm nô lệ, sống hay c·hết tùy ngươi quyết định.

- Tạ ơn nữ vương thành chủ, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Xem ra nữ vương không cho phép Trần Cảnh có quyền từ chối rồi, anh đành phải quỳ mà tạ hoàng ân. Bữa tiệc tiên gia đậm mùi máu tanh này cuối cùng cũng đã kết thúc, Trần Cảnh được đưa đến một ngọn núi nhỏ nằm ngay cạnh cái hồ nước kia. Dưới chân núi có dựng một tấm bia đá khắc ba chữ: “Thanh Khâu Sơn”. Trần Cảnh thấy cái tên này thì sững người một lúc, một ý nghĩ bỗng xẹt qua trong đầu anh: “Đây là tên của ngôn núi nơi yêu vương trú ngụ trong truyền thuyết Phong Thần mà nhỉ? Hơn nữa thế giới này vậy mà lại dùng chữ số Ả Rập xem ra nơi này và địa cầu hẳn là có mối liên kết nào đó…”



- Trần Cảnh tiểu quan gia, Trần Cảnh tiểu quan gia!

Thấy Trần Cảnh cứ đứng thất thần nhìn tấm bia đá mà không chịu đi tiếp, vị tiểu thái giám dẫn đường không khỏi sốt ruột mà lên tiếng gọi hắn.

- À, thất lễ, thất lễ. Để công gia chờ ta rồi!

- Không dám, không dám, mời.

Trần Cảnh nghe tiếng gọi liền giật mình, vội quên đi mạch suy nghĩ mà chắp tay đáp lại. Vị tiểu thái giám thấy Trần Cảnh vậy mà không ỷ thế bắt nạt người như mấy tên tu sĩ trước đây thì cũng ngạc nhiên lắm, trong nhất thời cũng không biết làm sao đành đáp lễ lại, bầu không khí lúc này có vẻ hơi ngượng ngùng. Trần Cảnh không thích việc này chút nào, anh liền lên tiếng giải vây trước:

- Ta là người mới lên núi, còn nhiều việc chưa biết. Liệu công gia có thể hữu duyên, nói cho ta biết đôi điều thú vị của nơi đây?

Thấy được sự lễ phép trong lời nói của Trần Cảnh, vị tiểu công công nọ cũng cảm thấy mát lòng.



- Tiểu quan gia đề cao ta rồi, ta chỉ là một tiểu nhân vật nào có biết được chuyện gì thú vị chứ! Nhưng một vài thông tin cơ bản vẫn là có thể tiếp cận được, nào chúng ta vừa đi vừa nói.

Hai người cứ thế vừa đi vừa nói truyện rôm rả, qua đó Trần Cảnh biết được núi Thanh Khâu này có mười động phủ là nơi ở của mười đệ tử top đầu. Cứ năm năm một lần Trấn Yêu thành sẽ tổ chức thi đấu, một trăm người có công lao lớn nhất sẽ thi đấu với nhau tranh giành động phủ nên chủ nhân của chúng thường xuyên thay đổi, người thắng lên núi người thua về hàn xá dưới núi. Còn Trần Cảnh là trường hợp đầu tiên được ban tặng động phủ vĩnh viễn ở nơi này, động phủ thứ mười một.

“Nữ vương này lòng dạ chua ngoa, mới chọc một tí mà đã đẩy ta ra đầu sóng ngọn gió thế này! Mà thôi, như vậy cũng tốt, ít ra giờ cũng có nơi đàng hoàng để ở rồi”. Nghĩ tới đây trong lòng Trần Cảnh vui lên hẳn, đi mãi đến lưng chừng núi Trần Cảnh đã thấy được vài cái hang động có khắc tên nhưng vì ở xa nên cũng không thể thấy. Đi mãi tới gần đỉnh núi mới thấy được một cái cửa động nhỏ xíu, bên ngoài để bia đá có khắc hai chữ Trần Cảnh.

“Xem ra vị nữ vương này rất thích chơi chữ, nơi này cũng không khỏi quá nhỏ đi” Trần Cảnh mắng thầm trong lòng một vâu như vậy. Vị công công nọ sau khi chỉnh lý xong xuôi liền dặn dò.

- Giờ tiểu quan gia chỉ cần nhỏ máu vào viên đá này là trận pháp động phủ sẽ là của ngài, không có sự cho phép không ai bước vào được. Nếu

sau này ngài muốn cho tôi tớ của mình tự do tiến vào thì phát cho họ tấm lệnh bài này, nhỏ máu của hai bên vào là được.

Trần Cảnh thu hồi hai tấm lệnh bài trên tay vị công công rồi hành lễ tiễn người xuống núi. Đang đi bỗng vị công công chợt nhớ ra điều gì đó liền quay lại.

- Trần Cảnh tiểu quan gia, ta quên nhắc ngài là phàm là người sống ở Thanh Khâu sơn đều không được phép từ chối khiêu chiến, kể cả đó là sinh tử chi chiến nếu không sẽ bị đuổi khỏi núi. Ngài cũng không ngoại lệ, tất nhiên động phủ vẫn là của riêng ngài, nó vẫn sẽ ở đây cho đến khi ngài được phép quay lại. Vậy nên tiểu quan gia hãy cẩn thận, lão nô xin cáo từ.

- Công gia đi thong thả.

Trần Cảnh sau khi tiễn công công đi liền thở dài, xem ra trên đời quả thực không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống cả.