Chương 10: Miêu Nhị nhận chủ
Bước vào bên trong động phủ Trần Cảnh cũng khá hài lòng. Nơi này là một cái hang động nhỏ được đục sâu vào tầng đá cứng, có một gian chính và ba gian phụ. Một gian có kê một cái giường đá, một gian có để một cái lư hương khổng lồ còn một gian thì là nhà vệ sinh và bồn tắm. Trên trần hang mỗi gian thì có ngắn một viên đá phát sáng hình cầu có thể điều chỉnh được cường độ bằng cái nút nhỏ góc tường.
“Nơi này tuy nhỏ nhưng thật tốt, tiếc là không phải ai cũng lên được nếu không ta sẽ mang ông nội đến đây hưởng phúc. Lần tuyển chọn này hẳn là ông ấy cũng chiếm được tiện nghi không ít, lão ngoan đồng đó mà không táp bọn con cháu tiên gia kia thật đau thì không phải là ông nội rồi”. Nghĩ vậy Trần Cảnh liển cười ha ha, nằm kềnh xuống cái giường đá mà lăn qua lăn lại. Người thường nhìn thấy lão thầy đồ mù thì hay ngộ nhận bởi vẻ ngoài chất phác của lão, nhưng Trần Cảnh sống chung lâu năm nên biết ông nội của anh là một lão ngoan đồng học thức uyên thâm, người để ông ấy chịu thiệt chắc còn chưa sinh ra đâu.
- Trước mắt đã có nhà, giờ cần tiền và phương pháp tu luyện. Nhưng trước tiên cần ngủ một chút đã!
Trần Cảnh vắt tay lên trán mà thì thầm như vậy. Sáng hôm sau Trần Cảnh tỉnh lại, bước ra cửa động thì thấy mặt trời cũng đã quá đầu rồi. Anh vươn vai và đi một vài vòng quanh sân, sau khi rửa mặt và thay quần áo Trần Cảnh liền xuống núi. Hôm nay là rằm, theo thông lệ sẽ có các vị lão sư tiên gia trên núi lập đàn giảng đạo dưới sân rồng.
Khi vừa tới chân núi, Trần Cảnh đã thấy Trần Thừa, Miêu Nhị cùng một đám người đã đợi sẵn ở đó. Trần Cảnh chưa kịp hiểu chuyện gì thì Trần Thừa đã chạy lại vồ lấy anh. Trần Cảnh không né kịp liền bị cục mỡ di động kia ôm đến ngạt thở.
Tình thương mến thương một lúc thì Trần Thừa mới chịu bương tha Trần Cảnh, hắn không khỏi rưng rưng mà nói:
- Trần Cảnh, Trần Thừa ta trước giờ chưa từng chọn lầm bạn mà! Ngươi đã đem đến cơ hội đổi vận cho ta, từ nay ta nguyện ý cùng ngươi vào sinh ra tử quyết không hai lòng.
Trần Cảnh giãy dụa, hay tay cố đẩy tên béo này ra xong thở hổn hển mắng:
- Từ từ đã nào, cái gì mà cứ như sắp sinh ly tử biệt là thế nào?
- Chuyện là…
Qua lời giải thích của Trần Thừa Trần Cảnh mới vỡ lẽ, hóa ra tên thái giám tuyên chỉ kết hợp với ông nội đã bịa chuyện, tâng bốc anh lên tận mấy xanh. Nào là thiếu niên tuấn kiệt ngàn năm có một sẽ dẫn dắt Phục Hy, Thần Nông trở lại thời kỳ huy hoàng, nào là sát thần cuồng dại uống máu gặm xương, lũ tu sĩ Hiên Viên thấy hắn cũng phải khóc thét… Thế là ông của Trần Cảnh được dân trong vùng tôn làm lão thánh, danh t·iếng n·ổi như cồn các gia tộc nhân tộc giàu có khắp nơi cũng kéo bầy kéo đám đến làm quen. Lão ngoan đồng này chỉ chừa một chỗ cho Trần Thừa còn mười bốn vị trí khác lão rao bán với giá cắt cổ. Giờ nhà của Trần Cảnh đã là phú hào đệ nhất vùng. Trước khi đi, ông ấy còn cố dọa nạt hắn, dặn phải tuyệt đối nghe lời Trần Cảnh nếu không muốn bị thần tiên trên núi ăn thịt.
- Ha ha ha! Thế này mới đúng là ông nội của Trần Cảnh ta chứ, sau bao năm cuối cùng lão ngoan đồng này cũng chịu sống thật rồi. Trần Thừa ngươi thấy chưa, ta đã bảo ngươi đó là một lão ngoan đồng mà ha ha ha!
Trần Thừa thấy Trần Cảnh vừa cười vừa nói vừa lắc lắc hắn thì hắn cũng choáng rồi, hắn nào biết lão ngoan đồng là cái quỷ gì nhưng cũng chả biết làm sao nên đành phải gật đầu đồng tình.
Sau cuộc hội ngộ ngoài ý muốn này, Trần Cảnh mới để ý tới Miêu Nhị. Nàng thấy Trần Cảnh đã giải quyết xong xuôi mới dẫn đám người tiến lại, sau đó tất cả đều quỳ xuống trước mặt Trần Cảnh mà hô lớn:
- Bái kiến chủ nhân!
- Từ từ đã nào? Chuyện gì đang diễn ra vậy? Chủ nhân cái gì?
Trần Cảnh lần này hoảng hốt thật rồi, sao mới xuất sơn thôi mà đã xảy ra nhiều truyện kỳ quái như vậy chứ? Miêu Nhị nhìn thấy vẻ mặt xám xịt
của Trần Cảnh thì vội giải thích.
- Đây là năm chị em nhà ta, lần lượt là Miêu Nhất, Miêu Tam, Miêu Tứ, Miêu Ngũ và Miêu Lục, tất cả đều mười tuổi. Sau khi chủ nhân ban cho ta quyền được chọn năm người trở thành tu sĩ, tộc trưởng đã quyết định chọn cả nhà ta và lệnh từ nay sáu người chúng ta là nô bộc thề ước của ngài!
Nói rồi sáu chị em của họ liền dâng ra hồn ấn, chúng tựa như sáu quả cầu nhỏ màu xanh bay lơ lửng trong không khí. Trần Cảnh đang phân vân khó xử thì Trần Thừa đã kéo tay anh chạm vào những trái cầu ấy, ngay lập tức chúng bị hút vào trong cơ thể của Trần Cảnh, anh càm thấy dường như tận sâu trong tiềm thức của mình vừa có thêm một vật gì đó nhưng không biết nó là gì.
Trần Cảnh quay ra làm mặt khó ở với Trần Thừa, hắn thấy anh như vậy chỉ nhàn nhạt nói:
- Ngươi quên lời lão sư dạy rồi sao? Với thú nhân tộc, hồn ấn rất quan trọng. Một khi họ quyết tâm nhận chủ thì sẽ dâng ra hồn ấn bày tỏ ý nguyện mãi trung thành, nếu chủ nhân không nhận nó sẽ tự héo rũ và người kia cũng chẳng bao giờ có thể hóa thành hình người được nữa! Vậy nên hồn ấn này ngươi nhất định phải nhận.
- Ta biết!
Trần Cảnh gắt lên, bởi vì anh biết rõ hồn ấn là loại ràng buộc sinh tử, nếu họ c·hết anh sẽ đau nhưng nếu anh c·hết, tất cả đều cùng c·hết! Bởi vậy mà Trần Cảnh do dự, kiếp trước đã quá nhiều người vì anh mà phải c·hết rồi, kiếp này Trần Cảnh muốn tiêu dao tự tại hơn một chút nhưng có vẻ không được rồi. Trần Cảnh nhìn đám người trước mặt mà than thở:
- Các ngươi rất ngốc, chỉ vì một mệnh lệnh của tộc trưởng mà sẵn sàng từ bỏ tự do của bản thân đến vậy sao? Theo ta thì sau này sẽ đau khổ, thậm chí còn liên lụy đến cả tộc đấy các ngươi có hối hận không?
- Đây là ý chí của chúng ta cũng là ý chí của tộc ta. Tộc ta và nhiều tộc khác đã từng tiên đoán rằng sẽ có hạo kiếp giáng thế, nên chúng ta buộc phải chọn cường giả đi theo để tồn tại. Miêu Nhị là vu nữ tộc ta, em ấy chọn ngài thì hai ngàn tộc nhân cũng sẽ chọn ngài, tùy ngài sai khiến.
Trần Cảnh lúc này thật sự gặp áp lực, cái gì hạo kiếp cái gì cường giả? Giờ còn phải gánh trên lưng sinh mạng của hai ngàn người, sức nặng ấy ép lên phổi của Trần Cảnh khiến anh khó thở. Trần Thừa thấy vậy liền tiến tới dìu anh đứng thẳng. Một lúc sau Trần Cảnh mới run run nói:
- Ta không phải cường giả cũng như không đủ dũng khí để gánh vác sinh mạng của ngàn người. Các ngươi là một lũ ngốc, nếu chọn sai các ngươi sẽ tuyệt diệt đấy, không hối hận sao?
Sáu chị em nhìn nhau một cái, rồi lại nhìn Trần Cảnh. Họ đồng thanh trả lời:
- Tuyệt không hối hận!
Miêu Nhất là chị cả, có vẻ thấy được tâm tư của Trần Cảnh liền nói:
- Ngài đã giúp Miêu Nhị trở thành tu sĩ dù chẳng thân quen cũng như là người duy nhất dám đứng ra thách thức các vị tiên gia để cứu mạng em ấy. Giờ đây ngài lại cảm thấy lo sợ trước gánh nặng sinh tử của một tộc đàn nhỏ bé chứ không như những tu sĩ khác cao cao tại thượng, coi tính mạng chúng ta như cỏ rác. Người như ngài đáng để tộc ta cược một lần!
Trần Cảnh nghe vậy liền biết không có khả năng thuyết phục nữa rồi đành gật gật đầu “Trời quẳng cho ta của khoai nóng bắt ta phải nhận! Lần này là chủ ý của người thần bí đó chăng, muốn khảo nghiệm quân cờ xem giá trị thực hư sao!” Trần Cảnh oán thầm như vậy rồi quay người cất bước
- Đừng gọi ta là chủ nhân, gọi công tử là được. Đi thôi, hy vọng còn kịp nghe giảng.
Đám Miêu Nhị thấy thế thì mừng lắm đuôi dựng thẳng lên, cả đám người lập tức bò dậy, chạy vội theo bước chân Trần Cảnh.