CHƯƠNG 8: Mỹ vị nhân gian
“Sự phát triển của ẩm thực liên quan mật thiết đến tài nguyên. Tài nguyên càng dồi dào và phong phú thì người ta mới có cơ hội thử sai cũng như kết hợp. Nhưng thế giới này tài nguyên lại tập trung trong tay một nhóm thần tiên trên núi, cùng với sự xuất hiện của đan dược nên thức ăn cũng không được họ quá chú trọng phát triển. Còn dưới núi sau khi bị vơ vét hết sạch thì dân thường có cơm mà ăn đã là hạnh phúc rồi làm gì dư thừa mà thử sai chứ!”
Trần Cảnh vừa phối trộn gia vị vừa nghĩ như vậy, dù sao đó cũng là lời giải thích hợp lý nhất mà anh có thể đưa ra lúc này. Sau khi phân phối xong xuôi, Trần Cảnh lấy năm cái nồi đổ gia vị vào đó và nấu lên. Sau khi nước gia vị sôi liền quẳng xương ống và xương sườn vào luộc sơ một lần để khử mùi hôi, sau đó thì nhấc ra rửa sạch hết thịt và gân bám vào rồi bỏ qua cái nồi khác để hầm.
Trong khi chờ đợi nước dùng đạt chuẩn, Trần Cảnh ghiền thịt vụn lúc nãy cùng với gia vị tạo thành nước sốt, lấy dao thái phần thịt thăn ngon nhất cùng vài loại trái cây thành từng khối vuông. Sau đó anh và Miêu Nhị cùng nhau xiên chúng vào các thanh tre vót nhọn, cứ một miếng thịt, một miếng trái cây và nửa củ hành. Sau khi hoàn thành khoảng 100 xâu thì bỏ lên than mà nướng, cứ nướng một lúc lại quết một ít nước xốt lên.
Loại xốt này là một loại xốt chế theo công thức đặc biệt mà anh học được từ một đầu bếp Mỹ, cộng gia vị tiên gia đã khiến cho nó càng trở nên hoàn hảo hơn bao giờ hết. Ngọn lửa than quét qua xâu thịt làm chảy mỡ, mỡ đó lại kết hợp với nước sốt cùng chảy xuống kêu xèo xèo, bốc lên một mùi hương umami, ngọt dịu, thơm lừng.
Cơn gió nhẹ cuốn theo hơi nước từ mặt hồ, quyện cùng làn khói đầy hương vị ấy thổi đến chỗ đám người thần tiên đang ngồi làm họ bứt rứt không thôi.
- Mùi này là mùi gì vậy, thật là thơm! Ta có thể cảm giác được một vị béo ngậy, cay nồng lan tràn khắp cuống họng!
Một vị thần tiên ngồi ở hàng bên trái nữ vương không thể chịu đựng được nữa mà phải thốt lên. Ông ta đứng dậy bước sát về phía lan can, tham lam hít từng hơi một.
Trần Cảnh thấy vậy thì mỉm cười, mục đích xem ra đã sắp đạt được rồi. Trần Cảnh càng ngày càng nhanh tay hơn, nước xốt cũng dùng rất nhiều vì thế mùi thơm này càng lúc càng đậm. Mùi umami và mùi dịu ngọt có thể kích thích cảm giác thèm ăn, đó là bản năng không thể tránh được.
Ọt ọt! Bụng của nữ vương cũng bắt đầu réo rồi, nó kêu khá to nhưng mọi người cũng không giám cười. Nữ vương thành chủ thấy thế thì cũng hơi xấu hổ, nàng biết nàng bị vậy hẳn là do Trần Cảnh đã làm gì đó với làn khói này nhưng lại không thể làm gì được. Nữ vương quyết định nín thở, nhưng dường như nàng hơi xem thường loại xốt này. Nó được tạo ra từ dược liệu luyện đan, tuy dùng để nấu ăn nhưng bản chất của nó vẫn vậy.
Vì dùng nhiều đan dược nên cơ thể tu sĩ luôn luôn có phản ứng khao khát nhất định với nó, những làn khói theo chiều gió liên cứ liên tục ập vào chỗ này khiến cho việc cố chấp nín thở của nữ vương càng thêm tuyệt vọng.Cuối cùng nàng cũng phải thở ra, bụng của nàng kêu càng lúc càng lớn. Nữ vương xấu hổ đến đỏ mặt, tay phải đã bóp nát thành ghế từ lúc nào không hay. Mọi người xung quanh thấy vậy cũng liền làm ngơ như không nghe thấy, dù sao bụng của họ cũng đang réo mà.
Trần Cảnh thấy cảnh này thì nhếch môi cười “Nữ vương băng hàn của chúng ta khi giận cũng thật dễ thương đó chứ!” Nghĩ là vậy, nhưng Trần Cảnh cũng đã hoàn thiện trang trí, anh không dám lề mề nữa. Nữ vương xấu hổ quá hóa giận ra lệnh chém đầu thì gay lắm.
Trần Cảnh gọi thái giám bưng các món ăn đã hoàn thiện lên cho nữ vương kèm một tờ giấy, yêu cầu phải dâng các món đúng trình tự như thế. Vị thái giám ấy liền làm theo, sau khi mọi thứ được sắp xếp ôn thỏa lão liền hô to:
- Món khai vị: Hươu lúc lắc
Lần lượt các thái giám mang ra một cái đĩa, bên trên có hai xâu thịt nướng được trang trí rất bắt mắt. Nữ vương không thể chịu được nữa, bỏ mặc lễ nghi mà cầm thanh tre lên, cắn một miếng thật lớn.
Vị béo ngậy của thịt hươu, vị cay nồng của hạt tiêu, vị ngọt của hành hòa quyện với nhau cùng đánh thức mọi gai vị giác trên đầu lưỡi. Thấy nàng ăn ngon như vậy, mọi người cũng bắt đầu thưởng thức.
- Quả là mỹ vị nhân gian, trước giờ ta chưa từng nếm qua thứ gì ngon như vậy! Gan rồng não phượng so với thứ này cũng không là gì cả!
Vị lão giả thần tiên áo trắng đã bắt Miêu Nhị kia vừa mút mút ngón tay vừa tấm tắc khen, mọi người cũng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Món chính: lẩu hươu cay
Thấy mọi người ăn xong, lão thái giám liền cho dọn bàn, bưng lên những cái nồi nhỏ đậy nắp có bếp than ở dưới. Mở nắp nồi ra, một mùi hương ngào ngạt lập tức bao trùm lấy tất cả mọi người. Tất cả lại châu đầu ghé vào thì thấy bên trong đó chỉ toàn là nước dùng màu cam sôi ùng ục
- Món này ăn như thế nào?
Nữ vương thành chủ thấy cái nồi chỉ có vậy thì rất ngạc nhiên mà hỏi. Vị thái giám kia cầm tờ giấy Trần Cảnh đưa ra xem xét một lúc rồi vỗ tay hai cái, lập tức có người bưng từng đĩa chất đầy thịt xắt lát mỏng, nội tạng cắt nhỏ, rau củ…
- Bẩm nữ vương, trong này ghi là thích ăn gì thì bỏ vào, chín hay tái tùy bản thân quyết định nhớ ăn kèm nước dùng ạ.
Nghe xong thì nàng cũng ngạc nhiên lắm, liền gắp một miếng thịt được xắt mỏng như lá lúa nhúng vào, lần đầu còn hơi bỡ ngỡ nên miếng thịt bị chín quá, lần thứ hai có kinh nghiệm thì tốt hơn rất nhiều. Thấy nữ vương nhà mình gắp lia lịa chả để ý phong cách quý tộc gì thì mọi người chỉ biết lắc đầu, họ cũng bắt chước nữ vương và ăn phần ăn của mình.
Món này khá cay, nhưng lại không bị bỏng rát nơi cuống họng. Vị cay ấm cùng hương thơm nồng đã xóa đi vị béo ngậy của món khai vị và thay vào đó là một hương vị hoàn toàn mới, nội tạng ăn cũng rất giòn và ngọt, nước dùng thì đậm đà, rau củ ăn kèm có thể làm giảm vị cay và tăng độ ngọt dịu và chua thanh của món ăn.
Ăn xong món lẩu này, môi ai cũng phồng lên vì cay cũng là vì bỏng khi họ ăn quá nhanh, nữ vương cũng không ngoại lệ, đôi môi anh đào của nàng giờ đã phồng lên nhìn rất là buồn cười, dù vậy nàng cũng đã ăn sạch bách tất cả, chút nước cặn cũng chẳng chừa lại. Thấy mặt mọi người như vậy, Trần Cảnh cố bấm chặt vào đùi mình để không bật cười.
- Cuối cùng là món tráng miệng: Thạch trái cây
Lão thái giám hô lớn món cuối cùng làm mọi người vô cùng thất vọng, họ ăn còn chưa đủ mà! Tuy vậy ai cũng háo hức mong chờ món này, lần đầu tiên họ nghe thấy có món “Đá trái cây” trên đời, không biết nó là gì nhỉ?
Lúc đĩa được mang lên thì mọi người đều ồ lên kinh ngạc. Món “Đá trái cây” là những khối vuông trong suốt đủ màu làm bằng gelatin lấy từ móng và khớp hươu. Dưới ánh nắng chiều chúng lấp lánh như pha lê, lại lắc lư theo nhịp chân như sóng nước.
Vị nữ vương thấy món này thì yêu rồi, từ xa xa nàng có thể ngửi được mùi vị của trái cây, hương thơm của vài loại hoa mà nàng thích cộng thêm ngoại hình như đá quý khiến nàng không nỡ dùng bữa. Do dự một lúc nàng cũng dùng đũa gắp thử một khối, nó rất mềm, chỉ to cỡ ngón tay, rất đàn hồi và cũng rất trơn, nàng gắp đến lần thứ ba rồi mà vẫn không được. Bực mình nàng dùng tay bốc luôn một nắm bỏ vào miệng.
Vị ngọt dịu của hoa quả và sự mát lạnh đến từ miếng thạch đã làm lu mờ cảm giác cay nóng mà món lẩu mang lại, cảm giác tựa như người hành hương bước trên sa mạc tìm được một ốc đảo để nghỉ chân vậy. Mỗi khối thạch là một hương vị khác nhau, tổng cộng có 64 khối thạch mà không hề có một vị nào bị trùng lặp. Lão giả áo trắng kia ăn xong món cuối cùng đã khóc, cả cuộc đời tu hành khô khan của ông đã được mô tả rất sắc nét trong bữa ăn này, cộng với những lời luận đạo trước đây của Trần Cảnh lão liền nhắm mắt chìm sâu vào trạng thái giác ngộ.
Bỗng linh khí xung quanh tụ tập lại, dồn hết lên người lão. Xẹt xẹt! Rầm! Một tia sét từ trên trời đánh xuyên qua mái đình rơi thẳng lên đầu lão giả, đầu lão liền b·ốc k·hói trắng. Trần Cảnh thấy cảnh tượng này cũng hết hồn “Đây là độ kiếp trong truyền thuyết sao!” Trần Cảnh nghĩ vậy mà không khỏi sợ hãi. Rầm! Xẹt xẹt! Rầm, rầm… tám mươi mốt đạo lôi kiếp lần lượt đánh xuống người lão giả. Khi lôi kiếp qua đi mọi người đều chạy lại nhìn, trong đình viện rách nát bây giờ không phải là một ông lão gì khú đế mà là một thiếu niên cường tráng đang ngồi. Nữ vương thấy vậy thì nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi đã tới bán thần cảnh sơ kỳ rồi?
- Bẩm nữ vương, đúng vậy! Sau 500 năm ở phá hư cảnh hậu kỳ cuối cùng cũng đã phá vỡ bình cảnh thành công độ kiếp.
- Ngươi lên cảm ơn hắn!
Nữ vương nhìn về phía Trần Cảnh đang ngáo ngơ quan sát bầu trời mà nói như vậy khiến lão chột dạ, ngay lập tức sửa sang quần áo bước tới
chỗ của Trần Cảnh đang đứng.
Thấy lão giả kia tới, Miêu Nhị ngay lập tức trốn ra sau lưng Trần Cảnh mà run cầm cập. Còn Trần Cảnh thì không đặt lão vào mắt mà vẫn tiếp tục quan sát bầu trời, hình như lúc thiên lôi đánh xuống, anh đã thấy một bầu trời khác ở trên bầu trời này!
- Đa tạ!
Lão giả thấy Trần Cảnh như vậy thì miễn cưỡng cúi người nói cảm tạ một câu có lệ. Trần Cảnh lúc này mới nhìn thẳng vào lão mà nói
- Ngươi là nhân tộc?
- Phải!
- Ngươi là thần tiên trên núi, nhưng cũng là cường giả nhân tộc. Nhân tộc không yếu đuối đến mức cần ngươi bảo vệ hay chỉ dẫn! Lần sau trước khi làm bất cứ việc gì thì hãy hỏi bản tâm của ngươi xem huyết mạch chảy trong nó mang họ gì? Là Thần Nông, Phục Hy hay là Hiên Viên, Cửu Vĩ!
Phụt, lão giả nghe Trần Cảnh nói dứt câu liền phun ra một ngụm máu, chỉ một lời nói tưởng chừng như vô hại lại có sức công phá kinh khủng hơn cả lôi kiếp, toàn bộ sự kiêu ngạo trong hắn đã mất hết, đạo tâm ngay lập tức vỡ vụn. Hắn lập tức ngã khụy, một thái giám ở gần đó thấy thế thì vội chạy lại đỡ lấy hắn dìu ra ngoài. Vị nữ vương thấy Trần Cảnh chỉ nói vài lời đã hủy luôn đạo tâm của một cường giả bán thần thì cũng kinh ngạc lắm, nhưng cuối cùng cũng không kìm được sự tò mò mà hỏi:
- Trần Cảnh, ngươi vừa chặt đứt thần kiều của cường giả tộc ngươi đấy, ngươi cảm thấy thế nào?