Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Huyết Mạch Thần Nông - Thiên Hồ Xuất Thế

Chương 89: Phá cục




Chương 89: Phá cục

- Híc, híc, híc…

- Ồn quá! C·hết cũng không yên! Khoan hình như có tiếng trẻ con khóc!

Khi Trần Cảnh đang tiến sâu vào c·ái c·hết thì tai anh bỗng nghe được một âm thanh thút thít rất nhỏ. Vậy là anh quyết định tạm hoãn c·ái c·hết lại và mở mắt ra. Trước mặt anh khung cảnh lại lần nữa thay đổi, lần này anh hóa thân thành một đứa trẻ Nhân tộc.

Trần Cảnh thở ra một hơi thật dài, kế hoạch dùng khoảnh khắc cận tử để đột phá ảo thuật xem ra thất bại rồi. Xem ra không diễn nốt màn kịch này thì Trần Cảnh khó lòng mà yên thân được.

“Lần này lại muốn cho ta xem thứ gì đây? Màn kịch đợi trước chắc hẳn mấy người rất mong thấy cảnh ta tuyệt vọng, sợ hãi lắm nhỉ. Ai dè ta chọn c·ái c·hết nhạt nhẽo kia nên giờ đổi màn à!”

Nghĩ vậy Trần Cảnh liền ngồi bật dậy, anh quan sát xung quanh thì nhận ra bản thân đang bị xích lại như một con chó, nhốt vào một cái cũi sắt cùng với năm đứa trẻ Nhân tộc khác. Cái cũi được phủ một tấm vải đen nên Trần Cảnh không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng anh vẫn có thể ngửi thấy mùi cây cỏ cháy xém, tiếng la hét và tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng.

Trần Cảnh ngửa mặt lên trời miệng lẩm bẩm:

- Gì đây, chiến loạn à? Khơi dậy sự đồng cảm của ta với Nhân tộc sao? Nhớ về cội nguồn à? Kịch bản này nhạt nhẽo quá đấy. Tổ tiên ta ở cái Trấn Yêu thành kia cũng đã gần ba trăm đời, đối với thế hệ chúng ta mà nói, Trấn Yêu thành mới là nơi chôn nhau cắt rốn, là nơi để trở về. Vậy nên mặc kệ là ai, chủng tộc gì, dám x·âm p·hạm ắt phải c·hết!

Sau khi phát tiết được cục tức trong lòng, Trần Cảnh trở nên vui vẻ hơn. Anh mặc kệ sự đời, nằm ngửa ra sàn, bắt chân chữ ngũ mà tận hưởng chuyến “Du lịch này.”

- Híc híc! Híc… Hu hu hu!...

Từ nãy đến giờ năm đứa trẻ này cứ mãi không ngừng khóc, thật sự phiền phức mà! Trần Cảnh nghét nhất là khóc, vì nó là thứ vô dụng nhất thế gian này, càng khóc thì nỗi sợ hãi và đau đớn càng gia tăng chứ ngoài ra chả làm được cái của khoai gì hết!



Trần Cảnh bực mình, anh ngồi bật dậy kéo lê sợi xích to đùng tiến lại gần bọn trẻ. Trần Cảnh vươn tay bắt lấy một đứa trẻ gần nhất, nhéo hai bên má nó mà kéo ra đến tận mang tai. Anh quát:

- Câm miệng, suốt ngày khóc lóc nhức hết cả đầu. Cười lên cho ta, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, càng khó khăn, càng gian khổ thì các ngươi càng phải tươi cười mà đón nhận hiểu chứ. Nếu các ngươi đến việc nhỏ này mà cũng không làm được vậy thì c·hết cũng đáng lắm. Từ giờ nếu có một đứa nào dám khóc ta sẽ tự tay bẻ cổ đứa đó.

Vì Trần Cảnh không biết nhiều về ngôn ngữ của Nhân tộc thiên hạ nên anh quyết định dùng Chân Linh ngôn, vừa tiện, vừa gây được uy áp cần thiết. Và đúng như vậy, nó đã khiến tinh thần của đám nhóc này bị trấn áp tuyệt đối, bọn chúng bắt đầu nở ra một nụ cười vặn vẹo, méo mó còn nước mắt vẫn như cũ, tuôn rơi lã chã.

- Tốt lắm, giờ thì ngồi im đó để cho ta ngủ. Không ngờ nơi này lại cho ta cảm giác chân thực như vậy, từ trọng lực, linh khí lẫn uy áp. hơn nữa cấu trúc xương cốt, cơ bắp, da thịt cùng phản xạ đồng tử rất chân thật. Tuy vậy quần áo cũng như lối ghép mộng này bây giờ có mấy ai dùng chứ, cứ như lạc vào quá khứ mấy trăm năm trước vậy.

Lão thánh bên ngoài đang uống trà thì nghe Trần Cảnh nói vậy. Ông liền đặt chén trà xuống bàn và thở dài:

- Quả là thiên tài ngàn năm có một, điều này càng khiến ta muốn g·iết nó hơn bao giờ hết. Ta đã đưa nó vào một thế giới song song, thế giới này mô phỏng lại ký ức của ta trước khi trở thành thánh nhân một cõi. Trần Cảnh a Trần Cảnh, ta muốn xem xem ở vị trí của ta, ngươi sẽ lựa chọn con đường thế nào đây?

Cao tăng kia cũng nhìn lão thánh than thở mà mỉm cười, ông phất tay, ngay lập tức xuất hiện một cái đài sen mới. Cao tăng lúc này đứng dậy, hướng về phương xa niệm một cái.

- A di dà phật! Vị kia quyết định ra mặt rồi.

Ngay lập tức không gian xung quanh đài sen vỡ nát, một vị tuyệt sắc mỹ nữ từ trong không gian hỗn loạn từ từ bước ra. Lão thánh thấy vị mỹ nữ này tới cũng không thèm đứng dậy chào một tiếng, vẫn tiếp tục ngồi đó uống trà.

- A di đà phật, bần tăng kính chào Nguyệt Hoa nữ đế, mời nữ đế ngồi!

Vị cao tăng kia thấy Nguyệt Hoa bước ra liền vội cung kính chào hỏi. Nguyệt Hoa thấy vậy thì ngật đầu, nàng ngồi xuống, gỡ bỏ thanh đao cạnh hông rồi từ từ nói:



- Ta hiện tại chỉ còn là tiền nhiệm nữ đế mà thôi, không cần cung kính. Đào Đô chúng ta không hề can thiệp vào chuyện của Nhân tộc các ngươi cớ sao các ngươi dám can thiệp vào việc nội bộ của chúng ta?

Lão thánh nhân nghe vậy thì liền nhàn nhạt trả lời:

- Hắn là Nhân tộc, miễn là Nhân tộc thì chúng ta vẫn có quyền quyết định, không cần thứ Yêu vật như ngươi phải nhọc lòng.

Nguyệt Hoa nghe lão thánh nhân nói vậy thì lập tức xù lông đuôi, nàng quát:

- Nít ranh láo toét, thời ta còn đang chinh nam dẹp bắc thì ông nội ngươi còn chưa được sinh ra đâu. Ỷ là thánh nhân một phương, được sự hỗ trợ của thiên đạo và công đức chi lực thì muốn làm gì thì làm sao? Để xem, ngươi có tài cán gì mà dám mạnh miệng!

Nói rồi nàng toan rút đao thì ngay lập tức bị vị cao tăng kia cản lại. Vị cao tăng này đúng là nhanh nhạy, thấy không khí nổi lên mùi thuốc súng liền ngay lập tức dội nước vào, không cho nó có cơ hội bắt lửa. Ông nói:

- Nguyệt Hoa nữ đế bớt giận, bớt giận, chúng ta chỉ qua đang khảo thí Trần thánh tử một chút thôi, tuyệt đối không có ý khác. Nữ đế giờ cứ ngồi tạm đây uống trà và quan sát với chúng ta, việc này đối với thánh tử cũng là đại cơ duyên, có lợi mà không có hại!

Vị cao tăng này quả thực là có tài ăn nói, Nguyệt Hoa nghe có vẻ bùi tai nên nàng cũng hạ giọng nói, không gay gắt như trước:

- Hừ! Nếu ứng kiếp thánh tử của chúng ta b·ị t·hương dù chỉ là một cọng lông, Nhân tộc thiên hạ cũng không cần thiết phải tồn tại nữa!

- A di đà phật! Tất nhiên là như vậy… Mời!

Cao tăng thấy một nguy cơ c·hết người đã bị loại bỏ liền thở phào nhẹ nhõm. Nếu hiện tại mà đánh nhau với Nguyệt Hoa thật, hai người chắc chắn sẽ không c·hết nhưng cũng không hề dễ chịu gì. Xác thân tổn thương, đại đạo tổn hại, những việc lợi người hại mình như vậy tốt nhất không nên làm.



Trần Cảnh ở bên trong thế giới này đã qua bốn giờ, hiện tại anh là người thường, từ xác thân cho đến linh hồn đều là người thường. Xem ra chỉ có ý thức của Trần Cảnh bị dời đến thân xác này mà thôi. Hơn nữa ông ta cũng chỉ di dời một nửa Trần Cảnh còn một Trần Cảnh khác với đôi tai cáo vẫn đang ngủ say bên trong cơ thể cũ, vậy nên hiện tại anh cũng không quá lo lắng về sự an nguy của thân xác mình. Ai dám đụng vào chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.

- Xhkas shaks sakkja…

Lũ trẻ trong cũi lúc này cũng đã trấn tĩnh lại, hình như chúng đang cố nói gì đó với anh nhưng anh lại hoàn toàn không hiểu thứ ngôn ngữ này. Chân Linh ngôn vì có linh tính, lại là biểu tượng của đạo nên có thể giúp người khác dễ dàng hiểu được anh đang nói gì nhưng nó chỉ đi một chiều, nếu người kia sử dụng một ngôn ngữ khác, là loại ngôn ngữ hằng ngày, không có linh tính để đáp trả thì Trần Cảnh chẳng khác gì vịt nghe sấm cả.

- Được rồi, ta biết rồi! Giờ thì im lặng đi. Giữ sức một chút, chuyến đi này còn dài đấy!

Tuy Trần Cảnh chẳng hiểu gì nhưng anh vẫn đáp lại, tỏ vẻ mình đã hiểu và lại nằm xuống ngủ, mặc kệ đám nhỏ kia. Xe chở cũi đi thêm một lúc nữa thì dừng lại, tấm vải đen được kéo ra, ánh sáng bập bùng từ các ngọn đuốc hắt vào khiến Trần Cảnh hơi nheo mắt lại.

Trước mắt anh là một cái hang động thật lớn, cái xe này đang từ từ tiến sâu vào bên trong đó. Nhìn trước cũng một màu tối đen, sau cũng một màu tối đen, không biết bên ngoài là ngày hay đêm, đi tầm trăm mét mới thấy được một ngọn đuốc hay một miếng ngọc dạ quang nhỏ xíu gắn trên vách hang, phát sáng lập lòe, âm u.

Anh chú ý một chút, hình như phu xe là một loại Yêu tộc, có thân hình giống chó sói với bộ lông màu xám đen, có hơi bạc một chút. Trên thân họ có xăm hoặc vẽ những phù văn màu đất đỏ, vì tối quá Trần Cảnh cũng chưa nhìn rõ đó là gì. Phía trước và sau hình như còn có mấy chục cái xe chở cũi như thế này nữa. Cứ vậy, cả đoàn người cứ lầm lũi đi trong im lặng.

Trần Cảnh thấy bầu không khí này thật chán, anh liền mở miệng nói:

- Này huynh đài lông xám, nơi này là chỗ nào vậy?

Vị xa phu Yêu tộc kia nghe vậy liền lấp tức quay ngoắt đầu lại, hắn nói:

- Ngươi biết nói ngôn ngữ của chúng ta?

“Tất nhiên, Yêu ngôn là tiếng mẹ đẻ của ta, trong Trấn Yêu thành có ai mà không biết nói chứ? Hỏi thừa!”

Trần Cảnh định thốt ra lời này thì ngay lập tức khựng lại, hiện tại anh là Nhân tộc “Bình thường” và đây cũng không phải là Trấn Yêu thành mà anh biết.