Chương 88: Truyền đạo nhân
Sau khi an bài mọi chuyện cho lão thánh phiền phức dưới kia xong, Trần Cảnh đặt bàn cờ ngay ngắn giữa hai người, anh đẩy quân cái bát chứa quân trắng về phía cao tăng, hàm ý: “Ta chủ ngài khách, bàn cờ này ta đi trước.”
Vị cao tăng kia thấy vậy thì mỉm cười, ông không đợi Trần Cảnh mở màn mà tự mình đi trước. Ông lấy hai ngón tay gắp ra một quân cờ trắng, đặt xuống chính giữa bàn cờ và nói:
- Vừa nãy thánh tử hỏi bần tăng pháp danh là gì, bần tăng cũng không giấu ngài, đã rất lâu bần tăng chưa dùng đến nó nên quên rồi. Thánh tử cứ gọi ta là lão tăng là được, không cần thêm chữ “Cao” vào làm gì, mất đi hòa khí.
Trần Cảnh thấy cao tăng đổi chủ thành khách thì không hề tức giận mà chỉ cười nhẹ. Anh cũng bắt chước nhón tay, kẹp lấy một quân đen rồi đặt xuống bàn và nói:
- Hòa khí là hòa khí, lễ nghĩa là lễ nghĩa, giữ vững được lễ nghĩa thì ắt sẽ sinh ra hòa khí thôi.
Cao tăng kia nghe Trần Cảnh nói về đạo lý làm người phải thủ lấy lễ nghi nhưng lại đối đáp cộc lốc như vậy thì cũng hơi ngạc nghiên một chút. Ông nhìn anh một lúc rồi vung tay vốc một nắm quân trắng và rải lên các vị trí khác nhau trên bàn cờ và nói:
- Ài, thiện tai, thiện tai! Thánh tử trí dũng vô song, hẳn là cũng biết chơi cờ tướng. Vậy sao ngài lại không làm một ván với lão nhân gia phía dưới kia, còn cất công mời bần tăng đến.
Trần Cảnh thấy lão cao tăng này hình như đang dựng chuyện thử mình. Anh nghĩ:
“Số đạp phân, thế mà lại gặp phải loại người vô sỉ như vậy. Đây chính là nhắc ta bàn cờ này ông ấy chính là người làm chủ, luật chơi là dành cho ta chứ không phải ông ấy.”
Trần Cảnh nghĩ vậy thì gãi gãi cằm, anh lấy ra một cái hộp sơn mài chứa đầy các loại hạt tẩm đường, sau đó là một cái ấm trà và hai cái chén.
Trần Cảnh đặt hộp mứt hạt ở bên cạnh bàn cờ và tự tay châm cho vị cao tăng kia một chén trà. Sau đó anh quay về chỗ, tiện tay nhón thêm một quân đen đặt xuống bàn cờ và nói:
- Không gọi cao tăng vậy thì gọi ngài là đại sư vậy. Đại sư hình như hiểu lầm một chuyện, ta chỉ hỏi lão thánh nhân kia là có chơi được cờ vây không, thì lão ấy giới thiệu ngài cho ta và ta cũng không hề mời ngài đâu đại sư, mặt mũi ta chưa đủ lớn đến vậy.
Cao tăng nghe vậy thì mỉm cười nói:
- A di đà phật! Thánh tử thật là, bần tăng rất là không thích mấy cái danh xưng như vậy. Cao, đại! Tài trí của bần tăng chưa đủ để gánh được hai chữ ấy! Mà ngài cũng chưa trả lời chuyện kia nữa, bần tăng rất nóng lòng muốn biết đấy!
Trần Cảnh nhìn cao tăng trước mặt cũng không nói gì, lại nhón thêm một quân cờ đen đặt lên bàn. Cao tăng kia thấy Trần Cảnh vậy mà dám phá luật thì liền mỉm cười, chắp tay xá một cái, quân cờ Trần Cảnh vừa mới đặt xuống lập tức tan thành cát bụi, cuốn theo gió mà bay đi mất. Trần Cảnh thấy vậy thì mỉm cười nói:
- Ta ghét cờ tướng, vì ta rất thương những con tốt bé nhỏ. Tướng quân chinh chiến, thiên hạ lầm than. Hai tòa thiên hạ không ngừng động binh, gần đây còn xuất hiện một quân cờ mới đó là quân pháo khiến cuộc chiến vốn khó khăn nay lại càng thêm khốc liệt. Ban đầu hai tòa thiên hạ này có rất nhiều quân tốt nhưng đến cuối cùng của trận chiến, thường sẽ chẳng còn quân tốt nào cả. Đại sư không thấy bọn chúng rất tội nghiệp sao?
- Thiện tai, thiện tai! Là bần tăng nông cạn, nộng cạn…
Trần Cảnh cũng không đáp lại ngay, anh vẫn tiếp tục nhấc một quân cờ đen lên, đặt vào đúng vị trí quân cờ lúc trước bị vỡ vụn mà nói:
- Khác với cờ tướng được Nhân tộc binh gia tạo ra lúc nhàn tản sau chiến loạn thì cờ vây lại là trò chơi đến từ Long tộc thiên hạ, bọn họ tuy não cơ bắp nhưng lại có cảm ứng rất mạnh về các đại đạo. Bàn cờ chính là thiên bàn, ba trăm sáu mươi mốt điểm giao thoa là chính là ba trăm sáu mươi mốt loại trật tự diễn sinh. Là hung hay cát mịt mờ vô phương, phải đặt quân cờ xuống mới biết được là sinh hay là tử.Quân cờ đen trắng giao thoa, vừa là thẻ bói, vừa là thoi tính mà nó cũng vừa đại diện cho chúng sinh. Dưới đại đạo này, dù đen hay trắng, dù to hay nhỏ… Tất cả đều bình đẳng.
Cao tăng kia nghe Trần Cảnh nói vậy thì mỉm cười, ông không nói gì chỉ vươn tay vốc một nắm quân trắng nữa và từ từ lấp đầy bàn cờ. Những quân đen của Trần Cảnh rất nhanh đã bị thôn phệ toàn bộ.
Xong việc, nhìn cái bàn cờ đã được bao phủ bởi toàn bộ quân trắng vị vao tăng kia liền hỏi:
- Thánh tử thấy ván cờ này thế nào?
- Là tử cục, đại đạo đã được định sẵn, không còn cơ hội lật người.
Trần Cãnh nhìn bàn cờ đáp lại như vậy thì mỉm cười thật tươi. Bỗng Trần Cảnh quét tay ngang qua, toàn bộ quân trắng bị hất văng ra khỏi bàn cờ trước sự ngỡ ngàng của cao tăng. Sau đó Trần Cảnh ung dung ngồi xuống uống trà, sau khi uống xong anh lại nhón một quân đen và đặt vào giữa bàn cờ.
- Đây, đây là…
Cao tăng hình như có vẻ khá tức giận với hành động lật bàn của Trần Cảnh. Trần Cảnh thấy vị cao tăng này bắt đầu có biểu hiện khác lạ, không còn là thế ngoại cao nhân lúc trước nữa. Anh liền mỉm cười, rót trà cho ông ấy rồi nói:
- Đại sư đừng giận, nào uống trà, uống trà! Chúng ta hôm nay đến đây để đánh cờ, mà muốn đánh cờ thì tại sao lại cần quan tâm đến một bàn cờ mà nước cờ thua đã được định sẵn từ trước? Chơi với một bàn cờ như vậy thật không có ý nghĩa nào cả, chi bằng dọn dẹp và bắt đầu lại ván mới. Mời!
Vị cao tăng này hình như bị gãi đúng chỗ ngứa, ông liền cười lên ha ha. Lần này là thật sự cười, nụ cười thật tươi, thật có hồn chứ không phải kiểu cười công nghiệp giả tạo lúc trước. Cao tăng cười chán chê thì cũng nhón một quân cờ trắng đặt lên bàn rồi nói:
- Ha ha ha! Thánh tử nói phải, nhưng thánh tử vừa rồi còn tỏ vẻ tiếc thương con tốt bên kia sao bây giờ lại hất luôn bàn cờ bên này một cách không thương tiếc như vậy?
Trần Cảnh mỉm cười, anh tiếp tục đi nước cờ của mình. Sau đó anh chỉ tay vào các quân cờ trắng nằm lăn lóc dưới kia và nói:
- Mấy quân cờ này tuy bị ta hất ra khỏi bàn cờ, nhưng vẫn còn sống sót, vẫn còn cơ hội bước chân vào bàn cờ một lần nữa. Tuy vậy mấy quân tốt bên kia thì không bao giờ có kết cục có hậu như thế này cả. Cho dù ta có hất tung cả bàn cờ lên, cho dù ta đã nghiền nát quân tướng thì những quân tốt vẫn không ngừng ngã xuống, chả ai nhớ tới bọn chúng cả.
- A di đà phật!
Vị cao tăng kia không nói nữa, ông chỉ niệm một câu Phật hiệu sau đó bắt đầu mặc kệ Trần Cảnh mà ngồi đó thiền định. Trần Cảnh thấy vậy định bỏ đi để tránh làm phiền thì bàn cờ trước mặt bỗng xuất hiện biến hóa.
Trần Cảnh thấy hai quân đen trắng bỗng nhiên có linh trí sau đó tự mình di chuyển lung tung. Trần Cảnh cảm thấy thú vị liền vươn tay bắt lấy một quân cờ thì ngay lập tức thần trí của Trần Cảnh liền bị hút vào trong đó.
Khi Trần Cảnh mở mắt ra thì anh bỗng giật mình, anh hiện tại đã biến thành một nô lệ khai mỏ, suốt ngày bị đòn roi, bị ép làm việc đến kiệt sức và sắp c·hết. Trần Cảnh biết đây chỉ là ảo ảnh nhưng nó thật quá, từ cảm giác đau đớn sau mỗi nhịp thở đến vị của máu tươi trộn tro than lan tràn trong khoang miệng, tất cả đều rất chân thật.
- Gì đây, biến ta thành thế này là muốn ta sợ hãi sao? Tiếc quá, nhưng từ khi sinh ra ta đã không có cảm giác sợ hãi, tuy bề ngoài ta vẫn tỏ vẻ mình run sợ, nhưng tất cả chỉ là diễn kịch. Từ sâu trong nội tâm của ta vốn không có cái cảm giác gọi là sợ hãi này, dù đứng trước mặt ta là thánh nhân, dù cho ngay tại bây giờ khi bản thân ta sắp c·hết thì ta cũng không hề sợ hãi, ngược lại tâm ta lại rất tĩnh lặng. Sợ hãi chính là bản năng của mọi loài sinh vật sống, nó rất có ích trong việc duy trì khả năng sống sót…Mà thôi!
Nói đến đây Trần Cảnh thở hắt ra rồi ngâm một khúc thơ:
Nam nhân thiên hạ ai bằng ta
Văn võ song toàn người ngợi ca
Nay phải đi rồi cũng hơi tiếc
Lưu chút hỏa chí đến muôn đời.
Ăn chơi lêu lổng ta là nhất
Thánh nhân nhìn thấy phải gọi cha
Một đêm sáu nàng, ta suy thận
Nghĩ đến đời sau có chút phiền.
Mai này thiên kiếp có buông xuống
Hỏa chí ta truyền ắt bùng lên
Thiêu cháy Nhân gian thành tro bụi
Vạn tộc từ nay ắt thái bình.
Giọng của Trần Cảnh từ từ nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng anh nhắm mắt lại và chấp nhận c·ái c·hết với một nụ cười mãn nguyện trên môi.
Vị cao tăng kia lúc này bỗng mở mắt ra, ông phất tay kéo vị lão thánh kia lên đài sen rồi chỉ vào Trần Cảnh và nói:
- Một hạt giống tốt, có Phật tính, Thánh tính, Nhân tính, Yêu tính. Không đáng c·hết, không đáng c·hết.
Nói rồi ông đọc lại bài thơ của Trần Cảnh đã đọc cho lão thánh nghe. Lão thánh lúc này sắc mặt tối sầm lại.
- Đến lúc lâm trung còn mạnh miệng gớm, ông đã mấy ngàn tuổi rồi, còn sợ một bài thơ khích bác này sao? Như thỏa thuận, ông hủy thần thức của nó, xác nó ta lấy.
- A di đà phật.
Vị cao tăng kia nghe lão thánh nói vậy thì mỉm cười, ông phất tay một cái, ngay lập tức có một bông hoa sen khổng lồ hiện ra bao lấy xác thân Trần Cảnh lại. Lão thánh nhân thấy vậy liền chửi ầm lên:
- Lão lừa trọc, ngươi ngươi!
- A di đà phật! Bần tăng không nhớ bản thân có đồng ý với yêu cầu của lão thánh nhân đây. Hơn nữa người này có Phật tính, rất có thể sau này sẽ là người mở mang Phật pháp của chúng ta đến tận tòa thiên hạ bên này, đó là vô lượng công đức. Bần tăng không thể để một vị tương lai chi Phật cứ thế mà biến mất được!
Nghe ca tăng nói vậy thì lão thánh nhân thực sự nổi máu nóng mà chửi ầm lên:
- Hắn là sát tinh đối với Nhân tộc, Phật, Phật cái khỉ khô gì, là Atula thì có! Hắn sau này chắc chắn sẽ khiến Nhân tộc chúng ta phải diệt vong.
Vị cao tăng kia thấy lão thánh nhân một phương này thật là khó nói chuyện liền cầm lấy bình trà trên bàn, rót ra một chén rồi nói:
- A di đà phật! Uống trà, uống chút trà sẽ giúp lão thánh đây nghĩ thoáng hơn chút đấy. Bần tăng cũng đã thử xem một quẻ, thánh tử không phải sát tinh mà là cơ duyên nghịch thiên đối với Nhân tộc, chỉ qua cơ duyên này đã bị Hiên Viên sơn nghiền nát và biến nó thành sát kiếp thôi. Hơn nữa lão thánh cũng nên nghĩ một chút về đạo của mình, từ khi Hiên Viên sơn lên nắm quyền, Nho giáo và Đạo giáo đều xuống cấp nghiêm trọng, toàn chém chém g·iết g·iết. Nếu lão thánh muốn làm lại từ đầu thì tòa thiên hạ này cũng ổn đấy.
Lão thánh nhân lúc này nghe vậy mới hạ hỏa, ông ngồi xuống uống ly trà kia cái ực, thấy nhạt nhạt mồn liền bốc một nắm mứt đậu bỏ vào mồm nhai nhồm nhoàm, vừa nhai ông vừa nói:
- Ngươi muốn biến hắn thành truyền đạo nhân? Được thôi, nhưng hắn phải vượt qua được thử thách này của ta đã!
Cao tăng nghe lão thánh nói như vậy thì liền cầm cái bát chừa cờ đặt lên bàn và niệm:
- A di đà phật! Mời!